Tôi đứng đợi Minh Trúc cũng được gần 1 tiếng đồng hồ. Sống cả đời thế này mà đây là lần đầu tiên tôi thấy thời gian trôi qua chậm như thế. 1 tiếng đồng hồ đi nhậu thì rất nhanh nhưng 1 tiếng đồng hồ chờ đợi lại dằng dặc như cả tháng.
…
Cũng có lúc, Khắc Long này phải chờ đợi một người sao? Trên đời này chỉ có 2 người dám để tôi đợi. Đó là Minh Trúc và Dạ Yến – người yêu một ngày của tôi.
Dạ Yến đẹp, đẹp hơn bất kì người con gái nào tôi từng “yêu” ( ý tôi là đùa giỡn, chứ nói yêu theo đúng nghĩa của nó thì… chỉ có một người). Làn da trắng nõn nà không chút tì vết. Mắt to, tròn và đen láy, khép nép bên hàng mi dài, cong vút. Sống mũi thẳng và cao. Đôi môi ngọt ngào tựa trái cherry, chỉ mới nhìn thôi là người ta đã muốn… cắn. Mái tóc bob màu đỏ ấn tượng ốp vào gương mặt trái xoan kiều diễm. Về dáng vóc, đúng thật là không có gì hoàn mĩ hơn, khi đi giày cao gót vào, cô cao hẳn hơn tôi cả một cái đầu, số đo ba vòng 90-60-90 đúng như tiêu chuẩn siêu mẫu quốc tế. Và đặc biệt là cô có một phong cách rất cuốn hút.
Thế nhưng như đã nói ban đầu, Dạ Yến là người yêu MỘT ngày của tôi – chỉ một ngày. Dù tôi đã từng rất “mết” cô, từng sẵn sàng làm bao nhiêu chuyện để chiếm đoạt cô từ mấy tay đại gia khác. Và rồi, chỉ với một ngày tôi đã nói lời chia tay. Bởi cô ta để tôi phải đợi, chỉ 5 phút nhưng nó khiến tôi cảm thấy như mình bị coi thường. Sau ngày hôm đó, có mấy thằng nó ch ửi tôi ngu vì sở hữu “giai nhân tuyệt thế” mà không biết giữ, nhưng mà cái lũ bọn nó mới ngu khi không biết Dạ Yến đã bám tôi đúng 10 ngày sau đó để mong được “nối lại chút tình xưa”, trong khi tôi vẫn vô tình. Đơn giản, cô ta là kẻ phách lối, à thì cá tính nào cũng được, nhưng ở bên cạnh tôi thì phải chịu khó làm “ con mèo ngoan ngoãn”, và cô ta làm trái lại.
- Anh…
Mắt tôi bỗng ánh lên như có tia điện khi nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy. Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng thật lạnh nhạt với cô, cố gắng chịu đựng, tôi không thể để cô biết rằng… tôi muốn ôm lấy cô như thế nào, muốn hôn vào môi cô ra sao.
Tôi không nhìn cô mà hất mặt đi hướng khác.
- Anh giận?
Giọng tôi như có pha nửa lít axit hay sao mà nghe chua đến tận mang tai:
- Em bảo sẽ đến, sao không đến?
Giọng cô thoáng nét bối rối:
- Em… em… - Cô ấp úng. – Em quên… em… em…
Tôi thở dài. Quên ư? – một lý do thật “chính đáng” làm sao!
- Anh ổn chứ? - Ngay sau đó, cô thu lại sự luống cuống của mình bằng một câu hỏi bâng quơ.
Bàn tay tôi siết lại, ước chừng như máu bị tắc nghẽn vì đó. Tôi ho một tiếng, cố gìm từng lời nói:
- Tất nhiên, tôi ổn.
Cô di chuyển lên trước mặt tôi, cúi đầu chào, rồi đi:
- Em về phòng…
Nhưng tôi không cho phép Trúc cư xử như vậy, tôi lạnh tanh:
- Hôm nay ta nói chuyện rõ ràng luôn đi.
Cô gật đầu:
- Anh muốn chia tay à?
Tôi cũng gật. Ánh mắt lúc này vẫn chưa dám nhìn thẳng vào cô. Tôi sợ cái ánh mắt trong ngần ấy sẽ làm tôi không thể kìm nén lại cảm xúc được nữa.
- Đúng vậy.
Cảm giác như tôi vừa nghe thấy tiếng cô thở phào – là thở phào kiểu trút được hết gánh nặng như tuyệt nhiên không phải là thở dài kiểu vô vọng mà tôi mong.
- Được. Chúng ta chia tay. Hy vọng… anh không quấy nhiễu tôi nữa. Chúc anh mau chóng tìm một trò chơi khác thú vị hơn tôi, nhé!
Tôi váng vất:
- Hoa mĩ nhỉ? Nhưng không sao. Cảm ơn cô. Nhất định sẽ thế mà!
Tôi cười nhếch mép, nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể đang rung nhẹ lên vì đau khổ. Bàn tay tôi lúc này đến cả việc siết lại để nén chặt những nỗi đau cũng không tài nào thực hiện được, thì hỏi sao còn có thể có đủ mạnh mẽ để gạt nó ra chứ? Tại sao… tôi lại trở nên yếu đuối như vậy? Tại sao…?
Giá như em quay lại nhìn tôi.
Giá như em lại đến bên tôi.
Giá như em lại nhẹ nhàng đặt vào bờ má tôi một nụ hôn.
Giá như em lại dựa vào bờ vai tôi khi em thấy mệt.
Giá như em lại nũng nịu đòi tôi cái này cái nọ.
Giá như em vẫn tiếp tục lợi dụng tôi.
Giá như em vẫn giả vờ yêu.
Và giá như...
Tôi rất rất mong em yêu tôi thật lòng. Nhưng… nếu không được như thế thì tôi chỉ dám ước em cứ mãi mãi lừa dối tôi như vậy.
Bây giờ tôi chỉ cần em thôi, dù việc em đến với tôi chỉ là giả dối, chỉ nhằm mục đích phục vụ cho bản thân em. Với tôi những điều đó đã chẳng còn mấy quan trọng nữa rồi. Tôi chỉ cần em. Tôi chỉ cần em. Ngàn lần vẫn chỉ cần em.
Lúc em đi, tôi muốn níu tay em lại.
Lúc em nói chia tay, tôi muốn coi đó là một trò đùa và lại ôm em vào lòng: “Đừng đùa nữa!”
Nhưng rồi thì sao? Em vẫn lạnh lùng, vẫn lạnh lùng với tôi như thuở ban đầu ấy.
Tôi đã từng nghĩ rằng… rồi một ngày tình yêu của tôi sẽ hoá giải được em, và rồi em sẽ yêu tôi như tôi yêu em.
Nhưng rồi thì sao? Em là cô gái ác độc! Rất rất ác độc! Em phá nát trái tim tôi.
- Tại sao có thể vô tình đến thế chứ? Tại sao có thể vô tình đến thế chứ? Yêu vật chất nơi anh, anh không trách. Vậy mà lúc này đây anh lại muốn trách em ghê gớm. Người khác thế nào cũng được, nhưng em phải yêu con người anh. Người khác thế nào cũng được, nhưng em không được phép đùa bỡn anh.
♥
♥
Minh Trúc.
Cuối cùng thì tôi đã trút xong cái gánh nợ ấy một cách nhẹ nhàng, à không, trên cả nhẹ nhàng!
Triệu Văn muốn tôi nhanh chóng chia tay Khắc Long – nếu điều đó đã khiến tôi phải nhức đầu nhức óc để cố nghĩ ra cách mở lời thì hôm nay, chính Khắc Long đã tạo cơ hội cho tôi nói hết.
Mà thực ra thì tôi cũng cảm nhận được hắn cũng muốn chia tay tôi rồi, nên mọi chuyện mới diễn ra nhanh chóng và đơn giản như thế chứ. Có lẽ hắn đã tìm được “hồng nhan” mới rồi chăng?! Nếu cô gái ấy thông minh và biết giữ mình như tôi, thì chắc chắn sẽ được lời to. Còn nếu ngu ngốc, tham lam và nuôi hy vọng được hắn yêu, hắn lấy về làm vợ thì ắt hẳn sẽ chịu nhiều đau khổ cho coi.
Tôi mỉm cười nhớ lại ánh mắt xa xăm đầy quyến rũ của Triệu Văn. Qủa thật, tôi là cô gái may mắn nhất trên đời! Vừa mới chia tay Khắc Long là ngay lập tức lại có ngay một chàng trai tốt, đẹp trai, giàu có ở bên. Hắn có vẻ thích tôi và tôi cũng rất thích hắn…
Nhưng tôi chợt giật mình. Tôi quên lấy số điện thoại của Triệu Văn mất rồi. Làm sao để liên lạc với người tôi yêu bây giờ? Tôi đúng là rõ ngốc!
Bỗng, tôi thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
“Một số lạ.” – Tôi nhủ thầm rồi bắt máy.
- Alo.
- Trúc đấy phải không? – Là giọng nam trầm, ấm.
Vừa siết con gấu bông vào người, tôi vừa đáp:
- Vâng, tôi - Minh Trúc đây. Cho hỏi ai ở đầu dây?
Hắn nói bằng giọng đầy chất chứa.
- Anh nhớ em.
Ngọt và ấm quá!
Tôi reo toáng lên:
- Triệu Văn!
- Sao em biết là anh? – Anh vẫn nhẹ nhàng phết!
Tôi thủ thỉ:
- Chỉ nghe thấy giọng thôi là em đã biết rồi!
- Hay ta!
- Em mà!– Tôi cười khinh khích rồi ngay lập tức lại quay sang vẻ nghiêm túc. – Mà sao anh biết số của em?
Anh nói mà sau đó, tôi còn nghe thấy cả tiếng cười khùng khục giấu giếm nữa:
- Anh mà!
Tôi làm bộ nũng nịu:
- Ứ! Em ứ giỡn đâu!
- Anh cũng đâu có giỡn. Chẳng lẽ em chưa nghe danh Triệu Văn sao? Anh muốn gì thì sẽ được nấy. Hiểu chứ?
Lúc này, tôi cảm giác như “Triệu Văn thương yêu” bỗng biến thành “Khắc Long quá khứ” . Ngang tàng và đầy kiêu hãnh.
- Và rồi anh có đánh mất nó không? – Tôi buột miệng.
Cũng thật may anh không hỏi ngược: “Sao em lại hỏi thế?” mà chỉ dịu dàng đáp:
- Không, em à! Trừ khi anh không muốn nó nữa, thì sẽ tự quẳng nó đi, chứ không bao giờ… đánh mất.
Tôi lơi giọng:
- Có quẳng em đi không?
- Đừng ngốc như thế chứ! Anh yêu em.
- Em cũng vậy.
- Khi nào mình có thể gặp nhau, hở em? – Hắn mở lời hẹn khiến tôi yên tâm hơn.
- Bất cứ khi nào anh muốn…
- Ngay bây giờ.
- Em oánh giờ đấy! Đùa hoài cơ!
- Chừa rồi! Chừa rồi! Em yêu ạ!
- Hehe. Có thế chứ!
- Ngày mai anh đến đón em đi học nhé?! Dù gì anh cũng biết nhà em rồi.
Chưa đợi xem thử tôi có đồng ý hay không, anh nói tiếp rồi cúp máy:
- Hôn em. Yêu em. Chúc em ngủ ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT