Mạc Kỳ Dục giận dữ nghiêng mặt, cái mũi không ngừng hừ nhẹ, chính là liếc Lăng Tuyết Mạn một cái.
Mà Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Mạc Ly Hiên ngồi xuống, mới có thời gian thưởng
thức soái ca một chút, nhìn từng người, nam nhân đứng ở trên cùng chưa
bao giờ nói câu nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không chút thay đổi,
đáy mắt hiện lên một tia buồn bực cùng khinh thường, Lăng Tuyết Mạn giật mình, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này đối cái chết của Tứ
Vương gia không mang bao nhiêu bi thống!
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, sau đó dời ánh mắt, chuyển sang mặt ba người kia.
Khuôn mặt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm tuấn mỹ mang theo kiên cường cùng lạnh
lùng, cũng có vài phần ngạo khí, Lục Vương gia Mạc Kỳ Sâm ôn nhuận lịch
sự tao nhã, khiêm tốn, ách, Thất Vương gia này...
Lăng Tuyết Mạn
kỳ thực rất muốn cười, nhưng trường hợp này, chỉ có chịu đựng, bất quá
chính là cái hoa quý thiếu nam thôi, tuy rằng khí chất ấm áp như mặt
trời, bất quá bụng dạ không cần phải hẹp hòi như vậy đi? Nàng cũng không tức giận, tên nam nhân này còn mang bộ dáng đầy căm phẫn!
Bật
cười, tay phải nắm nhẹ, miệng ho nhẹ một chút, để khiến mình không cần
cười ra tiếng, song khi nàng ngồi nghiêm chỉnh, tròng mắt lại quay tròn
loạn chuyển, không nghĩ là khi chuyển tới trên mặt Mạc Kỳ Lâm, bị kinh
hãi nhảy dựng lên!
Mạc Kỳ Lâm theo dõi Lăng Tuyết Mạn, đem vẻ mặt hoạt bát kia thu hết vào đáy mắt, trong con ngươi màu nâu sẫm hiện lên
một tia nghiền ngẫm cùng tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt quá mức chuyên chú, chính hắn cũng không phát giác.
Lăng Tuyết Mạn nhìn thấy, vẻ mặt kinh sợ, tâm trí thất thần của Mạc Kỳ Lâm thế này mới thu lại, vội xấu
hổ xoay mặt, cực kỳ không được tự nhiên.
Lăng Tuyết Mạn không dám nhìn lung tung, tim lại thình thịch không ngừng.
Rốt cục, Mạc Kỳ Diễn trở lại, đi theo phía sau có bốn nha hoàn, bưng bữa tối ngon miệng hướng nhà ăn nhỏ sau linh đường.
"Tứ Vương phi, nàng đi dùng bữa đi, nơi này có huynh đệ chúng ta coi chừng."
Lăng Tuyết Mạn chân thành mỉm cười, "Cảm ơn ngài!"
Mạc Kỳ Diễn hơi, lắc đầu, "Tứ Vương phi nói quá lời, nhanh đi."
"Vậy, ta có thể mang theo Ly Hiên cùng đi chứ? Hắn vẫn là đứa nhỏ..."
"Có thể."
"Được."
Sau khi đối đáp đơn giản, Lăng Tuyết Mạn không hề cố kỵ dắt tay Mạc Ly Hiên đi nhà ăn, đi vài bước, bỗng chợt nhớ, liền quay đầu lại nói: "Các ngài muốn ăn cùng hay không?"
Mấy người ngẩn ra, giật mình, vài giây
sau, Mạc Kỳ Diễn nói nhỏ: "Không cần, chờ các người dùng xong, chúng ta
sẽ thay phiên dùng bữa."
“Được”
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, tiếp tục đi.
Trên bàn cơm, Lăng Tuyết Mạn ăn như cọp ăn, còn Mạc Ly Hiên lại là cử chỉ
tao nhã đến nửa điểm thanh âm cũng không phát ra, ngẫu nhiên ngẩng đầu
nhìn Lăng Tuyết Mạn, lộ ra biểu tìnhkinh ngạc, nhưng cũng không nói một
câu.
Thấy vậy, Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ta là
quá đói thôi, ngộ nhỡ nửa đêm đói bụng sẽ không có mà ăn, bất đắc dĩ ta
phải ăn nhiều một chút."
"Mẫu thân, ngài chừng nào đói bụng, có
thể phân phó phòng ăn chuẩn bị bữa cơm. À, mẫu thân mới gả vào phủ, sợ
là bọn người hầu không quá kính trọng, như vậy đi, Ly Hiên đã thừa kế
tước vị phụ vương, là tân chủ tử Tứ Vương phủ này, về sau Ly Hiên sẽ
chiếu cố mẫu thân được không?" Mạc Ly Hiên thành thật nói, giọng nói và
vẻ mặt hoàn toàn không giống như một đứa nhỏ chín tuổi, mà như là một
nam nhân thành thục.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, chất phác nói: "Ly Hiên, con, con nói thật sao?"
Mẹ đẻ hắn mất sớm, lại là thân phận thiếp thất, ở trong Vương phủ tuy có
phụ vương Mạc Kỳ Diễn chiếu cố, nhưng dù sao phụ vương thường xuyên
không ở phủ, cho nên chuyện bị chính thất khi dễ là thường xảy ra, hiện
tại Hoàng gia gia lại đem hắn làm con thừa tự cho Tứ Hoàng thúc, năm
nay tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là thân vương rồi, vốn đối với Lăng
Tuyết Mạn không có cảm giác gì, nhưng mới vừa rồi nàng đối với hắn thân
thiết quan tâm, làm hắn cảm nhận được tình thương của mẹ đã mất từ lâu,
cho nên, hắn muốn nhận trách nhiệm bảo hộ chiếu cố nàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT