“Cuối cùng cũng đọc xong hai mươi chín chương trong truyện
‘Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy’ của mày. Viết xong từ hè năm lớp 11 mà đến bây giờ
mày mới cho tao đọc. Từ đấy đến giờ hơn một năm rồi mày không viết gì cả?”
Tiếng Hạnh vừa trách móc vừa tò mò vang lên làm tôi giật
mình thoát ra khỏi dòng suy tư đang còn hỗn độn trong đầu.
“Ừ, mày đọc xong rồi à? Tao viết xong thì mày đã vào thành
phố Đà Nẵng nhập học rồi nên chưa có dịp đưa mày xem. Mày là người đầu tiên
đọc truyện này của tao viết đấy.”
Tôi với tay cầm tập truyện được viết tay Hạnh đã đọc để
trên bàn cho vào ngăn kéo tủ. Đúng là hơn một năm nay tôi đã không hề viết truyện
hay làm thơ gì nữa. Tôi hoàn toàn tập trung cho kỳ thi đại học vừa rồi. Biết
mình không đủ sức thi vào ngành Báo in của Học viện Báo chí và Tuyên Truyền nên
tôi đăng ký vào ngành Quan hệ công chúng cùng trường. Chỉ còn vài ngày nữa là
có kết quả thi đại học, tôi cứ đứng ngồi không yên, trong lòng nóng như lửa đốt.
Năm tôi vào lớp 12 thì Hạnh thi đậu trường Đại học Kinh tế
thành phố Đà Nẵng, không có Hạnh ở bên để chia sẻ mọi cyện nên tôi càng
t mình vào một cái vỏ ốc chật hẹp. Ngoài Thanh và Hương ra tôi ít khi nói
cyện với bạn bè trong lớp. Thỉnh thoảng gặp Dũng và Thiên ở cổng trường cũng
chào hỏi nhau qua loa rồi thì mỗi người lại đi một ngả. Nhóm bạn cũng khó tập
trung vì ai cũng bận, lịch học thêm dày kín dành cho năm học cuối cấp.
Khi tôi bắt đầu vào lớp 12 cũng là ngày Đức lên máy sang
Anh du học. Tôi nhớ rất rõ hôm khai giảng, vừa chào cờ xong thì trời đổ mưa to
tầm tã. Hôm ấy tôi đã phải để xe đạp ở lại trường và cùng mấy người bạn gần nhà
gọi taxi đi cng để về.
Bị ngấm nước mưa nên cả chiều tôi mệt ngủ rất say mà không hề
hay biết ngoài phòng khách tiếng công điện thoại réo lên rất nhiều lần. Tỉnh
dậy nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, tôi uể oải bước xuống giường để đi vào bếp để
cẩn bị cơm tối thì nhận được điện thoại của Đức, giọng anh vừa gấp gáp vừa buồn
bã:
“Anh đã về quê em, đã đứng trước cổng trường đợi em hai tiếng.
Nhưng trời mưa to quá, ai cũng mặc áo mưa nên anh không tìm thấy em. Anh qua
nhà Hương để hỏi địa chỉ nhà em nhưng chờ mãi Hương không về. Anh đã cố gọi điện
cho em cả buổi chiều mà không được. Không còn cách nào khác anh phải quay về Hà
Nội để kịp cyến bay lúc 7 giờ tối. Giờ anh đang cẩn bị lên đường ra sân
bay. Thật may là em đã nghe máy, thật may là anh đã gặp được em. Em nói gì đi Hạ
Vũ.”
Tôi ngỡ ngàng trước những lời Đức nói, anh lại phải tìm gặp
tôi để làm gì nữa? Sao anh lại ngốc vậy, đi lại như thế sẽ mệt mỏi biết bao
nhiêu? Quyết định đi rồi thì tốt nhất nên can đảm bỏ mọi vướng bận trong lòng
mà đi. Mặc dù rất xúc động nhưng tôi cũng chỉ gượng cười trả lời anh lấy lệ:
“Anh đi đường cẩn thận. Đến nơi ổn định thì nhắn tin vào
Yahoo cho em nhé! Chắc là sẽ khó khăn trong việc gọi điện đường dài. Nhưng anh
yên tâm, có mạng internet, chúng ta vẫn giữ liên lạc với nhau như trước đây… Cảm
ơn anh đã quan tâm đến em suốt thời gian qua… Và cũng xin lỗi anh về mọi cyện.”
“Hạ Vũ… Dù ở đâu anh cũng sẽ không quên em, sẽ mãi là bạn tốt
của em nếu em muốn. Nhất định đến nơi anh sẽ liên lạc với em sớm. Ở nhà cố gắng
học, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”
Tự nhiên tôi thấy khóe mắt mình cay cay, nói cyện thêm với
Đức vài câu rồi dập máy. Vậy là anh đã rời xa Việt Nam. Câu cyện mà tôi viết
đã kết thúc và dừng lại ở người đàn ông xuất sắc là anh. Tôi có thể mở lòng với
Đức, nhưng tôi không dám chắc mình sẽ vượt qua được vết thương đang âm ỉ trong
tim, và quan trọng hơn cả tôi không đủ tự tin để duy trì một tình cảm xa mặt
cách lòng. Thà cứ là bạn bè, thà không yêu còn hơn là đau đớn khi phải từ bỏ.
“Mày nghĩ cái gì mà nghệt mặt ra vậy? Kết thúc ở đây vậy
cyện với Đức thế nào?” Hạnh hỏi khi thấy tôi không tập trung.
“Anh ấy đi vào đầu tháng 9 năm ngoái… Hiện giờ tao và anh ấy
vẫn tâm sự với nhau qua Yahoo. Anh ấy đã ổn định cuộc sống bên Anh, hình như là
học thêm một văn bằng đại học chứ không phải là lấy bằng Thạc sĩ.”
“Vậy là đi thật à?” Hạnh tỏ ra tiếc nuối cho tôi: “Sao mày
không giữ anh ấy lại, anh ấy là một người tốt, sao mày không thử?”
“Không… Đó là con đường tốt nhất cho Đức, nếu anh ấy vì tao
không đi, sau này sẽ hối hận đó.”
Hạnh bật cười, tự nhiên nó cười và nhìn tôi dò hỏi:
“Vậy là quyết định dừng lại ở số bảy. Mày có dám chắc là sẽ
không có số tám, chín hay mười xuất hiện trong tương lai đấy chứ? Đừng có đùa
tao, mày mới có mười tám tuổi đầu thôi à. Tao cũng có bạn trai ở trường Đại học
rồi. Lên đại học vui lắm, nhiều thời gian làm việc mình thích mà không bị bố mẹ
quản lý nữa. Tự lập và người lớn hơn.”
“Thật không? Mày có bạn trai rồi. Sao giờ mới nói. Bao giờ
định giới thiệu?” Tôi hào hứng khi hỏi Hạnh.
Năm đầu Hạnh không về nhà vào dịp tết nên đến hè chúng tôi
mới có cơ hội ngồi cùng nhau hàn yên. Hạnh kể cho tôi nghe về tình yêu với cậu
bạn cùng trường đại học bằng ánh mắt tràn ngập niềm vui và tự hào. Đó là ánh mắt
mà khi ở cùng Việt hay Thiên tôi chưa bao giờ có được.
Hạnh nói đúng, chẳng lẽ tôi đã dừng lại ở số bảy. Thói quen
khi viết nhật ký của tôi là gọi tên những chàng trai thích mình hoặc mình thích
theo số thứ tự thời gian gặp mặt.
Số một chắc chắn là Thắng. Đó là những tình cảm ngây ngô và
dễ thương mà Thắng dành cho tôi suốt những năm học cấp 1. Có thể nói đó không hẳn
là thích, chỉ là một tình cảm đơn tần giữa hai đứa trẻ và tôi cũng quý Thắng
như một người bạn thân.
Số hai chính là Việt – người đã gây cho tôi vết thương lòng
lớn nhất. Người đã để tôi phải đơn phương năm năm rồi chủ động đến với tôi để dập
tắt cái ý định chờ đợi tình yêu vô vọng nơi cậu ấy. Gần đây tôi mới biết lý do
Việt chủ động hẹn hò với tôi chỉ một phần là thích, phần còn lại là muốn tôi nhận
ra sự không hòa hợp của hai người mà chấp nhận buông bỏ.
Số ba là Trung – nạn nhân của thói hiếu thắng, ích kỷ, vô
tình mà tôi đã gây ra. Dù sao cũng may tôi đã kịp dừng lại trước khi mọi cyện
đi quá xa và tôi biết, Trung là một cậu bạn độ lượng và tốt bụng. Cậu ấy đã
không hề giận hay ghét bỏ tôi.
Số bốn là Thiên, đây là người đã cho tôi tất cả những cảm
giác đầu tiên của tình yêu: đó là cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, nụ hôn
đầu tiên và cũng là bài học đầu tiên giúp tôi nhận ra rằng khi chúng ta không
trân trọng những gì mình đang có thì lúc mất đi rồi đừng mong tìm lại. Thiên
hoàn toàn thật lòng yêu tôi, chính tôi là người đã cam tâm vứt bỏ tình yêu ấy.
Tôi nợ Thiên một lời xin lỗi và cảm thấy vô cùng áy náy.
Người thứ năm xuất hiện trong cuộc đời rất ngắn ngủi là
Lâm, anh đã bị động trong việc nhận lời làm bạn trai tôi nhưng lại là người chủ
động mở lời “đá” tôi trước. Thời gian ít ỏi với Lâm đủ để tôi nhận ra sự ngu ngốc,
nông nổi khi đem chính bản thân mình vào những trò chơi tình ái thì thật là dại
dột.
Người thứ sáu là Chính, tôi đã dễ dàng quên đi sự tồn tại của
Chính vì tôi gần như hoàn toàn không có tình cảm gì với anh. Thực ra thì khi
trái tim không rung động thì có cố gắng đến mấy cũng không thể nào khiến mình
có cảm giác yêu thương với đối phương. Nhưng với Chính, có lẽ tôi sẽ là người
con gái thật vô tình và rất nên phải quên lãng nhất.
Cuối cùng là Đức. Anh là người cuối xuất hiện trong nhật ký
các chàng trai được đánh số của tôi cho đến lúc này. Anh là số bảy, số bảy kiêu
ngạo, số bảy nhẹ nhàng, số bảy chín chắn, thông minh và số bảy đa tình, ngốc
nghếch... Có lẽ người tôi đã mắc nợ nhiều nhất là Đức.
Tôi đã dừng lại câu cyện ở chàng trai số bảy.
Bạn bè tôi giờ cũng đang hồi hộp đợi kết quả thi đại học và
rồi mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường đi, một cuộc sống riêng mà ở đó ai
cũng có những kỷ niệm suốt thời học sinh làm hành trang.
Hạ Vũ được yêu hay ghét là tùy vào cách nhìn của mỗi người.
Khi tôi viết về nhân vật Hạ Vũ, nghĩa là tôi đã tự đem bản thân mình vào từng
câu chữ, vào từng chi tiết mà tôi cảm thấy sẽ theo tôi đến cuối cuộc đời.
Dù tôi yêu hay ghét một ai đó, điều đó có nghĩ là họ đã từng
xuất hiện trong cuộc đời tôi. Họ làm tôi khóc hay cười, làm tôi đau khổ hay hạnh
phúc thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên được họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT