Một người đàn ông mặc vest chậm rãi bước lên sân khấu.Đó là một người đần ông đã già nhưng gương mặt nghiêm nghị, toát lên một vẻ lạnh lùng.Ông là chủ tịch của Vũ Gia - cha của Ngọc Anh.
- Trước hết, tôi xin cám ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc này.Hôm nay, tôi thay mặt cho ba vị chủ tịch xin tuyên bố, bốn đứa con của chúng tôi sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Dứt lời, phái dưới, mọi người vỗ tay reo hò.Còn tập thể lớp Văn thì vừa hét, vừa gào vừa vỗ tay.
- Đúng là nhàm chán!_Một giọng chanh chua vang lên.
Tập thể lớp Văn quay ra, để xem ai có gan nói câu đó.Kiều Ly chuẩn bị đồ dùng để đánh, Gia Bảo sắn tay áo.Bảo Uyên níu mày nhìn người nói câu đó.
- Thúy Anh, cô cũng ở đây sao?_Bảo Uyên cười khinh bỉ
-Sao tôi lại không thể ở đây được, cô nghĩ tôi là ai chứ?_Thúy Anh vuốt tóc, nói
- Nhìn kìa, bà già..đường đường là một tiểu thư quý tộc mà ăn một diêm dúa thế hả?Váy ngắn, đầu tóc lòe loẹt.Chả biết giống ai nữa!_Kiều Ly mỉa mai đáp
- Cô...gọi ai là bà già?_Thúy Anh tức giận hét lên
- Bà già, đừng có hét vào mặt người ta như vậy, cẩn thận làm bắn lên boojntrang phục của chúng tôi._Ái Vy nói
-Bảo Uyên, cô và cái lớp của cô được lắm!_Thúy Anh gằn lên
-Ủa, sao đổi chủ đề sang tôi?_Bảo Uyên đáp
-Cô....bỏ đi!_Thúy Anh nói xong đi luôn
- Ê, đi nhanh thế!Mà mấy ông sao cứ đứng thần, mặt độn ra thế?_Anh Nhi quan tâm hỏi
-À, cô ta đẹp nhỉ?_Gia Brao không cần suy nghĩ nói luôn.
-Bảo......_Thiên Minh kéo tay áo của cậu
-Sao vậy?_Gia Brao ngây thơ đáp lại
- Cậu nhìn kìa!_Thiên Minh dùng bình tĩnh đáp
Gia Bảo quay ra chỗ mà Minh chỉ.Kiều Ly đứng đó...
Mặt tối sầm.....
Môi mím chặt.....
Tay nắm chặt.....
Trên đầu có khói.....
Mặt đỏ bừng....
Gatah đầu một cái, Gia Bảo đã hiểu ra mọi chuyện.Khuôn mặt méo xệh, quay sang cầu cứ các nam nhi...
-Xin lỗi cậu!_Bảo Nam vỗ vai
-Chúc may mắn!_Lý Kiệt buông ra một câu
-Nhớ trở về!_Hải Anh "rưng rưng" nói
-Cố lên, tụi tớ luôn ở đằng sau cổ vũ cậu!_Hàn Thiên nói
- Các cậu........_Gia Bảo ngập ngừng
-Hãy dành một phút để tưởng niệm bạn Gia Bảo!_Gia Tuệ nhí nhảnh nói
- HOÀNG GIA BẢO!_Kiều Ly gầm lên
15 phút sau!..........
-Bảo ơi, huhu cậu đừng chết mà!_Hải Anh lau "nước mắt"
- Cậu tỉnh lại đi, đừng chết!_Hàn Thiên sụt sịt
-Bảo ơi, tỉnh lại, ông mà chết thì.......ai trả tiền cho tôi....Ông còn nợ tôi mười nghìn đồng từ cuối tháng 7 đến giờ đó =_=!_Phúc Nam thút thít
-Nè, thằng kia, bạn mày như thế mà còn ngồi đó tiếc tiền à!_Gia Bảo lập tức ngồi dậy và mắng té tát > - Hehe, ông dạy rồi,Mười nghìn của tôi không đi vô vọng!_Phúc Nam cười tít mắt
10h30 Am......
Chiếc xe Limousine màu đen phóng vù vù trên mặt đường.Nhìn qua cưởi kính, Nhật Phong đang lái xe.Bên cạnh là Bảo Uyên đang ngủ.Nhìn cô, cậu khẽ mỉm cười.
Chiếc xe dừng lại tại một ngôi biệt thự, Nhật Phong định quay ra đánh thức cô dậy.Nhưng bất ngờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cậu không kiềm chế được mà đã hôn cô.
-Cám ơn cậu!_Bảo Uyên cười nói
-Không có gì, đi ngủ sớm nhé!_Nhật Phong cười
Sau đó cậu phóng xe đi, đưa ngón tay sờ lên môi.Cậu cảm thấy thích nụ hôn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT