Không ngờ Tần Tiêu lại cúi thân mình, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt Nhi, Kim Tiên Quan biến thành bộ dạng hiện tại này, ta biết không liên quan tới nàng. Nơi đó là đạo quan hoàng đế ban thưởng cho nàng, lại bị người xấu lợi dung làm mấy chuyệ không hợp pháp. Ta giờ lấy danh nghĩa phu quân nàng đến thanh lý môn hộ, nàng đồng ý không?
Lý Trì Nguyệt cuối cùng cũng yên lòng, vội vàng gật đầu, lấy ra một khổi tiểu kim ấn của bản thân, đưa cho Tần Tiêu:
- Đây là Kim Ấn của Kim Tiên Quan, tài sản tiến xuất cùng đại sự gì đều phải có ta ấn mới được. hiện tại ta tặng nó cho lão công!
Tần Tiêu cầm lấy, cười:
- Cảm ơn nàng, Nguyệt Nhi!
Sau đó xoay người sang, đi tới đại môn. Lý Tiên Huệ cũng ngây dại, nàng chưa từng thấy Tần Tiêu quyết tâm như thế. Biết rằng không thể thay đổi tâm ý của hắn, chỉ đành yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt kinh hãi cùng lo lắng.
Trước khi ra cửa, Tần Tiêu quay đầu:
- Mặc Y, cùng theo ta đi.
Mặc Y trong lòng lộp bộp, cũng cảm giác người lạnh run lên, bất đắc dĩ đành phải theo hắn ra ngoài.
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, Tử Địch, Lý Trì Nguyệt đều nhất tề theo ra cửa, nhìn Tần Tiêu mang Mặc Y, cũng không quay đầu lại, dùng roi quất ngựa rời đi. Ba mươi tên đặc chủng doanh tướng sĩ cũng toàn bộ lên ngựa, một bộ trạng thái lâm địch.
Tần Tiêu ôm lấy bả vai Mặc Y, để nàng dựa vào người mình, tận lực ôn nhu nói;
- Nàng không kể chuyện đó cho ta, nàng còn là nữ nhân của Tần Tiêu ta sao?
Mặc Y kinh sợ lắc đầu:
- Ta không nói lời nào cùng đám công tử đó, không muốn phí lời. Lão công, thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng như lời muội muội, chàng đừng quá kích động.
- Được rồi, không cần nói nữa.
Tần Tiêu lập tức lên tiếng cắt đứt lời nàng:
- Mặc Y, nàng cái gì cũng tốt, Tử Địch còn nhiều mặt thua xa nàng, nhưng mà lần này, ta đồng ý cách làm của Tử Địch. Vì sao lúc ấy nàng không rút kiếm chém mấy tên vương bát đản đáng chết kia? Chuyện có lớn hơn nữa, lão tử cũng chống cho nàng!
Mặc Y có chút sợ hãi, ngơ ngác nhìn Tần Tiêu đang giận dữ khôn nguôi. Hắn mày kiếm nhíu chặt, gắt gao ôm lấy Mặc Y đi lên trước, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, mục đích Kim Tiên Quan, xuất phát!
- Hống!
Hơn ba mươi người lớn tiếng la lên, làm cho đám người đang đứng trên bình đài đứng xa xa ngóng theo, đều có chút kinh hồn táng đảm.
Lý Tiên Huệ trong lòng phát run: trời ạ! Vạn vạn đừng làm ra chuyện gì khác người!
Mặc Y cảm giác, ngồi trên lưng ngựa Tần Tiêu, từ khắc đầu tiên liền thậtsự ôm lấy mình, giống như sợ nàng sẽ té xuống ngựa. Trong lòng nàng toan lên: vốn không nên nói chuyện này với muội muội! Ài, giờ tự nhiên làm hắn giận tới bực này, lần này náo loạn xong còn không biết có chuyện gì xảy ra không… mấy tên công tử ăn chơi trác táng kia sợ là phải vô cùng thê thảm…
- Giá!
Ba mươi mốt con ngựa, phi như bat, dân chúng trên chợ kinh hoảng trốn đi, không qua bao lâu, ba ngàn Hoàng Thành ngự suất ti, do Hình Trường Phong xuất lĩnh ba ngàn Thiết Giáp tinh kỵ binh nhất tề cầm lấy ngựa, chay ra Hoàng thành Thanh Long môn.
Tần Tiêu trong lòng nộ khí đằng đằng, thầm nghĩ: mẹ nói, Kim Tiên quan của lão bà ta, cư nhiên lại bị các ngươi làm thành bộ dạng như thế. Ta đây không bực không được, đang lo không có cớ gì mà trị các người, cư nhiên lại còn đùa giỡn Mặc Y!
Đừng có trách ta lòng dạ ác độc nữa!
Đạo quan treo đầu dê bán thịt chó, toàn bộ đều là hạng người dâm phụ, yêu đạo! Có kỹ viện mà các ngươi không tìm tới đó mà chơi, lại còn đòi muốn tới đạo quan! Đến nơi khác làm loạn ta không xen vào, lại ở Trường An, ở Kim Tiên Quan thì không thể nào!
Gót sắt đạp trên đá xanh, tiếng chấn động nhân tâm.
Không bao lâu đã đến Kim Tiên quan.
Tần Tiêu cùng Mặc Y song song phi thân xuống ngựa, Tần Tiêu dẫn đầu đi một bước vào, đứng chờ đón khách vẫn là đạo cô mình có chút đầy đặn kia, còn có thêm một đạo cô trẻ tuổi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không đúng của Tần Tiêu, không khỏi có chút sợ hãi.
Không đợi ả mở miệng nói chuyện, Tần Tiêu liền phi tới, rút đao ra “cạch” một tiếng đặt lên cổ nàng, ánh mắt lạnh như băng:
- Ngươi, có hai lựa chọn. một là chết ngay lập tức! Hai, là dẫn ta đi gặp quan chủ của các ngươi!
Đạo cô béo kia trợn trắng mắt, cứ như thế ngã xuống, bởi vì ả nhìn thấy một sợi tóc mai tự nhiên đong đưa hạ xuống. một đao này thật sự là mau quá, đợi tới khi nàng phản ứng lại, trực tiếp té xỉu.
Đạo cô trẻ tuổi còn lại hét lên một tiếng quỳ rạp xuống đất:
- Đại Đô Đốc tha mạng! Bần… bần đạo dẫn người đi gặp quan chủ!
- Đứng lên, dẫn đường!
Tần Tiêu tra đao vào vỏ, gầm lên, làm cho đạo cô kia sợ tới mức cả người phát run lên.
Ba mươi tên đặc chủng doanh tướng sĩ chỉnh tề bố trí thành một đội ngũ, đi theo hai bên Tần Tiêu. Mặc Y được Tần Tiêu nắm tay, đi nhanh về phía trước.
Trong Kim Tiên Quan, khách hành hương đang lui tới nhìn thẩy cảnh này, đều sợ tới mức chạy đi tứ tán. Tu hành bảo điện đại môn cũng tức thì đóng lại, đạo cô lớn nhỏ đều né đi.
Tiền viện nhất thời trở nên yên lắng, im bặt.
Tiểu đạo cô sợ tới mức đang đi đường dường như nhũn ra, thất tha thất thểu dẫn đường, trực tiếp đi tới cổng vòm trước Trúc Viên kia.
- Sư phụ của ta ở trong này, bình thường chúng ta không dám vào trong.
Tiểu đạo cô run run chỉ vào cổng vòm.
Tần Tiêu khoát tay áo;
- Ngươi có thể đi rồi.
Tiểu đạo cô hốt hoảng bôn tẩu.
Tần Tiêu mang thủ hạ ngang nhiên đi vào Trúc Viên, đầu tiên là một mảnh rừng trúc, sau đó là phòng ốc ba tầng, ẩn ẩn có chút trúc nhạc, hoan lạc dâm ngữ truyền tới. Tần Tiêu mặt lạnh như sương vung tay lên:
một quan viên mập mạp trong đó thấp giọng nói:
- Đại Đô Đốc, cùng là đồng liêu, sao không vài phần lưu tình? Ty chức…
- Câm miệng!
Tần Tiêu lạnh lùng nói:
- Tên biến chất nhà ngươi, còn muốn biện bác cho mình? Đại Đường có quan viên như người thật đúng là sỉ nhục! Người tới, trói lại cho ta!
Tên quan mập đó nhất thời trợn mắt há mồm:
- Đây, đây! Đại Đô Đốc, sao lại nói thế? Ty chức chưa từng phạm tội!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT