Sau 4 tuần sang Anh, nó đã thích nghi dần với mọi thứ. Nó vẫn chưa nhớ ra được gì nhưng sau những lần nó cố nhớ thì chỉ nhận lại được cơn đau đầu và chìm vào những ác mộng. Mọi người khuyên nó không nên nhớ lại nữa, kí ức ấy cũng không quan trọng lắm. Nó dần quen với việc gọi mọi người là gia đình. Riêng chỉ có cậu bé kia, dường như cậu bé đã biến mất khỏi cuộc đời nó. Không có cậu chắc nó cũng không sống nổi. Nó vượt qua từng ngày, nó cố gắng tập luyện vật lí trị liệu. Cả bệnh viện ai cũng khâm phục nó, vì ý chí của nó, vì sự quyết tâm của nó, vì cái tính không chịu khuất phục của nó.

Sau 3 tháng tập vật lí ở bên Anh, nó đã hồi phục khả năng đi lại, mặc dù chân trái hơi yếu vì cấy gót. Một sự nỗ lực không ngừng nghỉ, đã làm nên một kì tích. Thời tiết bên Anh lúc đầu cũng làm ảnh hưởng đên vết thương của nó nhưng nhờ thơi gian, nó đã làm nên tất cả. 10% hồi phục và cái 10% ấy đã đến với nó.

Nó phải sống với bác nó vì bố mẹ nó phải ở Việt Nam làm việc, kiếm sống. Sống xa ba mẹ, nó phải chịu cảnh cô đơn, mặc dù bác nó cũng thương nó như con ruột. Dần dần nó ít nói đi, nó lầm lì hơn, và ít quan tâm mọi người hơn.

5 tháng để hồi phục sức khoẻ của nó, 5 tháng nó phải sống xa gia đình của nó, mặc dù nó vẫn chưa nhớ ra cái gì. 5 tháng nó không nói mọi câu nào khác ngoài câu chào Bác nó mỗi khi đi tập vật lí về.

Và ngày hôm nay, ngày 6 tháng 5 năm 2004, nó quay trở về Việt Nam cùng bác nó, với sức khoẻ hồi phục, duy nhất chỉ chân trái nó là không còn được trụ như bao đứa trè khác. Trấn thương đó gây trở ngại rất lớn cho việc học võ sau này của nó.

Ít nói, lạnh lung, lầm lì, là tính cách của nó trong 5 năm tiểu học. Nó được bố nó xin vào trường Tiểu học Nguyễn Thái Học – ngôi trường nổi tiếng của Vũng Tàu. Với đội ngũ giáo viên giỏi, cùng với cơ sở vật chất đầy đủ. Nó sống bình thường, trong suốt quãng đời tiểu học, dù có hay bị bắt nạt, nhưng nó luôn phớt lờ mọi thứ. Nó sống như vậy trong 5 năm trời, sống không kí ức, không cảm xúc.

Mọi chuyện thay đổi vào năm nó học lớp 6, khi mới bước vào ngôi trường Trung HỌc Cơ Sở. Mái trường Nguyễn Văn LInh, một trường gần nhà nó, cơ sở vật chất không đầy đủ cho lắm, đội ngũ giáo viên cũng không giỏi bằng trường tiểu học của nó ngày xưa.

Quên kể cho mọi người biết là trong 5 năm tiểu học nó theo học organ và piano. Nó có giải 3 cấp thành phố, tham gia cuộc thi festival biển Vũng Tàu được giải nhì. Theo học 5 năm, đến năm thứ 6, có một người con trai bước vào cuộc đời nó, làm nó thay đổi, kéo nó ra khỏi ngục tối.

Người con trai ấy tên là Nguyễn Nguyễn Hoàng Văn

_Nguyễn Nguyễn Hoàng Văn: con trai của ông Nguyễn Duy Hoàng, ông là người lai giữa dòng máu Việt và Nhật. Hiện tại ông sở hữu song bạc lớn nhì Nhật Bản, là một con người mưu mô. Văn đẹp trai, học bình thường, lúc quen nó thì tốt, sau này quay về thì hại nó. Sau này thì học trường quốc tế International Australia school, mổi thứ 7 và chủ nhật về Vũng Tàu học nhạc vì bị bố bắt. Sở hữu 1 hội khoảng 589 người, mưu mô, hãm hại mọi người. Sau này mọi người mới phát hiện là em trai của Bam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play