Chiếc Varan vốn không được thiết kế như một nhà tù. Khi chỉ có vài vị khách, các đầu bếp của hạm còn có thể nấu vài món sau đó gửi cho đám áo đen mang lên phòng cho từng người. Varan giờ có gần 2000 người, lại toàn người lạ, những kẻ chẳng biết đường nào dẫn tới nhà bếp, đường nào dẫn ra hố xí, lại cũng không thể để bọn họ chen chúc chật lối đi, thế là nhà ăn chung phải mở ra.
Mới 6h30 sáng, Tường đã bị lôi đầu dậy, sau đó gia nhập với nhóm Haibara và Richard, được hai gã áo đen hộ tống đi ăn điểm tâm.
Những căn phòng dọc theo hành lang lúc này đầy người, toàn là bọn dữ tợn, bặm trợn theo nhìn nhận của Tường.
"Này, bọn họ là những kẻ tới bằng trực thăng tối qua phải không?" Tường hỏi. Trong bốn người đi bên cạnh thì chỉ có Haibara sẵn lòng trò chuyện với cậu.
"Đúng rồi. Nhưng mà kì quá..." Haibara lẩm bẩm, ánh mắt ngó quanh, rõ ràng cũng ngạc nhiên với cả đống người tụ dưng chui từ đâu ra.
Phòng ăn chung thiết kế đơn giản, với chỗ đưa cơm, bàn và ghế và thế là hết. Chính giữa phòng ăn, treo chình ình trên trần là cái màn hình tivi bự chảng hai chiều, kiểu như hai cái màn hình phẳng dán lưng vào nhau. Trên màn hình là toàn cảnh hạm Varan nhìn từ bên ngoài.
Người đông nhưng cũng xem như biết giữ chừng mực. Cả đống người chia thành nhiều nhóm, nước sông không phạm nước giếng. Điểm tâm chỉ có bánh mì, sữa, bột ngũ cốc và ít mức. Tường đang nhai ngồm ngoàm mẩu bánh lạnh tanh cứng như đá thì hạm trưởng Maxim cùng bốn gã hộ vệ xuất hiện. Maxim người ta có thể không biết hoặc không nhớ mặt, nhưng mấy ai quên nổi lối ăn mặc của bốn tên hộ vệ được chứ. Thế là, cả nhà ăn cùng lúc vang tiếng dao nĩa chạm đỉa loảng xoảng, rồi sau đó trở nên im ắng.
Maxim khẽ đằng hắng, giọng lão vang vọng như thể đang cầm Micrô.
"E hèm. Xin giới thiệu với các bạn, ông Vito Bailando."
Mọi người ngắm nhìn. Ở đây Maxim thì ai cũng biết rồi, nhưng Vito Bailando lại là thằng nào. Chẳng qua theo thái độ của ông hạm trưởng thì địa vị của Vito cũng phải rất đáng nể.
"Ông chủ, ông chắc chứ?" Maxim hỏi, hơi hơi bất an.
"Không sao." Vito lắc đầu tỏ ý mọi việc đều Ok. Ông trùm tự tin như vậy chẳng phải vì kế hoạch của ổng ngon lắm hoặc ghê gớm lắm, mà vì cái việc vừa xảy ra tối qua. Chà, nếu ngay cả ông trời cũng đã giúp mình, vậy chẳng cần phải đắn đo lôi thôi gì nữa, Vito đã nghĩ thế.
Cảm thấy ánh mắt đám đông ở trên người mình, Vito Bailando nhắm mắt lại. Một làn sóng vô hình mắt thường chẳng thể thấy được bất chợt lan tỏa ra xung quanh.
Richard đang ngồi lặng lẽ bên cạnh Tường bỗng giật mình, gã nhảy bật ra đằng sau làm ngã cả ghế, mồ hôi toát ra như tắm. Tường thì đỡ hơn, chỉ đứng bật dậy.
Haibara và tất cả những người còn lại trong phòng chẳng biết chút xíu gì về làn sóng vừa nhập vào người họ, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai tên bỗng dưng nhảy dựng lên như đĩa phải vôi.
Vito Bailando khẽ nhíu mày, sau đó bắt đầu bài thuyết trình của lão. Trên cái màn hình giữa phòng, khoang chứa máy bay từ từ trồi lên từ bên dưới, hồ nước giữa đảo bỗng dưng biến thành một hồ thác khổng lồ. Khi đã trồi lên hoàn toàn, khoang máy bay hoàn toàn mở ra, có thể thấy phải đến hàng trăm chiếc trực thăng đậu lộn xộn.
Từ những ngỏ ngách chẳng biết ở đâu, đám thủy thủ hạm Varan mặc đồ trắng đội mũ hải quân chui lên, sau đó dùng các loại công cụ xe đẩy, xe kéo và các máy ròng rọc lần lượt lôi đám trực thăng ra bờ biển.
Ra tới bờ rồi làm gì nữa? Dĩ nhiên ai cũng đoán được, đám trực thăng bị đẩy xuống nước, và khi mực nước biển ngập tới sàn thì chiếc trực thăng bất chợt lọt tỏm xuống như người ta bị hụt chân khi đi biển, chìm nghỉm.
"HOAN HÔ! HOAN HÔ!" Cả phòng ăn bật dậy hò reo như vừa chứng kiến một cái gì rất hoành tráng, rất hợp với ý bọn họ vậy.
"Chúng ta sẽ tấn công Đà Nẵng, và chiếm lấy thành phố này." Giọng Vito đều đều, chẳng buồn giả bộ hào hứng hay nồng nhiệt gì cả, kết thúc bài thuyết trình.
"Đưa ba người kia lên gặp tôi trong phòng hạm trưởng." Vito hạ giọng ra lệnh cho Maxim. Lão Hạm trưởng đờ người trong chốc lát nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. "Rõ, ông chủ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT