Trên lông mi như cánh chim của Lăng Tuyết Mạn dính đầy hơi nước, đồng tử trở nên mờ mịt, run run vươn tay, xoa khuôn mặt Mạc Ly Hiên, thanh âm nghẹn ngào, "Ly Hiên, về sau chúng ta chiếu cố cho nhau, quan tâm lẫn nhau."

Kiếp trước nàng sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ có người nói muốn chiếu cố nàng như vậy, sống lại một đời, đứa nhỏ chín tuổi đối xử tốt với nàng như vậy, để cho nàng ở nơi thời không xa lạ này, như với được một cây cột trụ.

Mạc Ly Hiên toét miệng mỉm cười, "Vâng."

"Đúng rồi, Ly Hiên, sắc mặt tương đối lạnh là Vương gia nào vậy? Ta không có nghe hắn nói chuyện nhiều." Lăng Tuyết Mạn hạ giọng hỏi.

Mạc Ly Hiên nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu thân, ngài đang hỏi Tam Hoàng thúc sao?"

"Tam Vương gia? Ừ, có vẻ chính là hắn."

"Tam Hoàng thúc rất nghiêm túc lạnh lùng, con ít gần gũi với thúc ấy, nghe phụ vương của con nói, Tam Hoàng thúc không phải là con trai ruột Hoàng gia gia, mà là con trai độc nhất Lăng Vương, huynh đệ của Hoàng gia gia. Sau khi Lăng Vương mất, Hoàng gia gia liền đem Tam Hoàng thúc làm con nuôi, theo tuổi xếp thứ ba."

"Thì ra là như vậy. Vậy tại sao không nhìn thấy Đại Vương gia?"

"Mẫu thân, ngài không nên tùy tiện nhắc tới đại bá, Hoàng gia gia không thích người khác nhắc tới, bởi vì đại bá vốn là thái tử, lại vào ba năm trước đột nhiên bệnh qua đời, Hoàng gia gia thương tâm quá độ, từng bị bệnh liệt giường một tháng, hiện thời Tứ Hoàng thúc lại mất... Đại bá cùng tứ thúc đều do Hoàng nãi nãi sinh ra, hoàng nãi nãi chỉ có hai người con trai này, hiện tại một người cũng không còn..."

Mạc Ly Hiên nói đến đây, khóc nức nở, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy không khỏi thương tâm theo, Hoàng Hậu thoạt nhìn dịu dàng hiền thục, lại liên tục mất hai người con, ai cũng vô pháp thừa nhận thống khổ như vậy!

Hai người thương tâm một chút, sau đó đi ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu.

Nhưng mà, sau nửa canh giờ, có thái giám trong cung vội vàng tới, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn, "Nô tài tham kiến năm vị Vương gia!"

"Công công miễn lễ! Công công tới đây có việc gì?" Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt hỏi.

"Hoàng Thượng bi thương quá độ ngất đi, ngự y đến chẩn bệnh, phát hiện đã thanh tỉnh, Hoàng Thượng thương tâm Tứ Vương gia, tuyên năm vị Vương gia đến thái miếu, cầu phúc cho Tứ Vương gia trước mặt tổ tông!"

"Vậy tối nay túc trực bên linh cữu..."

"Hoàng Thượng lệnh cho tiểu Vương gia cùng Tứ Vương phi túc trực bên linh cữu!"

"Được, ta lập tức đi!"

Mạc Kỳ Diễn cẩn thận dặn dò xong, liền dẫn bốn người khác rời đi.

Trong linh đường, chỉ còn lại hạ nhân Tứ Vương phủ quỳ ở phía sau, phía trước là Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên.

Đêm, như một cái lưới lớn, cắn nuốt hết thảy ánh sáng, Tứ Vương phủ dưới màn đêm, nơi nơi treo đèn lồng màu trắng, yên tĩnh có chút quỷ dị.

Thời tiết đột nhiên trở nên âm trầm, gió nổi lên, nhánh cây xào xạc, Thủy Viện tràn đầy hơi thở tử vong tăng thêm một phần đáng sợ.

"Oanh - "

Một tiếng tiếng sấm nổ vang trời, làm Lăng Tuyết Mạn giật nảy người, thân mình mềm nhũn ngã ngồi trên nệm, mặt trắng bệch, theo bản năng nhìn quan tài, liền "A!" kêu to một tiếng, sau đó không ngừng run rẩy thân mình.

“Mẫu thân!”

Mạc Ly Hiên hô, nắm nhẹ cánh tay Lăng Tuyết Mạn, an ủi: "Mẫu thân không phải sợ, hôm nay là đêm thất tịch, trời mưa sét đánh là bình thường, ngài không cần kêu, khỏi phải quấy nhiễu phụ vương!"

"Ta... Ta, Ly Hiên, ta sợ, đêm hôm khuya khoắt này, ở chỗ này có người chết, lại có sét đánh, ta..."

Miệng Lăng Tuyết Mạn bị tay Mạc Ly Hiên vội vàng che lấy, hạ giọng nói dặn dò: "Mẫu thân, nói năng cẩn thận! Đây không phải là nhà dân chúng bình thường, đây là hoàng gia, ngài nói sai một câu, sẽ gặp đại họa ngập đầu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play