Một lát sau, Triệu Văn mới chịu thả tôi xuống, nhưng bàn tay hắn thì vẫn chưa chịu buông bàn tay tôi ra.
Ngồi xuống bờ đập, hắn ngước mắt lên trời và hỏi tôi:
- Em tên gì? Tôi còn chưa biết tên em.
Tôi nhướng mày:
- Vậy sao anh biết tôi với… Khắc Long?!
- Cũng vào cái hôm tôi gặp em ở quán bar đó thôi!
- À! Thế nhưng có lẽ cũng sắp chia tay rồi… - Nói xong, tôi cũng chẳng hiểu mình nói những điều ấy ra để làm gì. Hắn có cần thiết phải biết nhiều như vậy không? Hay chăng tôi muốn hắn biết rằng… tôi sẽ sớm “độc thân”?!
- Thằng cha đấy bỏ em à?
Hình như Triệu Văn có vẻ không ưa gì Khắc Long, hắn nói bằng giọng khinh khi và vẻ mặt thì hiện rõ sự căm tức. Tôi nhìn thẳng vào hốc mắt sâu của hắn:
- Có vẻ như anh biết rõ Khắc Long và …không thích anh ấy?
Hắn gật đầu:
- Khắc Long không phải là kẻ tử tế. Nhưng nghe nói… hắn ta yêu em thật lòng cơ mà!
Tôi chắc rằng những lời đồn đại ấy không phải là thật. Tuy nhiên, tôi vẫn cố tỏ ra rằng điều đó là vô cùng chính xác.
- Có lẽ?! Nhưng… tôi không thích Khắc Long. Đó mới là điều quan trọng.
Hắn “à” lên một tiếng rồi trầm ngâm:
- Chán hắn rồi nên em tính bỏ?
Tôi nhún vai:
- Gần như thế!
- Vậy… làm người yêu tôi nhé? Được chứ? - Hắn quay sang phía tôi, buông ánh nhìn đầy quyến rũ, ánh mắt ấy giết chết mọi lăn tăn trong tôi lúc này.
Và rồi, tôi đủ sức để kìm chế và giữ bình tĩnh:
- Thậm chí anh còn chưa biết tên tôi.
Hắn siết nhẹ bàn tay tôi:
- Quan trọng ư? Tôi thích em… thích em từ hôm gặp em ở quán bar rồi. Ngày hôm nay, được gặp lại em trong tình huống hy hữu thế này, chẳng phải là định mệnh sao?
Liệu những lời hắn nói là chân thành chứ? Thực sự… ở bên cạnh hắn… tôi đã có những cảm giác rất lạ. Cảm giác này có phải là yêu? À… chưa đủ mãnh liệt để gọi là yêu, nhưng có thể nói là rung động, tôi rung động trước hắn.
Nhưng tôi không phải là con người vì yêu mà bỏ quên tất cả. Vì yêu tôi có thể bỏ qua tiền của được sao?
Như đọc được dòng suối suy nghĩ của tôi, hắn bỗng nói:
- Đang lo lắng… tôi không đem lại cho em thứ của cải vật chất mà Khắc Long có sao?
Tôi lặng cả người và không hé lấy một câu.
Chẳng lẽ trong mắt Triệu Văn, tôi xấu xa và thực dụng đến thế sao? Mà hình như là thế thật. Tôi thì có gì tốt đẹp chứ? Đã từ lâu, tôi đã trở thành đứa sống vì tiền rồi. Mà “lý tưởng” ấy lại xấu sao? Chỉ là mong muốn cuộc sống tốt hơn, vững vàng hơn thôi… Có nên quy kết cho đó là một cái tội hay không?
- Đúng là tôi không đem lại cho em những thứ mà Khắc Long cho em được…
Nghĩa là hắn ta cũng nghèo mạt xác như Hiếu Thiên?
Ngay lập tức, hắn trả lời như giải đáp câu hỏi trong lòng tôi.
- Vì tôi sẽ đem lại cho em… những thứ còn giá trị hơn thế nữa. Em không cần phải lo.
Nói rồi, hắn kéo tôi vào lòng. Tuy tôi và hắn quen nhau không lâu. Trước đây thì coi như là cũng có biết sơ sơ vậy. Còn bây giờ, tôi chỉ biết mỗi tên hắn. Thế mà… tại sao… lại thân thuộc quá.
Dựa đầu vào người hắn, tôi cảm thấy bình yên.
.
Khắc Long.
Tôi đợi, đợi Minh Trúc đến trong vô vọng. Tôi đã uống rất nhiều để quên đi hết nỗi buồn nhưng lạ thay, càng uống tôi càng tỉnh. Người ta nói “khi buồn dễ say” còn với tôi thì có lẽ câu nói ấy hoàn toàn trật lất.
Đây đã là chai whisky thứ 6. Tự trách sao tửu lượng của mình lại cao thế, tôi nốc ừng ực, không buồn rót ra ly.
Nước mắt tôi ứa ra.
Tôi đang khóc à?
Nực cười… nực cười quá!
Có gì đáng để tôi khóc cơ chứ? Rõ ràng đã không còn quan tâm đến tôi nữa rồi. Chi bằng quên đi? Chi bằng trở lại làm một con người vô tình như trước. Không màng đến thứ gọi là tình yêu. Haha. Tình yêu à? Tình yêu là gì? Tình yêu là gì?
Luống cuống, tôi móc điện thoại ra, bấm gọi cho cô.
- Trúc à! Em có biết là… anh đã rất đau khổ không? Em ở đâu? Sao không nghe máy? Đã bảo rằng… em sẽ đến mà! Tại sao lại không đến? Em bỏ rơi anh thật sao… Anh không cần gì nữa… Chỉ cần em thôi… chỉ cần em thôi…
Vừa lúc đó, một cô gái bước lại phía tôi, môi nở một nụ cười đẹp diệu kỳ như một nàng tiên hạ giới.
- Anh Long!
Tôi vồn vã trườn đến, siết lấy tay cô, cô là người tôi chờ đây mà!
- Trúc! Trúc! Em… em đến rồi đấy ư?
Cô lắc đầu:
- Không phải, em không phải là Trúc!
Lắc lắc đầu. Tôi cố gắng định thần lại. Dáng dấp cô thanh tú, mái tóc ngắn cá tính nhưng cũng không kém phần nữ tính. Là Mai Thư – không thể là ai khác.
- Thư đấy à…?
Cô không đáp mà đỡ tôi dậy, sau đó nhìn tôi với vẻ xót xa:
- Minh Trúc… đã làm tổn thương anh phải không?
Với người khác thì không thể, nhưng Mai Thư là một trường hợp đặc biệt, sau khi chia tay, chúng tôi vẫn xem nhau như những người bạn, những người anh em thân thiết. Vì vậy, tôi có thể thoải mái mà giải bày tâm sự với cô.
Giọng nói khiến người người phải tuân lệnh răm rắp, hôm nay bỗng trở nên vô hồn:
- Cô ấy không đến… cô ấy quên anh rồi…
- Là sao? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Có phải là… Triệu Văn đã…?
Triệu Văn?! Thực ra hắn chẳng có liên quan gì đến chuyện tôi và Minh Trúc lúc này cả. Nhưng chỉ cần nhắc đến tên nó thôi là lòng tôi lại sôi sùng sục lên.
Giữa chúng tôi chẳng có mối liên hệ gì, đáng lẽ sẽ không hận nhau, thậm chí sẽ trở thành anh em tốt nếu không có Mai Thư.
Ngày ấy, hắn yêu Mai Thư say đắm. Còn tôi thì chỉ nhởn nhơ và chỉ muốn chinh phục nàng Hoa khôi ấy. Oái oăm thay, Thư thích tôi và lẽ dĩ nhiên, Triệu Văn bị cho ra rìa. Sinh lòng thù hận, gia đình tôi buôn gỗ lậu trái phép, hắn biết được nên cho người báo công an. Như bình thường thì sẽ chẳng sao, gia đình tôi vẫn trót lọt nếu hắn không biếu xén trước cho mấy gã mặc đồ xanh quê lúa ấy, hại gia đình tôi phải chịu mất đi một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng chuyện đó thì không thấm gì so với việc hắn lợi dụng lúc tôi say xỉn, bèn cho người chặt đi ngón chân cái. Đó là lý do tại sao người ta vẫn luôn thấy tôi mang giày thể thao kín mít dẫu trời nắng nóng.
Với bản lĩnh của một đại ca giang hồ, tôi không thể bỏ qua. Một vết chém nơi cổ của hắn được xem như là sự trả thù thích đáng.
Kể từ đó, ai là bạn Triệu Văn nghĩa là kẻ thù của tôi và ngược lại.
Tạm gác đi những chuyện quá khứ đó, tôi quay sang Mai Thư, giọng nhẹ nhàng, trầm, đầy ưu tư. Có lẽ Mai Thư cũng chẳng ngờ đến một ngày nào đó tôi sẽ có lúc suy sụp đến như vậy. Cũng tại tâm trạng nó cứ một mực đòi điều khiển tôi.
- Em cũng biết chuyện đó sao? Cái hôm thi Hot Girl xong… bọn anh…
Thấy tôi mệt đến mức nói không ra hơi nữa rồi, Mai Thư vội đỡ lấy lời tôi:
- Em biết. Hôm đó em đi uống cùng Triệu Văn, sau đó lấy cớ qua tiếp bạn ở quầy kia để lảng tránh hắn…
Giọng tôi đầy phẫn uất:
- Chắc em cũng thấy cái thằng chó đó nhảy cùng Trúc chứ?
Thư gật đầu, ánh mắt cô vẫn nhẹ nhàng và trong sáng như mặt hồ ngủ yên:
- Em thấy. Và em lo ngại rằng… Triệu Văn sẽ cướp Minh Trúc của anh!
- Nhưng chuyện đó anh không màng… vì có vẻ như không phải vậy. Hắn không tìm đến Trúc…
- Vậy điều gì khiến anh…
- Không phải cái thằng khốn nạn ấy thì rồi cô ấy cũng rời xa anh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT