“Con điên, mấy ngày nay mày cứ nhìn hai bàn tay mày rồi cười là sao?” Hạnh tò mò hỏi.

Hạ Vũ đúng là đang nhìn hai bàn tay mình vội thu ngay nụ cười lại giả vờ. “Đâu có gì, chỉ là…” Hạ Vũ len lén nhìn Hạnh: “Tao chẳng nói gì với Thiên cả, nhưng cậu ta đã nắm tay tao, còn cả… ôm tao nữa.”

“Oái, nhanh thật à, tỏ tình có hơn một tháng mà đã được ôm với nắm tay rồi, thế đã “first kiss” chưa?”

Hạnh sung sướng reo lên làm mặt Hạ Vũ thoáng đỏ, Hạ Vũ với ngay cái gối trên giường đập ngay vào đầu bạn. “Vớ vẩn, còn lâu mới đến cái đấy. Tao đã nói là tao thích cậu ấy đâu.”

“Vậy mà còn không thích, mày bị ấm đầu rồi!”

“Nhưng mà, lúc Thiên ôm với nắm tay tao, cảm giác của tao sao sao ấy, khó nói lắm. Vừa vui vui, lại vừa thấy không nên làm như thế, rồi lại cảm thấy như có lỗi với những tình cảm dành cho Việt. Mày nói phải lắm, người điên là tao mới đúng.”

“Ôi giời, nghĩ làm gì nhiều, mày vui là được rồi.” Hạnh kéo Hạ Vũ nằm xuống giường cùng mình, hai cô bạn tiếp tục những tâm sự đủ chuyện trên trời dưới đất.

* * *

Tan học, Quỳnh, An, Thanh, Hạ Vũ rủ nhau đi ăn chè. Ba cô bạn tò mò chuyện giữa Hạ Vũ và Thiên làm Hạ Vũ không biết trốn đi đâu. An lên tiếng trước:

“Bạn đồng ý chưa? Hai người là một đôi rồi chứ?”

“Ui, chưa. Bọn mình vẫn đang tìm hiểu nhau thôi.” Hạ Vũ đáp.

“Nhưng Thiên là một người bạn trai tốt đúng không?” Thanh hỏi.

“Ừ, tốt.” Hạ Vũ trả lời và xoay chiếc thìa trong cốc chè nhanh hơn. Lần này đến lượt Quỳnh, thật may là Quỳnh không đưa ra câu hỏi.

“Thiên đúng là một người tốt mà, tuy có hơi quan tâm quá đến các bạn nữ nhưng mà vì ga lăng thôi chứ không có ý gì đâu. Quỳnh đã từng hiểu lầm Thiên thích mình là như vậy. Minh cũng rất tốt với Quỳnh nên giờ gặp Thiên ngoài tình bạn ra Quỳnh chẳng còn tư tưởng gì khác nữa…”

Hạ Vũ im lặng lắng nghe, ẩn sau những lời nói của Quỳnh, Hạ Vũ biết Quỳnh đang quan tâm đến việc Hạ Vũ đã quên Việt hay chưa? Đã toàn tâm toàn ý với Thiên chưa? Đừng có làm Thiên buồn vì những tâm tư khác của mình. Hạ Vũ hiểu, rất hiểu. Chính vì thế nên Hạ Vũ mới chưa trả lời Thiên rõ ràng. Hạ Vũ cần xác định rõ, bản thân đã quên được tình cảm dành cho Việt chưa.

Ba cô bạn gần nhà nhau nên đi một đường khác, Hạ Vũ vòng qua trường một mình để về. Qua cửa hàng chú Tư, muốn mua mấy tập giấy và bút để về viết truyện và sáng tác thơ nên Hạ Vũ rẽ vào. Chọn đồ xong khi thanh toán tiền chú Tư cười trêu:

“Hôm trước Thiên tặng quà cháu thích không? Cậu ta chọn mãi mới lấy cái đồng hồ ấy đấy. Sao cháu không đeo?”

“Ơ, quà nào ạ?” Hạ Vũ ngơ ngác.

Thấy thái độ của Hạ Vũ, chú Tư là người lớn nên rất nhanh ý, “À không? Chú nhầm người khác với Thiên rồi, đấy, vừa nhắc thì nó đến, nó ngồi ở đây đợi cháu từ lúc tan trường.”

Theo ánh mắt chú Tư, Hạ Vũ nhìn thấy Thiên đang bước vào cửa cười nhe răng. “Biết ngay là sẽ vòng qua trường về nhà mà, đi, chúng ta về thôi.”

Hạ Vũ cùng Thiên song song đạp xe về, nhớ lại lời chú Tư nói Hạ Vũ không khỏi nghi ngờ, tỏ vẻ giận dỗi: “Tại sao phải giấu tôi, tôi có cấm ông tặng quà cho người khác đâu, chuyện đồng hồ là như thế nào?”

Thiên chau mày như hiểu chuyện gì vừa xảy ra. “À, quà tặng sinh nhật Mai, tôi nói rõ với Mai tôi có bạn gái rồi, chỉ là nợ em ấy một món quà sinh nhật.”

“Nghe nói Thiên đối với bạn gái nào cũng tốt vậy?” Hạ Vũ có vẻ không vui.

“Từ giờ không thế nữa, tốt với mình bà là đủ rồi!” Thiên quả quyết trả lời. “Lại sắp nghỉ tết âm lịch rồi. Giao thừa gặp nhau nhé!”

“Giờ ấy bố mẹ ai cho ra khỏi nhà mà gặp.”

“Anh trai tôi về nghỉ tết, tôi đi cùng anh trai nên gần giao thừa sẽ rẽ qua nhà bà, đợi bà ở cổng nhé!”

“Tùy ông, trước khi đến nhớ gọi điện báo trước để tôi ra là được.”

Thiên giữ đúng lời hứa, khoảng mười một giờ ba mươi phút cậu có mặt ở cổng nhà Hạ Vũ. Hạ Vũ xin phép bố ra ngoài nói chuyện với Thiên vài câu rồi nhanh chóng trở vào nhà. Thiên đi cùng anh trai nên cũng không đứng lâu được nên cả hai chia tay nhau trước lúc giao thừa. Đồng hồ điểm chuông mười hai giờ đêm, khoảng khắc giao thừa đã sang, trên màn hình ti vi đang chiếu những màn bắn pháo hoa rất đẹp mắt. Hạ Vũ nhận được điện thoại của Thiên ngay sau đó.

“Hì hì, tôi là người cuối cùng nói chuyện với bà trong năm cũ, cũng là người đầu tiên nói chuyện với bà trong năm mới, từ giờ đến hết đời tôi sẽ làm như vậy. Chúc bà năm mới vui vẻ!”

Hạ Vũ ngỡ ngàng hạnh phúc khi nghe những lời ấy, “Chúc năm mới vui vẻ!”

“Mùng hai mấy đứa con gái, Minh và Dũng nữa hẹn nhau xuống nhà bà chơi, nhớ đón tiếp nhé.”

“Oke, đồng ý cả hai chân hai tay luôn.”

* * *

“Hạ Vũ, ra đón khách mau lên.”

Là giọng Thiên, Thiên và các bạn đến rồi. Hạ Vũ tíu tít chân sáo chạy ra mở cổng. Thiên vào trước cứ như chủ nhà, lần lượt các bạn Dũng, Minh, An, Quỳnh, Thanh cũng bước vào. Hạ Vũ giật mình khi nhìn thấy người cuối cùng là Việt. Lâu lâu rồi mới gặp Việt ở khoảng cách gần như vậy, lại trong chính nhà mình làm chân tay Hạ Vũ run run. Hạ Vũ bảo các bạn vào nhà còn mình thì chạy vụt một cái xuống bếp, cả người dựa vào tường hít thở, hai tay ôm ngực: “Không được mất bình tĩnh, không được run, không phải vì Việt, không sợ, không sợ…” Hạ Vũ cứ như niệm thần chú, bình ổn tâm trạng rồi tươi cười mang bánh kẹo, hoa quả bước ra tiếp các bạn. Thiên đột nhiên húng hắng ho, Hạ Vũ lo lắng:

“Sao thế, không khỏe à?”

“Hôm giao thừa đi ngoài đường bị cảm lạnh, đừng lo. Bà lấy cho tôi cốc nước để uống thuốc.”

Hạ Vũ cúi người lấy chiếc cốc đặt trên bàn. “Ông tự đi rót đi, bình nước dưới bếp.”

“Không, tôi muốn bà rót cho tôi cơ.” Giọng Thiên làm nũng khiến cả hội cười ồ lên, Hạ Vũ bối rối liếc thấy trên môi Việt xuất hiện nét cười nhàn nhạt. Hạ Vũ lấy cốc đứng lên và rót nước đưa cho Thiên.

“Đây, ông uống thuốc đi. Ốm còn theo xuống nhà tôi làm gì? Ở nhà mà nghỉ ngơi có tốt không?”

“Vậy chơi một lúc ở nhà Vũ rồi cả hội về nhà Thiên.” Dũng lên tiếng như ra luôn quyết định.

Thế là hội bạn ở nhà Hạ Vũ ăn uống, trò chuyện một lúc rồi kéo nhau về nhà Thiên. Tủ rượu nhà Thiên có rất nhiều loại rượu ngoại. Minh nhìn thấy lôi ra một chai, trầm trồ:

“Rượu xịn này chúng mày ơi, có đứa nào dám uống không?”

“Thôi đi, mấy tuổi đầu mà bày đặt uống rượu, nhỡ bố mẹ Thiên về biết thì sao.” Quỳnh nhanh nhảu lên tiếng ngăn cản.

“Sợ gì. thử đi. Bọn này cũng mười lăm tuổi rồi chứ ít à. Thử chút không chết đâu.” Dũng lên tiếng.

Dường như là trưởng nhóm nên lời nói của Dũng thường có trọng lực, cả hội không ai lên tiếng phản đối nữa, trừ Hạ Vũ.

“Thiên đang ốm, cậu ấy sẽ không uống rượu, mà các ông đã hỏi cậu ấy chưa? Cậu ấy đang phải nghỉ ngơi trong phòng.”

“Không cần hỏi, thích thì cứ mở ra uống thôi.” Việt đột ngột lên tiếng làm Hạ Vũ nín thở.

Nói xong Việt lạnh lùng bước qua Hạ Vũ, với chai rượu từ tay Minh, mấy tên con trai kéo nhau vào bếp ngồi vào bàn ăn, mang đậu phộng ra làm mồi trước. Hạ Vũ tuy bên ngoài ham chơi, vô tâm nhưng từ nhỏ được bà ngoại và bố dạy cho việc nấu nướng nên vốn có tay nghề, hôm nay mới được dịp trổ tài vào bếp. Mở tủ lạnh, Hạ Vũ lục lọi ít đồ ăn rồi chế biến vài món đơn giản như: Bánh chưng rán, rau xào, Gà chiên giòn, giò rim nước mắm. Thanh và An phụ giúp, Quỳnh thì ngồi “ám” Minh không cho uống rượu nhiều. Toàn đồ ăn đã sơ chế sẵn nên Hạ Vũ nấu rất nhanh, vừa xong thì Thiên đi xuống nhập hội. Hạ Vũ và các bạn cũng ngồi xuống bàn ăn, con bé khẽ liếc mắt lườm Thiên như nhắc nhở cậu ta không được uống nhiều.

Mấy tên con trai biết mình ít tuổi, lại không biết bố mẹ Thiên đi chúc tết về lúc nào nên cũng có chừng mực, uống vừa đủ rồi kéo nhau ra chơi bài. Dũng, Minh, Thanh, An làm bốn người chơi chính. Quỳnh tiếp tục ngồi cạnh Minh “ám quẻ”, Việt với Thiên ngồi trên ghế xem phim. Hạ Vũ chợt cảm thấy thừa thãi, lại không muốn giáp mặt với Thiên và Việt ở cùng một chỗ nên lẻn lên sân thượng đứng một mình.

Cảm giác ở cùng hai người mà mình thích, hai người đấy lại là bạn thân khiến Hạ Vũ thật khó xử, tâm tư rối rắm. Thiên từ đằng sau bất ngờ hù một tiếng làm Hạ Vũ giật mình, khác với mọi ngày sẽ lao vào đánh trả Thiên, Hạ Vũ chỉ cười rồi im lặng chống tay lên lan can nhìn xuống dưới. Nhận ra được sự khác thường của Hạ Vũ, Thiên hỏi:

“Có phải gặp Việt khiến Hạ Vũ không vui?”

“Đúng là có chút đau lòng.” Hạ Vũ không suy nghĩ buột miệng đáp.

“Sao? Vẫn còn đau lòng ư?” Thiên nhíu mày, “Thế thì càng phải gặp, gặp nhiều sẽ hết đau lòng. Thực ra hôm nay Việt không muốn đi cùng hội, nhưng tôi ép đi đấy. Nếu Hạ Vũ chấp nhận làm bạn gái tôi, Việt là bạn thân của tôi, không thể tránh khỏi không gặp nhau, chẳng lẽ cứ trốn nhau mãi...”

Thiên chưa kịp nói hết câu thì cả hai nghe thấy tiếng cửa lên sân thượng bị khóa: “Cạch, cạch.”

Hạ Vũ xoay người nhìn cửa bị đóng lo lắng. “Ai khóa bên trong rồi, làm sao bọn mình xuống được, đùa kiểu gì vậy, ông đang ốm lại đứng đây hóng gió thế này.”

Thiên kéo tay Hạ Vũ lại gần. “Kệ đi, khóa cửa chúng ta càng có thời gian nói chuyện, có bà ở bên, ốm mấy tôi cũng chịu được.”

“Khéo mồm quá đi!” Hạ Vũ véo mũi Thiên, Thiên nắm lại bàn tay vừa véo mũi của Hạ Vũ.

“Ngày mai mùng ba tết trùng vào Valentine, tôi đón bà đi chơi được không?”

“Cũng chưa biết được.”

Hạ Vũ rụt tay lại, chưa xác định rõ tình cảm với Thiên, Hạ Vũ không thể nhận lời đi chơi Valentien với Thiên được nên con bé nhanh chân chạy lại cửa, đập mạnh gọi to tên Minh. Mấy phút sau thấy Minh mở cửa ra, Hạ Vũ đá vào chân Minh mấy cái cáu: “Lớn rồi còn chơi trò này, sao lại chốt cửa?”

“Ơ, tôi có chốt đâu, nghe bà gọi tên tôi thì tôi lên mở cửa.” Minh oan uổng nói.

Chương 13

Hạ Vũ xuống tầng một, nhìn vào chiếu bài thấy Quỳnh đã thế chỗ Minh đang hăng say “sát phạt” với Dũng, Thanh, An. Hạ Vũ lại gần Dũng nhìn nhìn vào những quân bài trên tay cậu bạn. Dũng đang thắng to nên cười hả hê sung sướng:

“Bà xem, từ lúc thằng Việt nó không ngồi ở đây ám tôi, tôi thắng to.”

Hạ Vũ cứ nghĩ Việt ngồi dưới này, Minh với Quỳnh là một đội nên khả năng Minh để Quỳnh cầm bài chạy lên chốt cửa là nhiều nhất, Minh không nhận, chẳng lẽ lại là Việt nhốt Hạ Vũ và Thiên ngoài sân thượng. Đang suy nghĩ thì Dũng nhờ vả.

“Tôi lạnh quá, nãy uống hơi nhiều, bà chạy lên phòng Thiên xem có cái áo khoác nào mang xuống tôi mặc tạm.”

“Rồi, đợi tôi mang xuống.”

Hạ Vũ đứng lên chạy một mạch lên tầng hai, rẽ trái vào phòng ngủ của Thiên, thấy chiếc áo khoác lúc sáng Thiên mặc để trên bàn thì chạy lại. Chưa kịp cầm lên thì Hạ Vũ nhìn thấy trên giường có một người nằm trùm chăn kín mặt chỉ hở ra hai bàn chân đi tất trắng. “Chắc là Minh trốn Quỳnh lải nhải lên đây ngủ đây mà, phải giấu tất đi mới được.”

Nghĩ là làm, Hạ Vũ rón rén lại gần, hai ngón tay nhón lấy một góc tất ở chân phải, đang định rút thật nhanh thì người kia ngồi bật dậy, chiếc chăn mỏng bị hất lên không trung rồi trùm lên đầu Hạ Vũ, Hạ Vũ sợ quá giãy giụa lùng bùng trong đống chăn rồi ngã xuống giường. Khi kéo được tấm chăn ra thì Hạ Vũ bàng hoàng nhìn thấy trước mặt mình là gương mặt phóng to của Việt. Đôi mắt đấy giờ đây không lạnh lùng nữa mà mang theo sự mệt mỏi, lơ đãng. Bắt gặp ánh mắt của Hạ Vũ, đôi mắt ấy nhanh chóng khôi phục lại vẻ cứng ngắc, Việt vội vàng chống tay đẩy người ngồi lên ngay ngắn. Hạ Vũ cũng nhanh chóng bật dậy như cái lò xo, với chiếc áo trên bàn rồi chạy biến xuống tầng một.

Dũng mặc áo vào và hỏi: “Bà có thấy Việt đâu không? Lúc nãy cậu ta uống rất nhiều.”

“Đang ngủ ở trong phòng Thiên ấy.” Hạ Vũ trả lời, giọng vẫn còn run run.

Hạ Vũ không thể lý giải được, mỗi lần gần Việt là lại tim đập chân run. Cảm giác này rất khác với cảm giác bình yên, nhẹ nhàng khi gần Thiên. Cảm thấy thật ngột ngạt, Hạ Vũ không thể ở đây thêm được nữa, Hạ Vũ muốn về nhà. Hạ Vũ chạy lên tầng ba tìm Thiên không thấy, lại nghe được tiếng Minh vọng từ trên sân thượng xuống:

“Việt uống nhiều nhất, hôm nay cậu ta không bình thường. Tao không chốt cửa, tao nghĩ là Việt làm.”

“Tao cũng nghĩ vậy? Cái thằng chẳng bao giờ để ai nhìn thấy cảm xúc của mình mà hôm nay lại…”

Như cảm thấy có tiếng bước chân, Thiên dừng lại câu nói giữa chừng, quay ra thấy Hạ Vũ đang lấp ló ở cửa. Hạ Vũ đã nghe thấy hết, con bé ấp úng:

“Tôi muốn về nhà, lúc nãy Thiên đèo tôi đến nên giờ không tự về được.”

“Về sớm thế, còn hát karaoke nữa mà, ở lại đi.” Minh nhắc.

“Muốn về tôi sẽ đưa bà về.” Thiên trả lời Minh thay Hạ Vũ rồi kéo tay con bé đi xuống nhà. Hạ Vũ chào bạn bè rồi ngồi sau xe Thiên ra về. Thiên vẫn còn sụt sịt, thỉnh thoảng lại hít sâu vì nghẹt thở. Hạ Vũ nói:

“Mai không phải đến đâu, ở nhà nghỉ cho khỏi ốm.”

“Không được bàn lùi, tối mai nhớ phải chờ tôi.”

Hạ Vũ biết đến ngày Valentine từ năm ngoái, nhưng buồn một nỗi hồi ấy đang cưa cẩm Trung nên không để ý. Năm nay Thiên muốn đi chơi cùng Hạ Vũ trong ngày này, Hạ Vũ băn khoăn nên đã từ chối. Thực ra Hạ Vũ có thích Thiên, ở bên cạnh Thiên mọi chuyện đều rất vui vẻ. Thế nhưng trong trái tim Hạ Vũ, dường như không thể quên Việt. Khi chưa có được tình cảm của Việt, Hạ Vũ cố chấp không cam lòng. Hạ Vũ sợ mình sẽ quên mất Việt, lại sợ sẽ làm Thiên buồn. Mọi thứ cứ mâu thuẫn khó hiểu.

Thiên vẫn là người giữ lời hữa. Tối Valentine đứng chờ Hạ Vũ ở bưu điện gần nhà, Hạ Vũ không đi.

“Ông về đi, tôi đã bảo ốm thì ở nhà, tôi không đi chơi đâu, ông muốn ốm thêm à?”

“Sao vậy? Từ hôm qua đến giờ bà khác quá. Vì Việt phải không?”

“Không vì ai cả.” Hạ Vũ hét lên: “Ông đừng có nhắc đến Việt được không? Tôi không muốn nghe thấy tên này.”

“Vậy tại sao hôm nay không muốn đi chơi với tôi, không nhận quà của tôi?” Thiên đau đớn.

Hạ Vũ lạnh lùng. “Ông về đi, hôm nào khỏe ta nói rõ mọi chuyện.”

“Tôi không về, tôi cứ ở đây cho đến khi nào bà nhận quà.”

Thiên dứt khoát làm Hạ Vũ vừa giận vừa thương. Hạ Vũ bỏ chạy về nhà. Hạ Vũ đang chạy trốn, trốn điều gì đấy Hạ Vũ cũng không biết nữa. Tại sao phải trốn tránh Thiên như vậy? Tại sao không thể mở lòng đón nhận người mới. Việt, tại sao Việt làm Hạ Vũ đau như thế này. Phải, vì Việt, tất cả vì Việt nên Hạ Vũ mới từ chối Thiên. Hạ Vũ quyết định quay trở lại bưu điện, Thiên vẫn đang đứng đấy, cái bóng cao lớn đổ dài bên cạnh chiếc xe đạp màu xanh. Hạ Vũ chua xót.

“Ông về đi, tôi sẽ cho ông lý do. Tôi không thể quên Việt, càng không thể hết yêu Việt… tôi chỉ muốn ông là bạn, xem như ông vì tôi mà từ bỏ tình cảm này đi.”

“Tôi thích bà, tôi không muốn từ bỏ.” Thiên cố chấp.

Hạ Vũ cũng không chịu nhường. “Thích thôi mà, thích chứ không phải yêu, thích thì sẽ quên nhanh thôi, cố lên một chút là sẽ quên thôi.”

“Vậy thì… Hạ Vũ, nghe cho rõ đấy. Tôi yêu bà.”

Nói rồi Thiên lên xe bỏ đi, bóng Hạ Vũ một mình lẻ loi đổ dài trên mặt đất. Nước mắt, vị mặn của nước mắt thẫm ướt đôi mi. Học các yêu một người đã khó, học cách để từ bỏ người mình yêu còn khó hơn. Có một dạng cố chấp khi yêu mà không được đáp lại, đó chính là vẫn mơ tưởng một ngày nào đó mình sẽ được yêu. Cả Hạ Vũ và Thiên đều đang rơi vào dạng cố chấp ấy.

* * *

Có kết quả cuộc thi Văn toàn tỉnh. Thật bất ngờ là Thanh và Hạ Vũ vẫn giành được giải nhì và có mặt trong top hai mươi học sinh cao điểm nhất tham gia vòng loại chọn ra năm học sinh đại diện cho tỉnh đi thi quốc gia. Đây là mục tiêu mà nhà trường, cô Lan và cả Hạ Vũ nữa cố gắng đặt ra để phấn đấu. Lúc đọc đề thi Hạ Vũ đã hăng say viết bài với tất cả những gì đã được cô giáo truyền đạt và những kinh nghiệm tích lũy được của bản thân. Mãi đến khi gần nộp bài Hạ Vũ mới phát hiện ra mình làm lạc đề một câu, không còn thời gian để sửa, Hạ Vũ buồn bã chấp nhận nộp bài thi. Thanh cũng hoàn thành bài thì với kết quả không như mong muốn. Hạ Vũ biết cơ hội được vào thi quốc gia với mình rất nhỏ. Hạ Vũ thấy thật thất vọng với bản thân mình.

Đang buồn bã vì cuộc thi, Minh chạy sang gọi Hạ Vũ ra và hỏi:

“Hôm qua ngày “Cá tháng tư”, bà viết thư cho Việt à?”

“Thư, thư nào, tôi có viết gì đâu?”

Hạ Vũ ngơ ngác, Phượng xuất hiện thì thầm vào tai Hạ Vũ. “Là tao viết rồi ký tên mày. Tao muốn trêu Việt thôi.”

“Mày viết cái gì?” Hạ Vũ cáu, “Sao lại tự ý làm thế?” Đang định nói thêm vài câu trách Phượng thì Minh đưa cho Hạ Vũ một mẩu giấy nhỏ, Hạ Vũ vẫn không hiểu chuyện gì.

“Thư, thư của Thiên à, tôi không nhận đâu.”

“Không, là của Việt.”

Hạ Vũ kinh hoàng khi nghe vậy, Hạ Vũ giật nhanh tờ giấy đọc: “Ngày 01 tháng 04: Tôi sẵn sàng đợi bạn dù cho bạn từ chối - Hạ Vũ. Ngày 02 tháng 04: Ai nói với bạn rằng tôi không thích bạn? - Đức Việt”

“Mày viết mỗi câu này.” Hạ Vũ trợn mắt đưa cho Phượng tờ giấy trên tay.

Phượng đọc rồi gật đầu khục khục cười: “Ừ, tao chỉ thử đùa một chút thôi mà, không ngờ cậu ta trả lời như vậy, mày nghĩ sao?”

“Tao,” Hạ Vũ ngập ngừng, trong đầu Hạ Vũ bắt đầu xuất hiện những hình ảnh của Việt, từ những ngày đầu tiên quen biết cho đến những ngày Việt lạnh lùng từ chối, không được, nhất định lần này phải cố gắng, Hạ Vũ không tin mình không có một chút tình cảm gì từ Việt. Hạ Vũ nhờ Phượng chạy vào lấy bút, đặt tờ giấy lên ban công lớp học viết thêm vào: “ 8 giờ tối ngày 02 tháng 04: Chỉ cần có với mình một chút, một chút tình cảm thôi xin bạn hãy đến. Tôi đợi bạn ở cổng trường. Không gặp không về.”. Viết xong Hạ Vũ đưa tờ giấy cho Minh nhờ gửi lại, Minh gật đầu nhận rồi chạy về lớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play