Mọi người trong phòng vui
mừng, chờ đợi cái lần nó tỉnh này đả 3 tháng rồi. Vui nhất là mẹ nó,
nhưng mọi thứ đều như sụp đổ khi nghe câu nói từ nó:
_ Cô là ai?
Cả nhà đều sửng sốt, cả cậu bé kia, cậu đi nhanh ra ngoài và gọi bác
sĩ, gọi trong nước mắt. Điều cậu lo sợ nhất cuối cùng cũng đến. Đường
quay về phòng nó dường như dài thêm, vừa chạy, cậu vừa cầu nguyện cho
mọi chuyện không phải như vậy.
Trong phòng nó lúc này, mọi người
đang hỏi tới tấp nó xem có nhớ ai không. Và sự thật thì nó chẳng nhớ nổi một ai, ngoài một cái đầu rỗng, cùng với những ác mộng mà cô bé đã gặp
phải trong 3 tháng hôn mê. Ngoài trời thì đang mưa tầm tã, ông trời đang trêu ngươi nó, ngày nó bị tai nạn cũng vì mưa, và ngày nó tỉnh cũng là
ngày mưa. Tiếng gió làm lá cây kêu xào xạc, trong phòng bao trùm một
không khí căng thẳngvà mọi người đang chờ chờ bác sĩ vô. Nét mặt ai cũng căng thẳng tột độ
Bác sĩ Hoà – Chịu trách nhiệm nó vào khám cho nó và dặn thân nhân ở ngoài chờ.
Thởi gian bác sĩ khám cho nó không lâu nhưng ai nấy đều trông như đang
trải qua hang ngàn thế kỉ. Anh nó đang ngồi chờ, bỗng nhớ ra cái gì đó,
liền bật dậy và la lên, với một giọng buồn bã nhất:
_ Mọi người còn nhớ lời bác sĩ Hoà nói cách đây 3 tháng sau cuộc phẫu thuật của Thuỳ không?
Đến lúc này mọi người như bừng tỉnh, nét mặt đau khổ, lo lắng của bố mẹ nó, cậu bé cũng lên tiêng:
_Cháu không bao giờ quên những lời đó nhưng không dám phá hỏng phút giây hạnh phúc của 2 bác ạ!
Mẹ nó đã nhớ ra tất cả và bà ngất tại chỗ, mọi người bàng hoàng lãi đỡ
bà dậy. Mọi thứ lúc này đang trôi qua một cách nặng nề. Và ai cũng thầm
cầu nguyện là mọi chuyện không tồi tệ như lời bác sĩ đã nói
Bác sĩ bước ra trong khuôn mặt buồn bã, bác sĩ Hoà thở dài và nói:
_ Ai là thân nhân của bé, mời vào phòng riêng của tôi để nói chuyện!
Dường như ai cũng muốn vào nhưng trong lúc này chỉ có bố, anh nó và cậu bé kia là còn tỉnh táo. Mọi người ai cũng kiệt quệ sức lực, chị họ nó
đỡ mẹ nó vào phòng nó để nghỉ ngơi.
Và người đi vào phòng bác sĩ không ai khác ngoài bố nó, còn anh nó ngồi ở ngoài trông cậu nhóc và mẹ nó.
Sau 1 tiếng, bố nó bước ra trong gương mặt buồn bã, dường như ông không còn sức để có thể đối mặt thêm một chuyện nào nữa, giọt nước mắt trên
khoé mi ông chảy dài. Ông trời dường như cũng đang khóc thương cho nó,
ngoài trời mưa ngày một to hơn, tiếng mưa bao trùm không gian nặng nề
này. Bố và anh nó cùng cậu bé quay về phòng nó để xem mọi chuyện thế
nào.
Thấy mẹ nó đã tỉnh, bà đang nắm tay nó, nhưng đôi mắt nó thì
vô hồn. Nó sock, nó đang thắc mắc mấy người này là ai? Có phải là những
người luôn xuất hiện trong ác mộng của nó, những con người ấy là ai mà
cứ gọi là con con. Còn cậu bé kia, có phải là người mình hay bắt nạt
trong mơ?? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu nó. Và điều làm nó thắc
mắc nhất là tại sao chân nó không cử động được, và mọi người không cho
nó gỡ chăn ra???
Cuối cùng sau 15 phút ngồi thắc mắc, anh nó đã không chịu nổi mà lên tiếng:
_Em không còn nhớ mọi người là ai?
Nó ngơ ngác không hiểu gì, rồi cơn đau đầu ập đến với nó, mọi thứ dường như lại đi vào bong tối, vào cái nơi nó cố gắng lắm mới thoát ra được.
Cái nơi mà một mình nó trơ trọi 3 tháng trời. Mọi người liền gọi bác sĩ
cấp cứu.
Cách đây 1 tiếng
Tôi có chuyện cần trao đổi với anh, Bác sĩ HOà lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí ảm đạm này. Tiếng mưa ở ngoài vẫn không dứt.
_Cháu gái đã tỉnh, nhưng kí ức của bé gần như bị xoá hoàn toàn. Trong
thời gian hồi phục, có lẽ sẽ bị sock sau những lần cố gắng nghĩ để nhớ
ra một thứ gì đó. Cháu có thể bị ngất đi và chìm trong những ác mộng
lien quan tới kí ức của bé trước đây như những bệnh nhân trước tôi từng
điều trị.
Bố nó liền hỏi:
_ Vậy gia đình phải làm gì để giúp cháu?
Bác sĩ suy nghĩ một lúc, rồi thở dài:
_ Tuỳ theo mỗi bệnh nhân mà có cách điều trị khác nhau, trường hợp này
là bị mất trí nhớ hoàn toàn, gia đình chỉ cần kể cho bé nghe những
chuyện ngày xưa. Những thứ đặc biệt, đưa bé đến những nơi có nhiều kỉ
niệm…
_ Vậy gia đình sẽ cố gắng – bố nó nói sau khi nghe bác sĩ cho lời khuyên
_ Đó là về phần kí ức của bé, còn về khả năng đi lại….
_ Khả năng đi lại của cháu không phục hồi hả bác sĩ – bố nó sửng sốt khi nghe bác sĩ nói vậy
_ Thật sự thì chỉ có 10% để phục hồi, việc bây giờ nếu gia đình có
tiền, đưa cháu sang Anh rồi trị liệu, cả về thần kinh lẫn cấy tế bào gót chân. Bên đó người ta có bệnh viện chuyên về lĩnh vực này. Bé bị mất
phần gót chân vì bị xe dèn, thật bất hạnh cho con bé.
Bố nó suy nghỉ 1 lúc rồi đưa ra quyết định:
_ Gia đình sẽ chuyển cháu sang Anh, phiền bác sĩ lien hệ bên đó dùm gia đình để chữa trị cho cháu. – bố nó quyết định ngay sau khi bác sĩ nói
về tình hình của con mình
Sau cuộc nói chuyện ấy, vị bác sĩ đã lien hệ bên Anh. Thiết bị hiện đại, đồng thời với chi phí đắt đỏ, nhà nó lại không phải là giàu, mỗi tháng chỉ dư ra một ít, đành phải đi mượn. Sau
này bố nó lại thêm một mối lo.
•Quay về hiên tai*
Bố nó kể hết về cuộc nói chuyện cho mọi người, lúc này dì Quỳnh cũng ở đây, bà là mẹ của cậu nhóc Hoàng, bà là một người thành đạt. Bà đã nói sẽ trang trải
một phần tiền trị liệu cho cháu coi như là giúp gia đình.
Bố nó nói:
_ Cảm ơn chị, gia đình tôi sẽ mang ơn gia đình chị
_ Có gì đâu anh, 2 gia đình chơi với nhau từ lâu, làm gì phải ngại – dì Quỳnh liền nói
Lúc này nó vẫn chưa tỉnh sau lần ngất ấy, sức khoẻ nó chưa tiến triển
gì nhiều nên vẫn chưa chuyển sang Anh được, bác sĩ bảo 1 tuần nữa sẽ
chuyển.
….
Nó sẽ được chuyển sang Anh để điều trị, liệu nó có hồi phục??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT