Hạ Vũ cảm thấy mình thật xấu xa và đáng trách, nhưng cái tôi kiêu ngạo đã khiến Hạ Vũ buông thả bản thân một cách khó hiểu. Sau quyết định quan trọng ấy, Hạ Vũ muốn mình cắt đứt quá khứ với Việt và Thiên, Hạ Vũ cắt mái tóc ngắn của mình thành mái tóc tém, đã thế con bé còn nhuộm màu nâu hạt dẻ mà không cần suy nghĩ là nhà trường và thầy cô giáo rất không ưa học sinh nhuộm tóc khi còn đi học. Mặc kệ, Hạ Vũ không quan tâm, Hạ Vũ biết thể nào bố mẹ cũng mắng dăm ba câu nhưng rồi đâu sẽ vào đấy, cứ chứng tỏ mình là được. Bạn bè rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một Hạ Vũ mới mẻ và có vẻ “bất cần” hơn trước. Gặp Thiên ở cổng trường, Hạ Vũ không tránh nữa mà mỉm cười định bước qua như không có chuyện gì thì Thiên giữ tay lại:

“Hạ Vũ, bạn lại cắt tóc rồi, bạn thay đổi nhiều quá, thay đổi thật rồi!”

Hạ Vũ giọng lạnh lùng, nét mặt cao ngạo giả vờ hỏi:

“Hôm trước Thiên có gặp tôi và bạn trai mới ở quán cà phê không? Có muốn chúng ta quay lại nữa không?”

Thiên nén cơn giận dữ:

“Đừng vì trả thù người khác mà làm hư bản thân mình. Nếu như muốn Thiên chấp nhận chia tay. Vậy được, Thiên đồng ý.”

“Vậy được rồi, thả tay Hạ Vũ ra để còn vào lớp.”

Tay Thiên nới lỏng, Hạ Vũ giật tay ra và đi vào lớp. Cái gì mà sẽ không rời xa Hạ Vũ chứ, bằng mọi cách giữ Hạ Vũ chứ. Mới làm khó thế này đã dễ dàng chấp nhận chia tay. Hạ Vũ muốn chia tay mà, đã thế còn hôn người con trai khác, lấy tư cách gì để bảo Thiên vẫn tiếp tục thích mình. Hạ Vũ mâu thuẫn với cảm xúc trong lòng, vừa vui vì đã trả thù được Thiên vừa thất vọng vì Thiên chấp nhận buông tay cùng mình. Con gái đấy, thật là khó hiểu.

Nói là hẹn hò với Lâm nhưng thực ra Hạ Vũ và Lâm chẳng có gì chung để nói chuyện hay có thời gian gặp nhau. Lâm rất bận với lịch học thêm để ôn thi đại học còn Hạ Vũ vùi đầu vào ôn tập những bài thi cuối kỳ. Một tuần Hạ Vũ và Lâm gặp nhau một lần ở quán cà phê lần đầu gặp, cuộc tình chóng vánh kết thúc sau hai mươi ngày hẹn hò và Lâm là người chủ động trước:

“Chúng ta chia tay nhau nhé, anh không thể bị phân tâm bởi vì kỳ thi đại học lần này nếu anh không thì đỗ thì không dám nhìn ai nữa.”

“Em làm anh phân tâm?” Hạ Vũ có chút thất vọng khi Lâm chủ động chia tay chứ không phải là mình nên cao giọng hỏi lại.

“Đúng, em làm anh phân tâm, anh sợ một tuần gặp nhau một lần không đủ. Sợ được hôn em rồi lại cứ tiếp tục muốn ôm hôn em, sợ sẽ thích em nhiều hơn… và em biết đấy, em còn nhỏ quá...”

Lâm đưa ra những lý do cho việc chia tay, sao lại giống những lý do mà Hạ Vũ đã từng nghĩ khi chia tay Thiên đến vậy, đúng rồi, đó chính là lý do này. Đó là lý do của kẻ hèn nhát, của một kẻ đang chạy trốn điều gì đấy, của một kẻ không thật lòng yêu thương, của một kẻ thất bại. Nếu tình yêu đủ lớn, đủ sức mạnh thì người ta sẽ không xa nhau vì lý do này đâu. Hạ Vũ thật không ngờ, nhân vật mà mình đã từng đóng vai giờ đây được hoán đổi cho chàng trai ngồi trước mặt. Hạ Vũ không cảm thấy đau lòng, dù sao chỉ gặp nhau gần một tháng, đến với nhau chớp nhoáng và ở bên nhau không phải vì tình cảm thật lòng. Chỉ là Hạ Vũ vẫn có đôi chút buồn bã vì mình vừa bị “đá”, con bé nhỏ giọng:

“Em sẽ không giữ anh lại nếu đó là lựa chọn của anh. Em biết anh và em cũng chỉ mới bắt đầu, cũng không có gì quá luyến tiếc.” Hạ Vũ gượng cười: “Dù sao cũng rất vui vì anh đã xuất hiện trong nhật ký của em.”

“Anh ôm em lần cuối nhé!” Rồi như sợ Hạ Vũ từ chối, Lâm nói tiếp: “Không đề nghị hôn em đâu mà sợ.”

Một câu chuyện tình chớp nhoáng bắt đầu từ một nụ hôn và kết thúc bằng một cái ôm ấm áp. Lâm lấy xe đi trước, Hạ Vũ ngồi một mình trong quán thêm một lúc lâu sau mới trở về.

* * *

Hạ Vũ được chọn thi đấu cầu lông đơn nữ cho giải đấu ở trường vào ngày thành lập Đoàn 26 tháng 03. Chỉ còn hai tháng nữa là giải thi đấu chính thức bắt đầu nên hàng ngày Hạ Vũ rất chăm chỉ ra sân tập đánh cầu, ngay từ đầu năm cấp hai, buổi sáng cứ từ năm giờ đến sáu giờ Hạ Vũ vẫn thường xuyên bám theo bố và em trai ra sân tập nên việc được chọn đại diện cho lớp thi đấu con bé hoàn toàn tự tin đảm nhận. Sau khi chia tay với Lâm một thời gian, Hạ Vũ chính thức bắt đầu một mối quan hệ mới với Chính – anh chàng được mời đến tập huấn luyện cho các bác trong tổ cầu lông của bố Hạ Vũ tham gia một giải đấu nhỏ dành cho các cán bộ đã về hưu của thành phố.

Chính hơn Hạ Vũ năm tuổi, anh không học đại học mà đã mở một cửa hàng kinh doanh băng đĩa nhỏ trong thành phố. Cầu lông là một nghề tay trái của Chính, anh được các tổ chức mời đi huấn luyện hoặc tham gia các giải đấu trong tỉnh và quốc gia. Lần đầu tiên gặp Chính, Hạ Vũ đang ngửa cổ tu chai nước ừng ực, sau trận đấu, mồ hôi ứa ra chảy lấm tấm trên khuôn mặt con bé. Hạ Vũ đưa tay gạt những sợi tóc bết dính trên trán thì bắt gặp cái nhìn chằm chằm của một chàng trai lạ hoắc, con bé cau mày khó chịu quay đi. Hạ Vũ rất ghét ai nhìn mình chằm chằm như vậy nên cố gắng tránh ra phía sau sân tập, ngồi trên ghế đá tiếp tục tu nước uống.

“Con gái mà lại uống nước hùng hục như vậy thật không có duyên tý nào cả.”

Một câu nói vang lên bên cạnh, Hạ Vũ quay sang thì nhận ra đấy chính là tên con trai lạ hoắc đã nhìn mình lúc nãy nên cau có:

“Tôi uống nước như thế nào thì có liên quan đến anh à?”

“À, không liên quan nhưng sự thật là sẽ sắp sửa liên quan thôi.” Chính đáp với vẻ mặt cười như không cười.

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Em đi đánh cầu lông cùng với bố? Cả sân cầu này chỉ toàn người già, có mỗi em và cậu bé kia là trẻ con thôi.” Chính không trả lời câu hỏi của Hạ Vũ mà hỏi lại bằng một câu hỏi khác. Hạ Vũ khinh khỉnh:

“Tôi không phải trẻ con, thằng bé đó là em trai tôi và chúng tôi ra đây đánh cầu với bố của mình, hơn nữa, bố tôi không hề già, ông mới chỉ gần năm mươi thôi, tại ông nghỉ hưu non nên mới ở cùng tổ đội hưu trí như vậy?” Hạ Vũ dừng lại nhìn Chính vài giây: “Mà anh là ai? Hình như chưa gặp anh ở đây bao giờ?”

“Tôi là Chính, huấn luyện viên của tổ đội hưu trí mà em nói. Và còn nữa… Tôi nghĩ là tôi bị “sét đánh” với em mất rồi.”

Chính nói một cách hoàn toàn tự nhiên làm Hạ Vũ há hốc mồm kinh ngạc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mới cách đây không lâu, Hạ Vũ là người chủ động hỏi Lâm có thích mình không thì bây giờ đã có một người con trai khác chủ động nói bị “sét đánh” với mình trong khi chẳng biết mình tên tuổi như thế nào. Hạ Vũ bỗng chuyển từ nét mặt lạnh lùng sang vẻ mặt trẻ con ngây thơ vô tội:

“Ấy đừng đừng, dù chưa biết anh là người như thế nào nhưng anh đừng nhìn em với ánh mắt và nói những câu như vậy. Khó hiểu quá. Lúc nãy em đùa anh đấy, em vẫn còn trẻ con lắm, em mới có mười ba, mười bốn tuổi thôi. Anh nên rút lại lời mình vừa nói đi.”

Chính nghe thấy Hạ Vũ nói như vậy thì phá lên cười sảng khoái: “Anh chưa thấy cô bé nào mười ba, mười bốn tuổi mà nói chuyện lại bà già như em. Em nghĩ em lừa được anh? Nhất định anh sẽ theo đuổi em cô bé ạ!”

Không cần mất nhiều công sức, Chính đã tìm hiểu và biết được tên tuổi, địa chỉ nhà cũng như trường Hạ Vũ đang theo học. Chính bắt đầu công cuộc chinh phục một cô bé mười sáu tuổi bằng mọi cách: trong sân cầu lông Chính tỏ ra rất nhiệt tình hướng dẫn Hạ Vũ học những đường chuyền cầu có lực và hiểm, Chính hay đột ngột xuất hiện khi Hạ Vũ tan học, lái chiếc xe máy chạy như rùa bò để đi bên cạnh Hạ Vũ và Hạnh.

Mặc dù không thích nhưng ở vào độ tuổi ấy, lại có một chàng trai bảnh bao thỉnh thoảng đi xe máy xuất hiện ở cổng trường chờ mình khiến không ít ánh nhìn ghen tị dồn về phía Hạ Vũ. Hạ Vũ cũng cảm thấy có chút kiêu kiêu, ngẩng đầu đi qua những ánh mắt ấy và bất chợt gặp một ánh mắt buồn bã xen lẫn đau lòng của Thiên. Cậu ta có quyền gì mà nhìn Hạ Vũ bằng ánh mắt ấy chứ? Hạ Vũ quen ai, thích ai chẳng phải bây giờ không còn là chuyện của Thiên nữa hay sao? Chẳng phải Thiên đã đồng ý buông tay, cả hai chấm dứt tất cả rồi hay sao? Thiên không có cái quyền nhìn Hạ Vũ với vẻ thương hại như thế.

Hạ Vũ rất tức giận trong lòng, lần này con bé bảo Hạnh đạp xe về một mình rồi bước về phía Chính đang đợi. Hạ Vũ lên xe, khẽ bám nhẹ vào hai bên hông Chính, Chính còn đang bất ngờ vì mọi ngày Hạ Vũ vẫn thường xem như không có Chính tồn tại, hôm nay lại chủ động thì giọng Hạ Vũ đã nhè nhẹ lướt qua tai:

“Đi thôi, anh chờ em về còn đứng ngây người ra đấy làm gì?”

Trên đường đi Hạ Vũ im lặng, không mở mồm nói thêm một câu nào nữa. Hạ Vũ cũng không biết mình đang làm trò gì nữa. Chứng tỏ cho mọi người thấy mình có rất nhiều người yêu thích ư? Hay bản thân mình là một cô bé lăng nhăng, hư hỏng, gặp ai cũng có thể dễ dàng nói chuyện yêu thương. Hạ Vũ nhắm mắt lại, hình ảnh Việt với nụ cười lạnh nhạt hiện lên đầu tiên, sau đó là hình ảnh Thiên với ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại làm con bé rùng mình mở mắt. Chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, Hạ Vũ quyết định lên tiếng:

“Em nghĩ là em sẽ đồng ý thử làm bạn gái của anh trong vòng một tháng. Nếu sau một tháng em thực sự thích anh chúng ta sẽ tiếp tục hẹn hò. Nếu em nhận ra em không thích anh thì anh phải hứa không xuất hiện trước mặt em nữa. Anh có làm được không?”

Đắn đo giây lát, Chính lưỡng lự: “Đồng ý, anh không tin mình không làm cho em thích anh được.”

Chương 19

Từ khi Hạ Vũ nhận lời làm bạn gái của Chính, Chính hết mực cưng chiều và chăm sóc con bé giống như cưng nựng một chú cún nhỏ. Lúc đầu Hạ Vũ thấy vui và hãnh diện lắm nhưng đôi khi Hạ Vũ cảm thấy sự cưng nựng ấy khiến mình sợ hãi. Sự thân mật của Chính đối với Hạ Vũ ở sân cầu không khỏi lọt qua đôi mắt của bố Hạ Vũ, ông tỏ thái độ không vui bởi Chính lớn tuổi hơn con gái mình, vẻ ngoài lại nhìn đẹp trai phong lưu nên ông rất muốn Hạ Vũ chấm dứt mối quan hệ ấy.

Vào cái tuổi “ăn chưa phải lo, yêu không phải nghĩ” ấy Hạ Vũ tỏ ra ương bướng và không chịu khuất phục. Hạ Vũ cãi lại lời của bố với lý do bố mẹ không hề tin tưởng rằng mình đủ lớn để tự quyết định nên làm bạn với ai, nên tránh ai? Hạ Vũ cho rằng bố mẹ không chịu hiểu cho mình và đã to tiếng khóc lóc. Trong cơn tức giận không kiềm chế được, bố đã tát Hạ Vũ một cái. Lần đầu tiên bị bố đánh, lại là lần đầu tiên bị một cái tát, chiếc kính đeo trên mặt Hạ Vũ bị văng ra ngoài, Hạ Vũ ôm mặt nhưng cắn chặt môi kìm nén tiếng khóc ngẩng mặt lên nhìn bố đầy thách thức.

Bố Hạ Vũ bất lực nhìn con gái: “Mày cút ngay đi!”

Lạ thật, đáng ra trong lúc này người Hạ Vũ nghĩ đến đầu tiên phải là Chính - bạn trai của mình, nhưng Hạ Vũ lại không hề nghĩ đến sẽ gặp anh. Bị bố quát một câu như vậy, Hạ Vũ vùng chạy ra khỏi nhà, con bé bỏ trốn, muốn trốn ra khỏi nhà mình. Nếu sang nhà Hạnh thì ngay lập tức bố mẹ sẽ tìm thấy.

Hạ Vũ quyết định đi bộ đến nhà Thanh, Hạ Vũ không kể chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ xin Thanh nói với bố mẹ Thanh cho Hạ Vũ được ngủ ở nhà Thanh một tối. Thanh chưa kịp hỏi bố mẹ thì phía ngoài có tiếng đập cửa, là giọng của Hạnh, Hạnh dẫn mẹ Hạ Vũ đến tìm. Mẹ vô cùng lo lắng cho Hạ Vũ và không thể để con gái mình qua đêm ở nhà người khác. Thấy mẹ Hạ Vũ đã nhào vào lòng bà khóc nức nở. Thực ra Hạ Vũ không hề muốn chống đối bố mẹ, chỉ là không hiểu sao lúc ấy “cái tôi” của Hạ Vũ bộc phát, tính tình trẻ con cộng thêm vốn được bố mẹ cưng chiều nên Hạ Vũ đã cư xử ngốc nghếch như vậy. Mẹ Hạ Vũ xoa đầu con gái trách móc:

“Làm sao có chuyện bố tức giận đánh mắng con một lần mà con dám bỏ đi đến nhà bạn ngủ. Con có biết bố mẹ lo lắng cho con như thế nào không?”

Hạ Vũ lí nhí xin lỗi mẹ. Sự việc cũng đã xảy ra và Hạ Vũ không biết mở lời xin lỗi bố như thế nào đành viết một lá thư cho bố để trên bàn rồi đi học. Hôm ấy Chính đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ không muốn về nhà ngay mà muốn cùng Chính đi ra biển. Thành phố mà Hạ Vũ đang sống chỉ cách biển gần hai mươi cây số. Hạ Vũ rất yêu biển, từ bé con bé đã thích biển và hè nào cũng được bố mẹ cho đến biển du lịch. Nhưng bây giờ là mùa đông. Hạ Vũ vẫn ao ước được ngắm biển vào mùa đông lạnh giá, hôm nay thì ao ước đã trở thành sự thật vì Chính đã đưa Hạ Vũ đến biển.

Sau khi gửi xe, Hạ Vũ và Chính nắm tay nhau hướng ra bãi cát. Giữa trưa, trời nắng nhẹ. Bầu trời cao và trong xanh, ánh mặt trời rọi xuống từng đợt sóng vỗ bờ ào ạt đuổi nhau về phía Hạ Vũ. Gió lạnh mơn man trên da thịt, Hạ Vũ phấn khích trước vẻ đẹp ấy, nhắm mắt ngửa mặt lên trời và hét lớn. Chính đứng bên cạnh, nắm tay Hạ Vũ và hỏi nhỏ:

“Hạ Vũ, sau này em có thể thi Đại học ở thành phố được không? Có thể không ra Hà Nội dự thi không?”

Hạ Vũ quay sang ngạc nhiên: “Sao anh lại yêu cầu em điều ấy?”

Chính nhìn thật lâu vào mắt Hạ Vũ, giọng anh trầm ấm và nghiêm túc: “Vì anh nghĩ trong hơn một tháng qua, anh thực sự, thực sự thích em mất rồi!”

Hạ Vũ không trả lời. Con bé lại đưa mặt hướng ra phía biển. Hít một hơi thật sâu, Hạ Vũ thở hắt ra và nói:

“Một tháng đã trôi qua rồi, và rất tiếc, em thì lại không cảm thấy thích anh nhiều như vậy. Đúng ra là đợi lúc về nhà em mới nói, nhưng vì câu nói vừa rồi của anh, em không thể im lặng. Chúng ta dừng lại ở đây nhé!”

Hạ Vũ tránh từ “chia tay”, hai từ mà Hạ Vũ đã từng nói với Thiên và được nghe từ Lâm. Mà với Chính, thực ra cũng chưa có gì để gọi là yêu mà phải nhắc đến từ chia tay, Hạ Vũ không biết mình vừa châm ngòi cho một sự giận dữ từ Chính. Anh đưa tay còn lại nắm lấy bàn tay kia của Hạ Vũ, kéo Hạ Vũ lại gần đối diện với mình, Chính nói trong đau đớn xen lẫn tức tối:

“Em nói gì? Em vừa nói chúng ta dừng lại đúng không? Có phải vì bố mẹ cấm đoán em không? Nếu không có tình cảm gì với anh, tại sao em lại muốn thử làm bạn gái anh, tại sao không từ chối sự quan tâm của anh? Em nói đi xem nào!”

Hạ Vũ lẩn tránh ánh mắt Chính: “Không phải vì bố mẹ cấm đoán gì cả, không thích là không thích. Em không từ chối anh bởi vì em… em muốn thử cảm giác được một người đẹp trai lớn tuổi hơn theo đuổi là như thế nào. Em muốn bạn bè nhìn em ghen tị, em muốn lợi dụng anh để…”

“Em, em nói em chỉ muốn thử?” Chính hét lên: “Vậy bây giờ thử xong thì em thấy em không thích tôi, không cần tôi và muốn đá bay tôi đi đúng không? Trời ạ, sao tôi lại bị một cô bé oắt con lừa gạt tình cảm như thế này chứ? Tôi điên rồi, điên thật rồi. Em muốn thử phải không? Được, tôi cho em thử cảm giác được một người đẹp trai lớn tuổi hơn theo đuổi trọn vẹn là như thế nào nhé!”

Rồi không để Hạ Vũ kịp phản ứng, Chính nhanh tay kéo chặt Hạ Vũ lại, hai tay anh ghì chặt bắp tay Hạ Vũ và cúi xuống trừng phạt Hạ Vũ bằng một nụ hôn. Biết được ý đồ của Chính, Hạ Vũ lập tức quay mặt đi. Hành động ấy của Hạ Vũ càng làm cơn giận dữ của Chính bùng nổ, Chính không kìm chế được lý trí nữa, anh ép chặt Hạ Vũ vào để hai tay Hạ Vũ chống lên ngực anh, một tay anh ôm trọn sau lưng Hạ Vũ, một tay giữ chặt gáy cô bé và hôn một cách thô bạo. Sức lực quá nhỏ không thể tránh được, tuy mới đầu phản kháng nhưng sau đó Hạ Vũ nhắm mắt mặc kệ. Hạ Vũ cười khẩy trong lòng. “Hôn, hôn, hôn, hôn thêm một người nữa thì cũng chẳng chết ai. Đàn ông dù trẻ con hay trưởng thành cũng thích dùng nụ hôn như nhau, được, muốn hôn thì hôn đi!”

Hai con người cùng đứng trước biển ấy với hai nỗi suy tư khác nhau. Tiếng sóng biển rì rầm như cuốn phăng mọi cảm xúc của Hạ Vũ. Người thứ ba hôn con bé, không phải là nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp của Thiên, không phải là nụ hôn sâu cháy rực của Lâm, là nụ hôn của sự trừng phạt, đau và mất hết cảm giác. Cảm nhận được cơ thể của Hạ Vũ mềm ra không còn căng lên như trước, Chính thoáng định thần lại và biết mình đang làm gì liền dừng lại, rời Hạ Vũ ra và lùi về sau vài bước. Hạ Vũ mở mắt, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi như muốn xóa dấu vết của Chính trên đấy và mỉm cười:

“Thật không ngờ anh lại dễ xúc động như vậy. Chắc đây không phải lần đầu tiên anh hôn con gái chứ? Dù sao hôn thì đã hôn rồi, xem như em trả xong anh một món nợ tình cảm. Giờ chúng ta về được chưa?”

Chính im lặng, hoàn toàn im lặng nhìn Hạ Vũ và không trả lời. Sau một hồi Chính đi ra lấy xe, Hạ Vũ lẳng lặng đi theo sau. Gần nửa đường cả hai không nói chuyện gì. Hạ Vũ cũng ngồi cách xa Chính một đoạn, căng thẳng và cảm thấy mệt mỏi. Chính là người lên tiếng trước khi gần về đến nhà Hạ Vũ:

“Em là người con gái đầu tiên anh hôn, anh sẽ không chấp nhận dừng lại đâu.”

“Anh đang đùa đấy à? Dù em có là người đầu tiên anh hôn, không có nghĩa em sẽ phải thích anh. Tùy anh thôi, còn em, em phải dừng lại, em không nên tiếp tục những trò chơi như thế này.” Hạ Vũ dứt khoát.

“Em nghĩ đây là một trò chơi. Vậy thì em thắng to rồi đấy Hạ Vũ ạ!”

Phải, Hạ Vũ đã thắng to. Với Lâm là hai mươi ngày còn với Chính là một tháng tám ngày. Hạ Vũ biết Chính đã trưởng thành, dù có thích Hạ Vũ và không muốn từ bỏ nhưng chắc chắn anh sẽ không hành động trẻ con như Thiên đã từng làm để níu kéo mình. Đúng như những gì Hạ Vũ nghĩ, Chính không huấn luyện cho đội cầu lông của bố Hạ Vũ nữa, cũng không thấy xuất hiện ở trường đợi Hạ Vũ như mọi ngày. Hạ Vũ trong lòng có chút áy náy nhưng rồi lại quên ngay. Ở cái tuổi ấy, Hạ Vũ không có nhiều thời gian để dằn vặt bản thân hay tự kiểm điểm mình. Ở cái tuổi ấy, với Hạ Vũ sẽ còn là những trò chơi tiếp tục mà vai diễn quan trọng nhất chính là Hạ Vũ. Con bé bắt đầu viết truyện, trong những câu truyện mình viết, con bé tha hồ mà mặc tưởng mình sẽ yêu và được yêu chân thành như thế nào. Chỉ có điều, truyện là truyện còn thực tế vẫn là thực tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play