Thích là gì? Yêu là gì?
Tại sao lại đau như vậy chứ. Toàn thân Hạ Vũ đau rã rời, trái tim nhỏ bé cứ như
bị ai đó xẻ ra thành những mảnh nhỏ, đầu óc trống rỗng. Kết quả là ở cuộc thi
sáng hôm sau, Hạ Vũ đã không tập trung trả lời được tốt các câu hỏi mà giám khảo
đặt ra. Trường của Hạ Vũ thua trong sự tiếc nuối của các thầy cô giáo và các
thành viên trong đội. Hạ Vũ khóc vì cảm thấy có lỗi với mọi người.
Chợt có tiếng bước chân
đi lại gần, vì đang cúi mặt xuống không nhìn thấy ai nên Hạ Vũ thầm mong đó là
Việt. Một bàn tay vỗ nhẹ vai Hạ Vũ, đưa cho Hạ Vũ tập khăn giấy:
“Lau nước mắt nước mũi
đi, đừng buồn nữa, có gì đâu mà khóc, chỉ là cuộc chơi thôi mà!” Là Dũng, Dũng
đến để an ủi Hạ Vũ.
Việt chẳng tỏ thái độ
gì, cậu ta đứng từ xa quan sát. Hạ Vũ không chịu nổi cảm giác hoang mang, lo sợ,
dằn vặt… Hạ Vũ cảm ơn Dũng rồi vụt đứng dậy, bước đến đối diện với Việt, ngước
ánh mắt đỏ hoe lên:
“Trả lời mình đi… bạn
có thích mình không? Có một chút cảm giác gì với mình không?”
Im lặng vài giây, Việt
lên tiếng: “Không thích, không có.”
Lời vừa dứt, thế giới
như sụp đổ dưới chân Hạ Vũ. Trước mặt mọi người Hạ Vũ không thể khóc, trước mặt
Việt lại càng không. Đau đớn nuốt ngược vào trong, Hạ Vũ xoay người bỏ đi.
Kỷ niệm cứ ào về siết
chặt Hạ Vũ, từng trang nhật ký đã viết bị giở qua giở lại như muốn bị xé rách.
Rồi Hạ Vũ viết, viết và viết. Ngày hôm nay Việt đã thẳng thắn từ chối, ngày hôm
nay tình cảm của Hạ Vũ phải chấm dứt, ngày hôm nay Hạ Vũ phải quên đi Việt… từng
chữ, từng chữ hòa vào cùng nước mắt.
Hạ Vũ không chấp nhận sự
thật này, rõ ràng Hạ Vũ đã nhìn thấy ánh mắt ấm áp ấy, rõ ràng là đã thấy thứ
ánh sáng kỳ diệu kia, Hạ Vũ không tin Việt một chút rung động cũng không có. Hạ
Vũ thay quần áo, xin phép bố mẹ ra ngoài một lát, không để bố mẹ trả lời đồng ý
hay không, con bé đã dắt xe ra đạp đi rất nhanh, Hạ Vũ hướng về phía nhà Việt.
Gió thổi mạnh quá, gió như muốn ngăn cản Hạ Vũ, gió như muốn cuốn phăng Hạ Vũ về
nhà, quẳng lên giường và mắng lớn: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc”.
Tai Hạ Vũ cứ ù đi, đúng
là rất ngu ngốc, Hạ Vũ đến nhà tìm Việt làm gì, còn sự thật nào phũ phàng hơn nữa?
Việt đã nói có bạn gái rồi mà! Việt đã nói không thích, không có cảm giác gì với
Hạ Vũ rồi mà! Nghĩ vậy, đến nửa đường Hạ Vũ quyết định quay về. Vừa cất xe thì
thằng em trai nhắc:
“Lúc nãy có anh nào gọi
điện cho chị đấy, em nói chị đi ra ngoài, anh ấy bảo lát nữa gọi lại.”
Hạ Vũ gật đầu mệt mỏi
nghĩ, có khi nào là Việt không? Có khi nào Việt biết số điện thoại nhà Hạ Vũ,
Việt muốn xin lỗi Hạ Vũ vì những điều đã nói lúc chiều không? Chuông điện thoại
reo, Hạ Vũ hồi hộp nhấc máy:
“A lô, ai vậy?”
“Là tôi, Thiên đây.” Giọng
Thiên truyền đến làm Hạ Vũ có chút thất vọng. “Chiều này lúc đội của trường thi
xong, tôi thấy bà có vẻ mệt. Lúc về văn phòng trường tôi không được vào, không
hỏi thăm bà được. Bây giờ thế nào, đỡ hơn chưa?”
“Không đỡ, không khỏe,
sắp chết rồi. Thôi nhé!” Hạ Vũ đột nhiên tức giận trước sự quan tâm của Thiên,
nói xong lập tức dập máy.
Hạ Vũ đi vào phòng, người
nóng lên vì sốt. Nghĩ lại Hạ Vũ thấy hơi làm quá với Thiên, tìm số điện thoại
nhà Thiên rồi ra phòng khách bấm máy gọi lại, là cậu ấy nghe máy:
“Tôi, Hạ Vũ đây…” Con
bé ngập ngừng đôi chút: “Xin lỗi vì lúc nãy đã nổi giận.”
“À, không sao. Nếu mệt
thì bà nghỉ sớm đi, gọi lại để xin lỗi tôi làm gì?”
“Tôi thấy áy náy, tôi mệt
thật, chào nhé! Cảm ơn đã hỏi thăm!”
Tối hôm ấy Hạ Vũ đã sốt
miên man, bố mẹ phải xin phép cô giáo cho Hạ Vũ nghỉ học hai ngày đợi khỏi bệnh
mới quay trở lại trường học. Hai ngày nằm bẹp trên giường Hạ Vũ suy nghĩ rất
nhiều chuyện, Hạ Vũ chấp nhận bỏ cuộc hay tiếp tục theo đuổi, Việt đã từ chối,
đã không còn nhận điện thoại khi Hạ Vũ gọi đến, chẳng lẽ con bé có thể vứt đi
lòng tự trọng chạy theo van xin sự thương hại hay sao. Hạ Vũ không làm được, Hạ
Vũ là ai chứ, là đứa con gái “đầu đội trời, chân đạp đất” mà phải đi cầu xin
tình cảm ư? Hạ Vũ gạt nước mắt quyết tâm phải trở thành người mạnh mẽ.
Quay trở lại trường học,
vô tình gặp Việt ở cầu thang, Hạ Vũ ngẩng cao đầu bước qua, ánh mắt Hạ Vũ không
dừng lại ở Việt nữa mà lướt đi rất nhanh, họ gặp nhau như những người xa lạ.
Thoáng chút nhói lòng, Hạ Vũ tiến thẳng về phía lớp mình. Biết chuyện, Phượng tỏ
ra quan tâm:
“Thế chiều nay có đi học
thêm ở lớp Văn đại trà nữa không? Có muốn xin cô Lan nghỉ để tập trung với đội
tuyển không?”
“Tao vẫn đi, tao không
phải là con chuột nhắt.” Hạ Vũ quả quyết trả lời.
Thấy Hạ Vũ vẫn xuất hiện
ở lớp học thêm, bạn bè nhìn Hạ Vũ xì xầm bàn tán nhưng Hạ Vũ bỏ hết ngoài tai.
Hạ Vũ phát hiện ra một vài cô bạn gái bên lớp A1 nhìn Hạ Vũ với ánh mắt dò xét
xen lẫn tức giận, ghen tị. Ôi, có là gì của Việt đâu mà đã bị soi như thế, nếu
trở thành bạn gái thật của cậu ta thì không biết sẽ có bao nhiêu tình địch đây.
Hạ Vũ nghĩ thầm trong bụng và cười khẩy.
Đợt nghỉ hè lớp học rất
đông nhưng vào năm học do nhiều bạn bị trùng lịch học thêm với các môn khác nên
số lượng học sinh chỉ còn lại một nửa. Cô Lan cũng không xếp chỗ ngồi theo lớp
nữa mà các bạn tùy ý chọn chỗ. Ai đến trước ngồi trước, đến sau ngồi sau, một
vài bạn cố thủ một chỗ ngồi cố định cho riêng mình quyết không nhường người
khác. Hạ Vũ đã trở thành bạn của Dũng và Thiên, rất nhanh chóng Dũng đã rủ Hạ
Vũ vào nhóm bạn của mình vì Dũng chính là nhóm trưởng, Hạ Vũ vui vẻ gật đầu.
Bình thường Hạ Vũ quan
sát thấy Dũng không mấy thân thiện với Việt nên khi được giới thiệu với các
thành viên trong nhóm, nhìn thấy Việt, Hạ Vũ không khỏi giật mình. Nhóm bạn của
Dũng chính là: Dũng, Thiên, Việt, Thanh, An, ngoài ra còn có hai bạn Hạ Vũ chưa
quen là Minh và Quỳnh, Hạ Vũ là người thứ tám. Hạ Vũ thấy ánh mắt của Việt rẹt
qua mình như đang rất tức giận. Đừng nói là Việt nghĩ Hạ Vũ vì Việt mà cố tình
tham gia vào nhóm đấy, Hạ Vũ thầm lắc đầu ai oán, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sự chân thành, cởi mở
và nhiệt tình của Hạ Vũ rất nhanh chóng nhận được sự quý mến của hội bạn bên lớp
A1. Nhưng cũng không vì thế mà Hạ Vũ bớt quan tâm đến Phượng hay từ chối đi học
về cùng với Thành. Hạ Vũ là con người hướng ngoại, càng có nhiều bạn Hạ Vũ càng
thích. Việt xem thường tình cảm của Hạ Vũ, Hạ Vũ càng phải chứng mình bản thân
mình, phải cố gắng học và sống thật sự vui vẻ.
Những lần đi học thêm
Văn, Hạ Vũ và Phượng, Thanh, An, Quỳnh đều ngồi bàn đầu, tụi con trai vì cao
lêu khêu nên ngồi bàn cuối. Một lần đi học muộn, chỗ của Hạ Vũ ở bàn đầu đã có
bạn khác ngồi, đang loay hoay tìm chỗ thì Thiên và Dũng vẫy vẫy tay gọi xuống dưới
ngồi cùng chỗ bọn họ. Hạ Vũ nhìn không thấy Việt ở đấy nên vui vẻ bước đến,
Dũng ngồi trong cùng rồi đến Minh,Thiên cuối cùng là Hạ Vũ. Mới kịp lấy vở để
lên bàn thì Việt đến, hình như Hạ Vũ đang ngồi chỗ của Việt, cậu ta cau mày
nhưng vẫn tiến về phía bàn quen thuộc. Hạ Vũ bối rối định đứng lên thì Thiên giữ
lại:
“Đi đâu, ngồi dịch vào
trong này cho Việt ngồi. Chúng ta ngồi chật một tí có sao đâu.”
Khi Việt ngồi xuống cạnh
Hạ Vũ thì mọi ánh mắt từ phía trên bắt đầu đổ dồn về phía dưới. Ôi trời, một mình
Hạ Vũ ngồi với bốn bạn học sinh nam có tiếng đẹp trai, học giỏi, ga lăng nhất lớp
A1. Đến Phượng, Thanh, An, Quỳnh cũng không giấu được sự ngạc nhiên nói gì đến
những ánh mắt “kinh hoàng” kia. Thật may cô Lan đã bước ra, cô nhíu mày nhìn xuống
nơi Hạ Vũ ngồi rồi bắt đầu bài giảng của mình.
Ngồi cạnh người mình
thích suốt hai giờ đồng hồ thật là một cảm giác khó chịu đối với Hạ Vũ. Càng
khó chịu hơn khi biết người mình thích rất ghét mình và không hề muốn ngồi cạnh
mình như thế. Bài giảng hôm ấy chẳng lọt vào tai Hạ Vũ là mấy. Cuối cùng giờ học
cũng kết thúc, Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi con bé nghe thấy tiếng cô Lan gọi:
“Hạ Vũ, ở lại cô gặp
riêng một chút!”
Hạ Vũ thoáng run run,
không biết có chuyện gì mà cô giáo lại muốn gặp riêng. Đợi các bạn xếp bàn ghế
về hết, Hạ Vũ nghe thấy giọng cô Lan nhẹ nhàng:
“Một hai tháng nữa là kỳ
thi học sinh giỏi Văn toàn thành phố. Em phải qua được vòng này mới đến vòng
thi tỉnh… Mục tiêu em đề ra là gì? Dạo này cô thấy em không được tập trung học
cho lắm. Tình cảm học trò đến tuổi em là điều không thể tránh được, nhưng em phải
nhớ, nhiệm vụ học tập là hàng đầu.”
Thì ra là cô Lan biết
chuyện, mọi người trong trường đều biết chuyện Hạ Vũ thích Việt. Hạ Vũ lo lắng
giải thích:
“Em vẫn đang cố gắng ạ,
còn việc… việc kia không phải như các bạn đồn đại đâu. Từ giờ em chỉ chuyên tâm
vào học tập thôi, cô đừng lo, em nhất định không phụ lòng cô.”
Chương 09
Phượng từ phòng bảo vệ
đi ra, đưa cho Hạ Vũ một phong thư:
“Nhìn này, là thư gửi
cho Việt đấy, mày có muốn xem trộm không? Hoặc là không cho nó đến tay người nhận.”
“Bỏ đi, xem trộm thư là
vi phạm pháp luật đấy! Tao là gì của Việt mà cấm người khác viết thư cho cậu
ta.”
“Nhưng mà tao thì lại
đang rất muốn phạm pháp một lần.” Phượng tỏ vẻ không cam lòng.
Vừa lúc ấy Thiên gửi xe
đi ra. Hạ Vũ giật luôn lá thư trên tay Phượng lại gần đưa cho Thiên:
“Thư của Việt, Phượng
trộm nó trong thùng thư ở phòng bảo vệ. Ông mang đưa cho bạn ấy đi!”
Thiên trừng mắt: “Bà
không sợ người khác tỏ tình với Việt à? Cần gì phải vậy, đằng nào cũng vứt đi,
Việt không đọc đâu, lại đưa hết cho tôi…”
Thiên đột ngột dừng lại
như lỡ lời. Hạ Vũ nhìn Thiên đau khổ:
“Vậy là lần trước thư của
tôi Việt cũng không đọc mà đưa cho ông đúng không?”
“Không, không phải vậy.”
Thiên xua tay: “Việt có đọc, à không, Việt không đọc mà là tôi đọc cho Việt
nghe.”
Nét mặt Hạ Vũ trùng xuống,
ánh mắt có vẻ buồn bã. Thiên nhận ra điều ấy vội an ủi:
“Thực ra Việt không
ghét bà như bà nghĩ đâu. Có lần Việt còn khen bà dễ mến và có hai cái răng khểnh
cười duyên nữa…”
Lời an ủi vụng về của
Thiên còn làm Hạ Vũ buồn hơn:
“Không phải nói dối để
tôi vui, dù biết Việt không thích mình nhưng tôi sẽ chờ… chờ cho đến khi nào Việt
nhìn thấy tôi.”
“Thích nhiều đến như vậy
ư? Hèn gì mà trong thư viết mùi mẫn quá!” Thiên cười rồi gõ nhẹ vào trán Hạ Vũ:
“Bà ngốc quá, thôi vào lớp đi, thư tôi sẽ chuyển.”
Tan học, Hạ Vũ cùng
Thành đi lấy xe, Phượng đứng chờ ở cổng trường. Hạ Vũ gặp Thiên ở nhà xe, cậu
ta đang loay hoay lục cặp tìm vé, Hạ Vũ quan tâm hỏi:
“Sao vậy, không tìm thấy
vé xe à?”
Thiên ngẩng mặt lên trả
lời: “Ừ, đang tìm, không biết là nhét nó vào đâu nữa.”
Hạ Vũ không nói gì
thêm, đến chỗ xe của mình đang định dắt ra ngoài thì Thiên lên tiếng, mặt mày hồ
hởi nhìn về phía Hạ Vũ: “Tìm thấy rồi, may quá, cứ tưởng mất.”
“Thế là tốt rồi, không
phải đợi cả trường về hết mới được lấy xe thì khổ.”
Hạ Vũ đáp rồi dắt xe đi
ra, Thiên để xe sát cửa nên cậu ta đã nhanh chóng rời đi trước: “Mình về trước
nhé!”
Hạ Vũ gật đầu bước tiếp,
bất chợt nhìn thấy chỗ Thiên đứng lúc nãy có một mảnh giấy gập đôi rơi ra. Tò
mò, không biết có phải trong lúc lục cặp tìm vé xe Thiên làm rơi ra ngoài
không, Hạ Vũ nhặt lên đọc xem có gì quan trọng không để trả lại. Đập vào mắt Hạ
Vũ là hai dòng chữ nguệch ngoạc:
“Sao mày không nói chuyện
rõ ràng với Hạ Vũ?”
“Ui trời! Con hâm đấy
mà!”
Hạ Vũ tái mặt, có thể
đoán ra ngay Thiên viết giấy hỏi Việt và Việt đã trả lời về Hạ Vũ như vậy. Sao
Thiên lại giữ lại và làm rơi trước mặt Hạ Vũ như vậy. Là có ý gì đây? Chắc chỉ
vô tình thôi, Hạ Vũ không nghĩ là Thiên cố ý. Suốt trên đoạn đường về Hạ Vũ im
lặng không nói chuyện với Phượng và Thành. Đầu óc trống rỗng, lồng ngực đau
nhói, bao quanh là cảm giác tuyệt vọng.
Hạ Vũ muốn khóc mà
không thể khóc được, xung quanh Việt có biết bao bạn gái thích cậu ấy, cậu ấy
có thể tha hồ mà lựa chọn, tha hồ xem thường, chà đạp. Hạ Vũ rốt cuộc cũng như
những người khác, là “con điên”, “con hâm” trong mắt Việt. Đau lắm chứ, mười
lăm tuổi, lần đầu tiên Hạ Vũ thấy yêu thương một người thật là đau khổ. Khi những
tình cảm còn được giấu kín trong lòng thì vẫn còn có thể mơ mộng, có thể hy vọng
và ấp ủ những điều ngọt ngào nhất. Dù không nói ra được, dù phải lặng lẽ đứng
nhìn, lặng lẽ đi bên cạnh, dù hèn nhát không tỏ bày, dù nhớ nhung đến rơi lệ…
nhưng ít ra cũng không cảm thấy đau như thế này. Nói ra rồi thì vui chứ, nói ra
rồi, can đảm rồi thì nhận lại được điều gì? Hạ Vũ chán nản, con bé lấy giấy ra
bắt đầu viết:
“Việt!
Hãy nghe cho rõ những lời mình nói. Mình thích bạn, rất thích, thậm chí mình
nghĩ là mình yêu bạn, yêu nhiều đến mức mình có thể làm tất cả vì bạn. Bạn tin
cũng được không tin cũng được. Nhưng nếu tình cảm này làm ảnh hưởng đến cuộc sống
của bạn, làm bạn khó xử và và chán ghét. Mình từ bỏ, mình chấp nhận bỏ cuộc.
Chúc bạn vui vẻ!”
Vẻn vẹn chỉ có mấy dòng
thôi mà cứ như chấm dứt một điều gì thật quan trọng trong cuộc đời. Hạ Vũ bấm
máy gọi cho Thiên:
“Tôi đã nhặt được tờ giấy,
có người nói tôi hâm. Là ai vậy?”
“Ơ…” Thiên hốt hoảng:
“Sao lại nhặt được, tôi để nó trong cặp mà…”
Thiên tỏ vẻ ngơ ngác
không hề biết mình làm rơi, Hạ Vũ thắc mắc:
“Ông cố tình không xé
đi và làm rơi trước mặt tôi để tôi đọc được có đúng không? Mục đích là muốn tôi
quên Việt thì ông làm được rồi đấy. Ngày mai tôi có lá thư muốn nhờ ông chuyển,
bằng cách gì cũng được, Việt tự đọc hay ông đọc cho Việt nghe cũng được, miễn
là nội dung đó đến được tai cậu ấy.”
Hạ Vũ nói một hơi dứt
khoát, Thiên giật mình giải thích:
“Thực sự tôi không biết
bị rơi mà, lúc Việt trả lại tờ giấy tôi định xé thì cô giáo bước đến, vội quá
nhét vào cặp rồi quên mất, chỉ không ngờ là mọi việc lại trùng hợp như vậy, tin
tôi đi!”
“Tôi tin ông hay không
tin có gì quan trọng.”
Thiên cắt lời: “Nhưng với
tôi rất quan trọng.”
“Được rồi, tôi cũng
nghĩ ông không cố ý, mà dù có cố ý hay không cũng nên cảm ơn ông đã hỏi Việt
câu đấy, để tôi biết mà tự lượng sức mình.”
*
* *
Ba năm vì Việt mà để
tóc dài, lại cũng vì Việt mà cắt tóc ngắn, lá thư theo như lời Thiên cũng đã đến
tay Việt, đọc xong cậu ta cũng không nói gì hay tỏ thái độ gì, chỉ im lặng. Với
Hạ Vũ, thế là đủ rồi, yêu thương vừa đủ để đau khổ, đau khổ vừa đủ để từ bỏ, từ
bỏ vừa đủ để làm lại từ đầu. Với mái tóc ngắn của mình, Hạ Vũ trở về là Hạ Vũ,
cố gắng vô tư vui vẻ, chăm chỉ học tập. Kết quả cuộc thi Văn toàn thành phố, Hạ
Vũ và Thanh đồng hạng nhì, dù tỏ vẻ không quan tâm đến Việt nhưng Hạ Vũ vẫn phải
đọc tên cậu ta dành giải nhất môn Toán trong buổi tổng kết chào cờ thứ hai đầu
tuần. Dũng đạt giải ba môn Tiếng Anh. Thành đoạt giải khuyến khích môn Toán. Những
học sinh đạt giải sẽ tiếp tục cuộc thi tỉnh để chọn ra mười bạn cao điểm nhất.
Cả nhóm bạn bên lớp A1
rủ đi ăn kem, người chủ khao là Hạ Vũ, Dũng và Việt vì đã đoạt giải. Dù không
muốn chạm mặt Việt nhưng Hạ Vũ vẫn phải tham gia. Đôi lúc Hạ Vũ muốn chạy theo
Việt, muốn hét lên: “Tôi nhớ bạn lắm, tôi không muốn quên, không muốn từ bỏ…”
nhưng rồi lại kìm lòng xuống. Đôi lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Việt, Hạ Vũ
chỉ muốn nhào đến mà ôm lấy Việt, sưởi ấm ánh mắt ấy bằng đôi mắt nồng ấm của
mình. Học cách quên thật là khó!
Tan tiệc, mọi người ai
về nhà nấy. Hạ Vũ phát hiện ra nhà mình và nhà Thiên cùng một đoạn đường nên cả
hai đạp xe song song cùng nhau đi về. Thiên quay sang nhìn Hạ Vũ rồi lại tiếp tục
nhìn về phía trước:
“Tại sao lại cắt tóc? Tóc
dài đang đẹp mà!”
“À, từ giờ khi đưa ra
quyết định quan trọng, tôi sẽ cắt tóc ngắn.”
“Vậy là bà vừa mới có
quyết định quan trọng? Là từ bỏ Việt? Xin lỗi, thực ra lá thư bà nhờ tôi đưa cho
Việt tôi cũng đã được đọc.”
“Có gì bí mật đâu, ông
là bạn thân nhất của Việt, đọc được thì cũng có sao. Không phải rất nhiều bạn
viết thư gửi Việt, ông đều đọc.”
Thiên ngập ngừng sau
câu nói của Hạ Vũ một chút, rồi nói:
“Đúng là những lá thư của
các bạn khác Việt đều đưa tôi đọc hoặc xé đi, nhưng có một lá thư Việt giữ lại,
đó là lá thư đầu tiên bà viết bỏ vào giỏ xe cậu ấy.”
“Ơ, thật không?” Hạ Vũ
hấp háy mắt.
“Việt còn không muốn
cho tôi đọc. Sáng đi học cậu ta không nói gì về nó. Khi có bạn bắt gặp bà bỏ
thư vào giỏ xe Việt bàn tán khắp trường thì tôi mới biết, tôi hỏi cậu ta mới
đưa cho tôi đọc… khi tôi đọc xong thì Việt giật lại luôn chứ không bảo tôi xé
hay vứt.”
“Điều đó có nghĩa là
gì? Ông nói với tôi điều này làm gì?” Hạ Vũ cố tỏ vẻ thản nhiên.
“Ý tôi là, có thể Việt
không ghét bà như những gì cậu ta thể hiện.”
“Điều đấy có ý nghĩa gì
nữa. Tôi đã quyết định từ bỏ rồi, không thay đổi được gì cả. Tôi không có ý
theo đuổi Việt nữa.” Hạ Vũ buồn bã nói.
“Thật không?” Mắt Thiên
sáng lên long lanh, tay lái xe loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đường khiến Hạ
Vũ phì cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT