Sáng hôm sau, nó cùng Hoàng về nhà nó. Không khí tang thương, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt thương hại. Nó thầm cười trong bụng, bây giờ mình trở thành người mồ côi rồi. Trong suốt quãng đường đi vào nhà nó, nó đã kìm nén hết tất cả mọi cảm xúc, mặt nó bây giờ lạnh băng. Điều đó làm Hoàng đi bên cạnh không khỏi lo lắng, anh siết chặt tay nó trong bàn tay mình hằng mong truyền được hơi ấm của mình cho nó.
Mọi nỗ lực của nó đều đổ sông đổ bể khi nó nhìn thấy quan tài của ba mẹ nó nẳm ở giữa phòng khách. Nhìn thấy nó, mọi người đều đứng dậy có lẽ chỉ cần sự xuất hiện của nó nữa là xong.
_Con, tay con làm sao vậy? - Bác nó chạy lại lo lắng hỏi
_ Bác Trân...con...đã thành mồ côi rồi sao? - NÓ ôm bác nó, nước mắt bắt đầu rơi. Những giọt nước mắt trong như pha lê rớt xuống áo bác nó, rơi xuống sàn nhà. Mọi người khi chứng kiến cảnh này, không ai không rơi những giọt nước mắt thương cảm. Có lẽ đây là vết thương lớn nhất đối với nó, đúng nó mất ba mẹ nó rồi. Còn bao nhiêu thứ nó chưa thể làm cho bố mẹ nó cơ mà, tại sao lại rời bỏ nó cơ chứ
_Con à, con còn có ta cơ mà, đừng khóc con ơi, ta sẽ thương con thay phần của bố mẹ con, ta sẽ chăm sóc con - Bác nó rơi những giọt nước mắt. Bác hiểu đây là nỗi đau lớn nhất của đời người, nỗi đau mất đi cha mẹ, vả lại nó còn quá nhỏ. Buông bác nó ra, nó lại thắp nén nhang cho bố mẹ nó, ngắm nhìn ảnh, nó lại càng đau lòng hơn. Không khí trở nên đau thương hơn bao giờ hết, từ giờ nó sẽ thay đổi, nó phải tìm ra ai là người hại bố mẹ nó chứ. Thắp xong nén nhang nó lại góc phòng, ngồi xuống nhìn lại kỉ niệm. Ánh mắt thất thần, đã thôi khóc và ánh mắt ấy nhìn xa xăm như chẳng có điểm dừng. Giờ nó đang thấy bố mẹ nó hiện hữu ở đây, cùng với nó, với những kỉ niệm chẳng thể quay lại....
Mọi người lại an ủi nó, mỗi người một câu, nhưng chẳng có ích lợi gì
_MẤY NGƯỜI CÚT HẾT CHO TÔI, TÔI KHÔNG CẦN THƯƠNG HẠI, CÚT HẾT CÚT!!!!! - Nó cảm giác như là người bất hạnh nhất trái đất này vậy, an ủi hả, thương hại hả? nó không cần. Mọi người thấy nó quát vậy hơi đáng sợ nên cũng tản ra, mỗi người một ngả. Hoàng chứng kiến từ đầu đến cuối chỉ muốn lại ôm nó vào lòng để nó khóc hết cũng như trút hết bầu tâm sự kia.....
Hết ngày hôm đó, mọi người đi đưa tang, nhưng nó không đi. Phải nói là nó không dám đi, không dám đối mặt.....
Nó vẫn ngồi ở góc phòng, ánh mắt đảo khắp căn nhà như tìm kiếm một thứ gì đó thân quen. Nó đã ngồi đó 3 ngày nay, dù có dụ ăn uống nhưng nhất quyết nó vẫn không đi, mọi người bất lực đành để nó ngồi đó. Hoàng luôn luôn bên cạnh nó rồi. 3 ngày nó không ăn uống không nói một lời nào, chỉ ngồi đó và lâu lâu xuất hiện những giọt nước mắt đau thương trên khuôn mặt kia nhưng nhanh chóng bị nó gạt đi
_Nếu em muốn khóc, dựa vào vai anh - Hoàng nói rồi đẩy đầu nó vào vai mình. Theo quán tính, đầu nó tựa vào bờ vai anh. Nhắm mắt lại, nó đã mệt mỏi trong 3 ngày nay, nó đã muốn chết theo ba mẹ nó nhưng không thể. Đành tựa vào vai anh mà khóc nức nở. Từng tiếng khóc của nó như xé nát lòng anh, nước mắt rơi ướt đẫm vai áo anh, từng giọt nước mắt chảy xuống cùng với tiếng nấc. Nó khóc rồi thiếp đi trên đôi vai vững chắc của anh, anh cũng để yên nó ngủ có lẽ 3 ngày nay nó đã không chợp mắt rồi. Anh nhắm mắt lại, thở dài, cầu mong cho mọi đau thương qua nhanh
_Ngủ đi, rồi sáng mai dậy mọi nỗi buồn sẽ tan biến em nhé !- Anh thì thầm vào tai nó, hôn lên trán nó.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT