*Quay lại hiện tại*

_Hahahaha, an ủi nhau đi. Sự thật trong tay tôi. Loe đưa cho tên đó - Văn nằm đau đớn, nói lên tên thuộc hạ đưa cho Hoàng 1 cái máy ghi âm. Nó là một cái máy ghi âm mới cóng, có thể vừa là thiết bị nghe trộm vừa ghi âm.

_Mày còn định làm gì? - Jen nói trong tức giận

_Từ từ đã em, xem nó định làm gì - Hoàng cầm trong tay cái máy ghi âm. Anh rất tò mò không biết có gì trong đây. Mọi người bao quanh anh, hồi hộp chờ xem trong máy ghi âm có chứa gì, không để mọi người chờ lâu, Hoàng bấm nút play.

Trong máy vang lên 2 giọng nói

_ANh cho tông luôn đi, em thấy ghét nó quá, nó là gì mà dám dằn mặt em cơ chứ - Một người con gái nói với giọng chua chát, thể hiện rõ sự ganh tị với một người nào đó

_hà há Em muốn anh làm gì nào em yêu? - Người con trai giọng hết sức d â m, cười khả ố

_Anh tông chết nó cho em! - Người con gái dứt khoát.....

Đối với người nào thì không biết nhưng đối với Hoàng, khi anh nghe câu đầu tiên anh đã nhận ra ngay giọng của nó. Đích xác giọng của nó, tại sao nó lại làm vậy cơ chứ. Mặt anh biến sắc, dần dần tối đen lại. Đến khi nghe đến câu thứ 3 anh đã ném ngay cái máy ghi âm vào bụi rậm, anh không thể chịu nổi, nó làm thế với anh. Trong đầu anh bây giờ không còn gì khác ngoài 2 chữ "PHẢN BỘI" . Mọi người vẫn không hiểu gì, chỉ thấy mặt Hoàng và mặt nó tối sầm lại

_Cô, cô tại sao lại làm vậy hả? Tại sao? Trúc có làm gì cô? - Hoàng với ánh mắt giận dữ, ra sức nắm lấy vai nó mà lắc. Nó đau, đau lắm, tại sao lại có giọng nó ở trong đây, nó không hề có ý muốn giết Trúc mà, nó thương Trúc còn không hết, tại sao nó lại phải làm vậy cơ chứ

_Nói.Nói mau, nói cho tôi nghe tại sao? Tại sao lại câm như hến vậy hả? - Hoàng thật sự tức giận, nó đã phản bội cậu lại còn âm mưu giết Trúc, nó là con người hèn vậy hả? Đến lúc này mọi người đã nhận ra giọng của người con gái, con trai đó. Bắt đầu nhìn nó bằng những ánh mắt kì thị. Bun cậu đã định ra đánh nó nhưng mà Băng đã can ngăn lại, và kéo Bun đi. Anh họ nó nhìn thấy cảnh này thì cắn môi chạy trước, anh không thể đứng nhìn cô em họ thương yêu của mình như vậy.

_Đau...em...em..em không làm vậy mà - Mắt nó vô hồn đối diện với khuôn mặt giận dữ của anh, vai nó bị anh nắm đến muốn gãy xương nhưng bù lại gì với vết thương nó đang chịu đựng. Nước mắt nó chảy ngược vào trong, cổ họng nó nghẹn ứ lại. Mọi người nhìn nó bằng ánh mắt khinh miệt, ánh mắt cho những kẻ phản bội, anh cũng vậy. Nó cảm giác như mọi thứ sụp đổ

_Em, hãy nói cho anh biết là không phải vậy đúng không? Đoạn ghi âm kia là già phải không? - Hoàng kìm chế cơn giận, nói nhẹ nhàng với nó

_Anh không tin em? - Nó với đôi mắt của sự đổ vỡ...nhìn anh. Bù lại chả nhận lại sự cảm thông lại hứng chịu thêm một cơn giận dữ

_CÔ BẢO TÔI TIN CÔ? TIN CHỖ NÀO ĐÂY? HẢ? NÓI XEM - Hoàng lại giận dữ, có lẽ cơn giận của anh đã lên đến đỉnh điểm

Nó cảm thấy như sụp đổ, như bao người con gái khác, nó chọn cách chạy trốn vào lúc này. Nó dùng hết tất cả sức lực còn lại vùng ra khỏi bàn tay như kìm sắt của anh, rồi chạy. Chạy thật nhanh, để không phải đối mặt với những nỗi đau, những vết thương kia. Tại sao mọi người lại không tin nó cơ chứ, trông nó có dã tâm giết Trúc lắm à. Sau khi nó chạy đi, Hoàng nhìn nó bằng ánh mắt đau khổ cùng cực, anh lại làm tổn thương nó rồi. Kib, Ken, Min thì rất bàng hoàng. Ken thì không tin chuyện này là thật có lẽ thằng kia đã làm già.

_Hahahaha, cảnh này thật là vui, sự chia ly - Văn cười khả ố, có lẽ đã chờ giây phút này từ lâu.

_Cười cái bíp - Kib nghe thằng đấy cười tức quá, cầm viên đá gần đấy chọi trúng đầu thằng cờ hó ấy luôn. Dầu sôi lửa bỏng mà cười cho mày ngất hết cười nha con

Về phần nó, nó chạy rất nhanh, có lẽ nó chả nhìn đường

*rầm, rầm* vì chạy quá nhanh và không nhìn đường nên nó đã bị một chiếc xe tải tông. Nó bây giờ muốn buông xuôi tất cả, tình cảm, sự nghiệp trước mắt. Lúc này đột nhiên trái tim của Hoàng nhói lên

_A, tự dưng đau tim quá - Hoàng nhăn nhó

The whispers in the morning

Of lovers sleeping tight

Are rolling like thunder now....

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là số của nó.

_Alo, gì nữa? - Hoàng dặn lòng, phải trả lời lạnh lùng. Bởi vì hiện giờ anh vẫn chưa muốn tha thứ cho nó

_Cậu là người thân của người này, cậu mau đến đây, người nay bị tai nạn rồi - Người đàn bà bên đầu dây bên kia thông báo. Hoàng nghe như sét đánh vào tai, cậu hoảng hốt, lo sợ. Đúng là cậu lo sợ sẽ mất nó mãi mãi, cảm giác này sao mà khó chịu đến vậy, sao mà đau đớn đến vậy.

_Đang ở đâu? - Hoàng kìm nén nỗi đau

_Đường Trần Hưng Đạo... - Người đàn bà nghe giọng rất đáng sợ, vội vàng trả lời. Hoàng chỉ cần có vậy, chưa để người ta nói xong, cậu đã vắt chân lên mà chạy bộ. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có nó, chỉ mong đừng có chuyện gì xảy ra với nó. Giờ cậu mới hiểu cảm giác mất nó đau đớn đến mức nào. Cậu chạy hết sức bình sinh, cuối cùng cũng đến đó được trong 7 phút

Cậu tách đám đông, chạy vào trong, nhìn thấy nó. Và rồi nhìn thấy nó nằm trên vũng máu, bất động lòng cậu quặn thắt, đến bên cạnh nó, ôm nó vào lòng, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hoàn hảo.

_Đủ má, mấy người ở đây làm gì? mau gọi xe cấp cứu - Hoàng hét lên khi thấy nó càng ngày càng xa rời sư sống. mọi người sợ quá, người thì tản ra, người thì cố gắng hạn chế cơn sợ để gọi xe cấp cứu cho nó. Như nghe được tiếng của Hoàng, nó cố gắng mở mắt ra, nhìn anh và mỉm cười, nước mắt của nó chảy xuống tay anh hòa lẫn với máu.

_A..nh...tới...r..- Nó cố gắng nói, quả thật điều ước của nó đã thành hiện thực. ANh vẫn ở bên nó, có xa rời nó đâu nào. Nó đã an tâm, nhắm mắt lại.

_Em, đừng có nhắm mắt mà, trời ơi! Tỉnh lại đi! - Hoàng đau lòng nắm lấy tay nó rồi lại ôm nó vào lòng.

*É i é i* Cuối cùng xe cấp cứu cũng tới, chở anh và nó vào bệnh viện.

Anh ngồi chờ ngoài cửa phòng cấp cứu, màu áo trắng của anh loang lỗ máu của nó. Anh ngồi xuống ôm đầu, có phải vì anh mà nó bị vậy? Anh thật sự có lỗi nặng mà. Nhưng hiện giờ anh cũng không thể tha thứ cho nó, lòng tin của anh đang bị lung lay bởi đoạn ghi âm đó, bởi giọng nói cay độc của nó trong đó. Mọi người giờ đã cay độc nó nên dù anh có báo tin thì vẫn chỉ có Ken tới, vì Ken chả bao giờ tin Văn người luôn luôn hãm hại người khác. Ken ngồi xuống cùng với Hoàng chờ đợi nó

_Anh đên rồi sao? - Hoàng hỏi cho có lệ

_Ừ, áo của cậu - Ken trả lời rồi đưa cho Hoàng một cái áo để thay. Bởi nhìn cậu bây giờ giống như người bị thương hơn là người bình thường.

_Cám ơn, tại sao đến cuối, anh vẫn tin Jen? - Hoàng nhận cái áo rồi hỏi lại một câu mà chính cậu rất thắc mắc. Tại sao Ken lại có một niềm tin tuyệt đối với nó vậy

_haha, chẳng qua vì lúc đó cậu quá tức giận thôi. Nếu cậu bình tĩnh lại cậu đã có thể phân tích, giọng trong đó....không phải là Jen ...mà là Trúc - Ken bình tĩnh giải thích cho Hoàng hiểu. Hoàng rất bàng hoàng và cố nhớ lại cái chất giọng đó, là của nó cơ mà, tại sao lại là Trúc. Nhưng nếu nói như vậy, nó bị tông xe thế này là do sự sắp đặt sao. Người bị hại là nó chứ không phải Trúc à?

_Trúc có khả năng giả giọng rất tốt - Nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng, Ken đoán trước được là Hoàng sẽ hỏi gì. Nghe thấy câu trả lời thỏa mãn với câu hỏi của mình, Hoàng lại tiếp tục suy ngẫm. Vậy người bị hại là nó, cậu đã trách nhầm nó rồi, nếu cậu không mắng nó, tin tưởng nó thì bây giờ nó đã không phải ở trong kia. Có thể nó đã tránh được cái sự sắp đặt đầy đau thương này. Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây, cả 2 người con trai đều im lặng.

Bây giờ người ta chỉ nhìn thấy 2 thiên thần đang ngồi đó nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Một người thì lấm lem đầy máu nhưng cái màu đỏ thẫm ấy không giảm bớt vẻ đẹp mà lại tăng thêm phần hoàn hảo cho vẻ đẹp ấy, như sự pha trộn giữa thiên thần và ác quỷ. Một cậu còn lại thì đích xác là thiên thần, bởi vẻ đẹp trai lãng tử, mắt nhắm hờ như suy nghĩ về cái gì đó. Cả 2 người đều tỏa ra sát khí, làm người khác rùng mình.

1 tiếng

2 tiếng

Cuối cùng bác sĩ cũng ra, Hoàng ngước mặt lên

_Có sao không? - Hoàng đối mặt với ông bác sĩ, nói trống không bởi cậu bây giờ chỉ muốn gắp nó

_Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chưa có chấn động gì. Gãy xương nhẹ.- Ông bác sĩ cũng trống không đáp lại

_Rồi - Chỉ chờ có vậy, ông bác sĩ vụt chạy luôn. Ông làm sao mà có thể chịu nổi sát khí của 2 chàng trai trẻ này được cơ chứ.

_Vậy anh về nhá, nhóc ở lại - Ken nói, anh còn có lớp học.

_Dạ - Hoàng mệt mỏi.

Lết thân vào phòng bệnh nó, nhìn thấy nó mặt trắng bệch chả còn sức sống kia. Anh càng thấy mình có lỗi nhiều hơn nữa. Muốn chạy lại ôm nó nhưng lại sợ nó đau, đành phải ngồi cạnh giường nó thôi

Ken bây giờ chỉ dám nhìn nó từ xa, qua khe hở của cánh cửa, thấy nó đã an toàn, anh rời đi. Cùng với đó, mang một vết thương lòng, từ hôm nay anh sẽ từ bỏ cái tình cảm của mình anh sẽ cố gắng mở lòng với người khác. Tiếng bước chân vang vọng ở hành lang bệnh viện, một dáng vẻ cô độc....

Trong phòng bệnh của nó, Hoàng đang nắm lấy bàn tay nó anh chỉ mong nó mau mau khỏi vết thương ngoài da để anh còn chữa lành vết thương trong tim nó nữa. Anh hiểu nó rất đau, có thể nó đã mất lòng tin ở anh nhưng anh sẽ làm mọi cách để nó hồi phục "vết cắt" một cách nhanh nhất. Nắm chặt bàn tay nó, anh thiếp đi lúc nào không hay.

*Sáng hôm sau* Hoàng mở mắt tỉnh dậy, nó vẫn nằm đó. Sắc mặt đã đỡ nhợt nhạt hơn hôm qua, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Những tia nắng ngoài cửa sổ rọi vào phòng nó, có một tia nắng tinh nghịch đã chiếu ngang mặt nó. Bây giờ ngắm nhìn nó ngủ, anh mỉm cười nhẹ, thật bình yên, có lẽ lúc nó ngủ là lúc nó dễ thương nhất. Bởi nó không lí lắc nhí nhố như lúc nó tỉnh, nói không ngừng nghỉ, nhưng dù sao anh vẫn thích cái vẻ lí lắc của nó hơn là nó cứ nằm yên như thế này.

Anh đành rời bàn tay nó để kéo rèm lại cho nó ngủ một giấc thật là ngon. Nhưng đột nhiên anh lại thấy ngón tay của nó cử động, có lẽ là nó tỉnh lại. À đúng rồi, anh phải đi gọi bác sĩ xem tình hình thế nào. Anh đứng ngoài cửa phòng chờ bác sĩ, khoảng 5 phút sau bác sĩ ra bảo tất cả đều ổn. Anh chợt sực nhớ ra anh phải đi thay đồ chứ nhỉ, mùi máu làm anh khó chịu, thế mà từ hôm qua tới giờ mãi lo cho nó quá nên chả đi thay được. Cái áo hôm qua Ken đưa vẫn nằm vất vưỡng trên dãy ghế hành lang bệnh viện. Chả hiểu là nó có duyên với bệnh viện hay sao mà dạo này vào nhiều thế.

Nó mở mắt trong tâm trạng chán nản, sao không để cho nó chết quách đi, cho nó sống làm gì, đến cả anh cũng không tin nó cơ mà. (Lúc này nó không thấy anh đâu, tưởng chỉ có 1 mình) Lại là bốn bức tường trắng cùng với những vật dụng đều màu trắng, nó lại thấy chán hơn. Người thì ê ẩm, đầu thì quấn băng trắng, chân nó gãy nên khó mà trốn viện được sau quả này chắc để lại khá nhiều sẹo, mà sao bố mẹ nó đi lâu quá nhỉ? buồn ghê thiệt. Chán quá nên sau khi ngồi dậy cho bác sĩ kiểm tra nó nằm cái phịch xuống giường, bụng đói quá. Haiz kiểu này lại bị bỏ rơi rồi

Back to your heart

Back to your heart....

Tiếng chuông điện thoại dưới gối nó vang lên. Vòng tay qua gối, nó lười biếng nhấc cái điện thoại SamSung Galaxy cả tàng của nó nghe. Là số của mẹ nó

_A lố lồ, mẹ đi sao lâu vậy? - Nó nhớ ba mẹ nó quá đi à

_Không phải mẹ con, ta là bác Trâm đây, bố mẹ con...bố mẹ con..- Bác nó vừa khóc vừa nói

_Bố mẹ con làm sao ạ? - Nó hỏi lại

_Bố mẹ con bị tai nạn...mất rồi..con đang ở đâu để ta tới - Bác nó thông báo thật sự bác nó rất thương nó

Nó nghe xong tin này, nước mắt nó bắt đầu chảy, đánh rơi chiếc điện thoại. Cánh cửa phòng bệnh nó bật mở, là Hoàng, đúng anh cũng nghe một cuộc thông báo của mẹ anh có nội dung giống như nó và anh biết, nó đang cần một điểm dựa. Thấy nó thất thần, điện thoại thì rơi xuống nền nước mắt chảy, môi mím chặt đến muốn bật máu. Có lẽ là nó đang kiềm chế nỗi đau, anh chạy lại ôm nó vào lòng

_Nín đi nào - Hoàng ôm nó trong vòng tay của mình, anh cố gắng chửa lành vết thương của nó. Nó rất bàng hoàng, nó không tin đây là sự thật, có lẽ bác nó chỉ trêu nó thôi mà

_Anh ơi, là giả đúng không? tất cả là giả phải không? - Nó đau đớn

_Ừ là giả, là giả...nín đi, đừng khóc - Hoàng lại siết chặt vòng tay hơn. Nước mắt nó chảy xuống áo anh, những giọt nước mắt ấm nóng, điều đó làm anh đau hơn nhiều. Nghe những tiếng nấc của nó mà lòng anh như bị xé nát, sự thật này quá phũ phàng với nó.

_Haha..anh lại lừa em nữa rồi - Nó buông anh ra, cười như người bị điên. Đúng nó đã điên thật, có lẹ nào bố mẹ nó lại mất rồi chứ.

Nhìn thấy nó như vậy, lòng anh lại càng xót xa. Lại ôm nó vào lòng, vỗ về nó.

_mọi chuyện sẽ ổn thôi, giờ em ngủ đi nhé - Đặt nó xuống giường, anh hôn lên trán nó. Mong mọi chuyên vào ngày mai sẽ ổn. Anh lại hát cho nó nghe

Actually if you know this

but when we first met

I got so nervous

I couldn’t speak

In that very moment

I found the one and

my life had found its missing piece

So as long as I live I’ll love you,

will have and hold you

You look so beautiful in white

And from now til my very last breath

This day I’ll cherish

You look so beautiful in white tonight

What we have is timeless

My love is endless

and with this ring I say to the world

You’re my every reason

You’re all that I believe in

With all my heart I mean every word

Nó bị giọng hát ấm áp của anh anh cuốn vào giấc ngủ.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play