- Quan chủ không ở đây… thư phòng sau đại sảnh, đằng sau giá
sách có cánh cửa, có một ấm đạo, quan chủ ở trong đó.
- Còn có ám đạo?
Tần Tiêu ném người đó xuống mặt đất.
Đúng lúc này, Hình Trường Phong mang theo ba ngàn Thiết Giáp
thanh thế hào hùng chạy vào trong Kim Tiên Quan, Tần Tiêu lập
tức hạ giọng ra lệnh:
- Vây quanh Kim Tiên Quan! Toàn bộ giới nghiêm, nếu như có người
nào thiện động, lập tức trói lại. Nếu còn dám phản kháng gây chuyện, thẳng tay chém không tha!
Kim Tiên Quan thường ngày tráng lệ yên tĩnh, nhất thời lại giương cung bạt kiếm.
Tần Tiêu để Hình Trường Phong trói hết đám người này lại, tự
mình mang theo người của Đặc Chủng doanh đi đến gian sau đại
sảnh, một cước đạp ra ám môn đằng sau giá sách, dẫn người vọt đi vào.
Quả nhiên là một ám đạo! một ám đạo cao hơn đầu người, vuông
vức nghiêm chỉnh, xem ra bình thường có rất nhiều người đi lại. Đi được mấy chục bước lập tức Tần Tiêu thấy không gian đằng
trước trống trải, hơn nữa trước mắt lại xuất hiện một cánh cửa gỗ lớn. Tần Tiêu đi lên đẩy một cái, thấy nó bị khóa từ bên
trong, không khỏi giận dữ không tròng, một cước đạp mãnh liệt,
cửa gỗ lên răng rắc một tiếng rồi bật tung ra. Tần Tiêu lại đá thêm mấy đá, trực tiếp phế bỏ cánh cửa lớn này, nghênh ngang đi vào.
Tần Tiêu đi nhanh vào bên trong, đó là một mật thất thật sự
chỉnh tề, cửa có treo rèn, rượu thịt phiêu hương. Hơn mười
người trước mắt hắn đang kinh hoảng la to trốn chạy, nam có nữ
có, tất cả đều trần như nhộng, cố gắng lắm có kẻ kịp chụp
lấy cái quần hoặc cái áo giơ lên che người.
Hơn mười tên nam nữ kinh hoảng bọc lấy quần áo vào người, một
nam nhân tầm bốn mươi tuổi vội vàng chạy tới trước mặt Tần
Tiêu, cúi đầu khom lưng nói:
- Đại Đô Đốc, đều là hiểu lầm, hiểu lầm! Lúc trước mấy vị công tử này không nhận ra Anh Dực tướng quân…
- Câm miệng!
Tần Tiêu trầm giọng quát lên, đánh giá nam nhân đầu đeo ngọc
quan, ăn mặc như đạo sĩ này, quả nhiên là trời sinh ngoại mạo
khá khẩm, không khỏi lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là quan chủ Kim Tiên Quan?
Đạo sĩ chắp tay nói:
- Bần đạo Sử Sùng Huyền, làm cho Đại Đô Đốc chê cười rồi!
- Bần đạo cái tổ tông nhà ngươi!
Tần Tiêu giận quát lên, phản thủ tát một cái lên mặt Sử Sùng
Huyền, đánh cho y kêu thét lên một tiếng, phải lấy tay bụm mặt, gục xuống đất. Tần Tiêu tiến lên từng bước, một cước giẫm lên
ngực y:
- Câm miệng, cẩu tặc! Kim Tiên Quan là bảo quan Hoàng Thượng ban
cho thê tử Kim Tiên công chúa của ta, lại bị ngươi đem ra làm nơi
dâm dục thế này! Ngươi đã phạm tội khi quan, còn có gì biện
bạch!
Sử Sùng Huyền chó cùng rứt giậu:
- Đại Đô Đốc chớ có tuyệt tình như thế, phòng khi còn có Thái Bình…
Không đợi y nói xong, Tần Tiêu dùng một cước đá thẳng vào mặt
y, nhất thời y đập đầu vào vách tường, hôn mê bất tỉnh, mềm
oặt ngã xuống đất!
Đám nam nữ đằng sau thấy thế câm như hến, lạnh run lui lại cùng một chỗ. Tần Tiêu dùng chân đạp đạp Sử Sùng Huyền, hẳn là
không chết được, vì thế nói;
- Trói lại, tha ra ngoài!
Đúng lúc này, sắc mặt Mặc Y cũng trở nên vô cùng hờn giận.
Tần Tiêu biết, đám người đùa giỡn Mặc Y khẳng định là nằm
trong số những người này. Tính cách Mặc Y luôn ẩn nhẫn điệu
thấp, cho tới giờ cũng không dám sinh sự, sợ gây thêm phiền
toái cho Tần Tiêu. Nếu là có thể làm cho nàng giận như thế,
vậy khẳng định hành động đó thập phần ắc liệt?
Tần Tiêu đưa mắt nhìn những người này, phần lớn là những
thiếu gia chừng hai mươi tuổi. Đám người này bình thường trắng
trắng mập mập, bộ dạng đúng là não yểu ruột phình. Đám nữ
nhân bên cạnh họ từ đầu tóc đế phục sực đều không giống đạo
cô trong quan, mà là nữ tử xuất thân cự phú. Tần Tiêu gọi
người lôi năm thiếu gia kia ra trước, đi ra khỏi mật thất, đi vào
trong rừng trúc. Những cô ả này thì đồng loạt trói lại, sau
đó tái thẩm, hơn nữa lại hạ lệnh điều tra mật thất cùng mật
đạo thật cẩn thận tỉ mỉ.
Đặc Chủng doanh vây quanh rừng trúc, chắn lấy năm người kia. Năm
thiếu gia đó tràn đầy kinh cụ nhìn Tần Tiêu cùng Mặc Y.
- Tự mình đi ra nhận sai, tốt nhất là thành thật một chút.
Năm thiếu gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thôi thôi đẩy đẩy nhốn nháo một phen, thế mới có một tên cao cao, nhưng lại béo mập
đi ra, cợt nhả đứng trước mặt Tần Tiêu:
- Đại… Đại Đô Đốc thứ tội! Tiểu nhân thật sự không biết ngọn
nguồn sự tình cùng thân phận của Dực tướng quân, vì thế mới…
- Hừ! Muốn cùng ta chung giường chung gối nhất hưởng nhân luân,
cá nước hoan lạc, nào là nhân sinh ngắn ngủi nên tận hưởng lạc thú trước mắt, thế còn chưa đủ sao?
Mặc Y xem như thật sự giận dữ rồi, lòng đầy căm phẫn lớn tiếng khiển trách.
Tần Tiêu nghe không nổi nữa, thình lình một cướp đạp lên bụng tên mập.
Tên mập nhất thời hét thảm một tiếng, thân thể y bay ra sau, áp xuống một mảnh trúc, gây ra tiếng động răng rắc, cành lá tan
tác.
Tần Tiêu bước nhanh lên trước, giẫm lên đám lá rụng, từ từ đi
đến trước mặt tên mập giờ đang rên hừ hừ, xách y từ dưới đất
lên. Bàn tay Tần Tiêu giống như được làm bằng sắt, tát thẳng
mười mấy tát lên mặt y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT