Hạ Vũ ốm, có lẽ vì đêm hôm 20 tháng 11 đã ăn nhiều kem quá nên con bé bị viêm họng và sốt cao suốt mấy ngày không thể đi học được. Hạ Vũ vẫn chưa gửi lá thư hẹn gặp cho Việt và Việt cũng không hề gọi điện hỏi thăm Hạ Vũ. Mệt mỏi và chán nản là tâm trạng mà Hạ Vũ đang mang trên mình suốt mấy ngày qua.

“Chị ra nghe điện thoại được không? Có anh nào muốn gặp chị đấy!” Giọng em trai Hạ Vũ gọi từ phía ngoài phòng khách.

Trong đầu Hạ Vũ nghĩ ngợi, là Việt, chắc chắn là Việt gọi điện đến nên con bé vui mừng chạy ra cầm máy, cảm giác đau rát cổ họng như biến mất.

“Việt đúng không? Sao bây giờ bạn mới gọi cho mình?”

Đầu dây im lặng vài giây rồi lên tiếng.

“Không ngờ đây là giọng em? Nghe có vẻ rất trầm và khàn chứ không phải lanh lảnh, thánh thót như anh đã tưởng tượng. Hì, đang ốm à?”

“Anh là…” Hạ Vũ thất vọng và không biết ai ở đầu dây bên kia.

“Anh là Đức đây. Dạo này em bận tình yêu quên mất anh. Anh lo quá phải nhắn tin hỏi Hương số máy bàn nhà em gọi điện hỏi thăm đây.”

Hạ Vũ có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng Đức lại gọi điện. Vốn dĩ chỉ xem nhau như bạn ảo qua mạng, bây giờ đã tiến đến bước gọi điện cho nhau, chẳng lẽ rồi lại gặp nhau. Hạ Vũ không thích điều đó nên hơi gượng cười.

“Thì ra là anh. Em cảm ơn anh đã hỏi thăm. Em ốm bình thường thôi. Mai là đi học được rồi.”

“Vậy à? Thế mà anh cứ lo. Dạo này em vẫn ổn chứ? Việc học tập sao rồi? Bố mẹ và em trai em khỏe không?”

Đức là vậy đấy, lần nào nói chuyện với Hạ Vũ cũng nhắc chuyện học hành và hỏi thăm các thành viên trong gia đình. Hạ Vũ miễn cưỡng kể qua loa chuyện trường lớp, chuyện gia đình. Vì Đức không hỏi gì đến Việt nên Hạ Vũ cũng không nói. Gần đây đúng là Hạ Vũ đã quên mất Đức nên cũng không có nhiều chuyện để kể. Nghe xong một hồi, Đức nhỏ nhẹ dặn dò:

“Nghe thấy giọng em thế này anh yên tâm rồi. Em giữ sức khỏe, học tập cho tốt. Nếu bận không lên mạng được thì thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho em được không?”

Hạ Vũ định từ chối nhưng nghĩ lại có vẻ không có lý do chính đáng. Ừ thì cũng chỉ là gọi điện biết giọng nói của nhau mà thôi. Cơ bản Hạ Vũ và Đức vẫn là hai người xa lạ nên con bé trả lời đồng ý.

“Chuyện của em và Việt vẫn tốt chứ?”

“Dạ…Vẫn bình thường, không có gì mới cả.” Hạ Vũ nói dối.

Đức dặn dò thêm vài câu rồi dập máy.

Hạ Vũ vẫn cứ băn khoăn rốt cuộc thì Việt có biết Hạ Vũ ốm không? Có biết Hạ Vũ đang nhớ Việt đến thế nào không?

* * *

Ngay sau khi khỏi ốm Hạ Vũ tìm gặp Thành, thật trùng hợp là chưa kịp đưa thư hẹn gặp thì Thành đã đưa cho Hạ Vũ lá thư Việt hẹn gặp nhau vào lúc 8 giờ sáng chủ nhật. Hạ Vũ không khỏi băn khoăn, đó chẳng phải là thời gian Việt đồng ý hẹn gặp Hạnh sao? Việt sẽ hủy cuộc hẹn ấy vì Hạ Vũ hay là Việt đã phát hiện ra người bày trò này là bạn gái mình?

Việt đứng đó, cậu ấy mặc quần jean và áo sơ mi kẻ cả rô, nhìn Việt gầy hơn so với hai tháng trước kia. Bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu trách móc khi nhìn thấy Việt khiến Hạ Vũ quên hết đi mọi chuyện chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy Việt mà bày tỏ sự nhớ mong. Việt nhìn Hạ Vũ và hỏi:

“Nghe nói bạn ốm à? Đã đỡ hơn nhiều chưa?”

Hạ Vũ tủi thân, mắt rơm rớm nước mắt: “Việt có thèm quan tâm đến mình đâu. Ốm mấy ngày nay rồi vừa mới đỡ. Mai là có thể đi học được rồi!”

“Xin lỗi Hạ Vũ…” Việt tỏ ra áy náy: “Hai tháng vừa rồi mình bận ôn thi trong đội tuyển quốc gia nên không thể dành thời gian cho bạn được. Hôm nay chúng ta đi chơi bù nhé! Ơ… nhưng mà bạn mới ốm dậy. Chúng ta không đi lượn nữa. Mình chở bạn vào công viên thành phố rồi ngồi chơi trong ấy được không?”

Thì ra là Việt bận ôn thi, thì ra là Việt có lý do. Hèn gì mà cậu ấy gầy đi nhiều như vậy, chắc chắn cậu ấy phải dành rất nhiều thời gian để học còn mình thì lại nghi ngờ, giận dỗi không đâu. Hạ Vũ cảm thấy áy này và ngoan ngoãn làm theo mọi điều Việt nói.

Hai người tìm một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống cùng nhau. Chỗ này rất quen thuộc với Hạ Vũ. Hạ Vũ chợt giật mình nhớ lại mùa hè năm lớp chín con bé cùng Thiên đã có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này. Những tiếng cười giòn tan, những cuộc đuổi bắt, những lần ngồi cùng nhau đọc sách hay nghe nhạc… Tất cả đều diễn ra rất vui vẻ.

Giờ đây Hạ Vũ đang ngồi cạnh Việt, thế nhưng cậu ấy lại ngồi cách xa con bé một khoảng rất xa, không nắm tay, không để cho Hạ Vũ có cơ hội được dựa đầu vào vai và cũng gần như im lặng. Hạ Vũ khó chịu, cảm giác vô cùng khó chịu:

“Việt! Bạn hẹn gặp mình thì phải nói chuyện với mình đi chứ. Hay bạn có chuyện gì khó nói?”

“Hạ Vũ cảm thấy Việt là người như thế nào?” Việt hỏi bất ngờ làm Hạ Vũ bối rối.

“Việt… là một người tốt, học giỏi, đẹp trai… được nhiều người yêu quý…”

“Hạ Vũ nói yêu mình, vậy Hạ Vũ yêu điểm gì ở mình?”

Câu hỏi xoáy vào trí óc Hạ Vũ. Điểm gì? Con bé nhận mình yêu Việt vậy yêu ở điểm gì? Có thể tìm ra được lý do không? Vì đẹp trai? Vì học giỏi? Vì lạnh lùng? Hay gì cái gì mà Hạ Vũ không thể trả lời được. Hạ Vũ lí nhí:

“Mình, mình không biết nữa. Chỉ là có cảm giác yêu thôi!”

Việt quay sang nhìn Hạ Vũ, ánh mắt rất nghiêm túc và cất tiếng:

“Gần ba tháng rồi mà Hạ Vũ vẫn không nhận ra là chúng ta không hề hợp nhau sao? Bạn có cảm thấy vui và hạnh phúc khi ngồi bên mình thế này không? Có cảm nhận được sự gần gũi và thân thuộc không? Mình đã muốn thử nhưng rốt cuộc mình vẫn không thể trọn vẹn quan tâm đến bạn được.”

“Là sao? Ý Việt là sao?” Giọng Hạ Vũ trở nên run rẩy.

“Mình biết là bạn thích mình, vì mình mà bạn từ chối Thiên. Rồi vì mình và Thiên mà bạn xem thường tình cảm của người khác và của chính bản thân mình. Mình muốn chúng ta kết bạn, là để bạn nhận ra, mình cũng bình thường như bao người khác thôi. Rằng chúng ta không hợp nhau và để bạn tự cảm nhận tự từ bỏ. Sao đến bây giờ bạn vẫn cố chấp như vậy?”

Tai Hạ Vũ như ù đi, con bé lắc mạnh đầu và nước mắt bắt đầu rơi.

“Ý Việt là bạn hẹn gặp mình chỉ vì thương hại mình, muốn mình quên hết tất cả về bạn, muốn mình vỡ mộng nên sau khi hẹn hò mới đối xử với mình như vậy? Bạn… sao bạn dám.”

Hạ Vũ không kìm chế được nữa, con bé bắt đầu nức nở và đấm mạnh tay vào ngực Việt. Vừa đấm vừa khóc nói:

“Sao lại đối xử với mình như thế? Nếu không thích mình thì sao lại phải để cho mình có được cảm giác quan tâm rồi nhẫn tâm vứt bỏ. Bạn xem mình là loại người gì… hả, hả , hả?” Mỗi một chữ “hả” Hạ Vũ lại đấm Việt một cái rất mạnh, Việt ngồi im và không có phản kháng gì. Đợi Hạ Vũ bình tĩnh lại, Việt mới nói:

“Hạ Vũ, mình cũng thích bạn. Cũng muốn cho chúng ta cơ hội. Nhưng bạn biết đấy, chúng ta quá khác nhau, vả lại mình sợ tình cảm của bạn dành cho mình nhiều quá, mình không thể nhận nổi. Mình không tốt như bạn đã nghĩ đâu. Ở trên trường mình có rất nhiều bạn gái, chẳng phải Hạ Vũ nghi ngờ và nhờ Hạnh hỏi không đúng sao?”

“Bạn… bạn đoán ra được?” Hạ Vũ giật mình.

“Mình đã nghe thấy giọng Hạnh hôm đến dự sinh nhật Thiên rồi. Mình chỉ muốn nói là nếu Hạ Vũ cảm thấy chịu đựng được mình thì chúng ta sẽ tiếp tục, nếu không thì có thể dừng lại.”

“Bạn giận mình nên mới nói những câu vừa rồi phải không?” Hạ Vũ hy vọng Việt nói là đúng, nhưng Việt phủ nhận.

“Mình không giận gì cả. Mình để Hạ Vũ tự quyết định. Sắp tới mình ôn thi quốc gia nên càng ngày càng ít thời gian gặp nhau. Hạ Vũ vẫn chấp nhận là bạn gái của mình thì sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Hạ Vũ vốn là người ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, Hạ Vũ hiểu rất rõ ý tứ của Việt nhưng con bé gạt phăng đi tự dối lừa lòng mình để tiếp tục duy trì mối quan hệ mới được bắt đầu này. Hạ Vũ yêu Việt, không muốn rời xa Việt, chỉ cần thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ cần vẫn là bạn gái của cậu ấy. Chỉ cần có vậy thôi mặc kệ ai mắng Hạ Vũ là ngu ngốc hay là gì đi chăng nữa.

Dũng và Hạnh là hai người rất tức giận về chuyện này và cật lực phản đối việc Hạ Vũ tiếp tục duy trì mối quan hệ lỏng lẻo này. Nhưng trong trái tim cố chấp của Hạ Vũ, con bé không muốn nhìn thấy sự thương hại của người khác. Đặc biệt là Thiên, bây giờ Thiên và Lan đang rất hạnh phúc bên nhau thì nhất định không để Thiên biết được Hạ Vũ đã thất bại trước Việt như thế nào.

* * *

Cơn Mưa Nhỏ: Anh nói xem, ai cũng bảo em ngu ngốc. Em phải làm thế nào bây giờ?

Hạ Vũ kể hết mọi chuyện với Đức. Hình như chỉ khi có chuyện buồn hay cần một lời khuyên Hạ Vũ mới nhớ ra mình còn người bạn lớn hơn tuổi này.

Kẻ Sầu Đời: Trong chuyện tình cảm thì anh không thể cho em đáp án chính xác như chỉ cho em học Toán, Lý, Hóa được. Về cơ bản tình cảm con người rất đa dạng và biến hóa. Có thể với người khác em là ngu ngốc, với anh em lại là cô bé si tình đến khờ dại. Trong mắt một ai khác nữa em là đứa mù quáng và thiếu sáng suốt. Nhưng quan trọng là em, em nghĩ mình thế nào? Em có vui vẻ chấp nhận quyết định của mình không?

Cơn Mưa Nhỏ: Em không biết, em rất buồn và chẳng hề vui vẻ gì. Rõ ràng khi ở cùng Việt đáng ra em phải là người hạnh phúc nhất, nhưng lòng em cứ như bị ai đó cắt ra, đau nhói và khó chịu lắm.

Kẻ Sầu Đời: Đấy, chính là em nên dựa vào cảm giác của bản thân mà đưa ra quyết định. Người khác tuy tỏ ra sáng suốt nhưng thế nào cũng chỉ là người ngoài cuộc. Anh nghĩ là sớm thôi em sẽ nghĩ thông mọi chuyện để tập trung học tập.

Suốt những ngày sau đó Việt không hề viết thư trả lời lại và cũng không gọi điện hay nhận điện thoại của Hạ Vũ mà chỉ nhờ Thành chuyển lời là bận học. Hạ Vũ không thể nào thôi nghĩ về Việt, về những gì Việt đã nói và những hành động gần đây của cậu ấy đang cố tình tránh né con bé.

Noel, tết dương lịch rồi đến tết âm lịch Việt vẫn hoàn toàn im lặng, không một lời nhắn gửi hay quà tặng. Hạ Vũ đã chấp nhận nên nhẫn nại chờ đợi, cũng không tìm cách gặp lại Việt. Dần dần Hạ Vũ bắt đầu nhận ra mình không còn nhớ Việt nhiều như trước kia nữa. Không còn khóc mỗi đêm nghĩ đến Việt, không còn quan tâm để ý đến những lời bạn bè nói vào nói ra nữa. Mọi cảm xúc của Hạ Vũ dường như bị phong bế và trở nên chai sạn, thỉnh thoảng lại trở mình nhức nhối.

Mới mười bảy tuổi thôi nhưng Hạ Vũ đã nhận ra tình yêu mà Hạ Vũ dành cho Việt chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi qua đường mà Việt muốn chơi cùng con bé. Không phải cứ trao đi một tình yêu chân thật thì chúng ta sẽ nhận lại được y như thế. Đôi khi cái chúng ta nhận lại chính là sự giả dối, là lòng thương hại hoặc là vì những toan tính tầm thường.

Hạ Vũ quyết định viết cho Việt một lá thư trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán dài ngày và nhờ Thành chuyển đến.

“Việt thân!

Có lẽ lá thư này không phải là điều bạn ngạc nhiên vì nó đã nằm trong sự sắp đặt và tính toán đã lâu. Bạn biết đấy, mình là người rất giỏi sắp xếp và tính toán các tình tiết cho các nhân vật trong truyện mình viết. Nhưng ngoài đời với chính bản thân thì mình lại hoàn toàn bế tắc và thất bại trong việc bày tỏ cảm xúc với người mà mình đã từng yêu đến khóc cạn nước mắt.

Bạn nói đúng lắm. Chúng ta không hề có điểm chung, chẳng hề hợp nhau và hoàn toàn tình cảm chỉ xuất phát từ phía mình là chính. Có lẽ khi bạn gặp mình ở sinh nhật Thiên nên đã cảm thấy thương hại mà quyết tâm làm cho mình ‘vỡ mộng’. Cũng có thể là bạn thích mình thật nhưng tình cảm ấy chẳng đủ lớn mạnh để phát triển thêm nữa. Vẫn chỉ là bản thân mình cố chấp, nhận ra nhưng cứ giả vờ như không biết để cố gắng duy trì mối quan hệ này.

Năm năm đơn phương và nửa năm được thử là bạn gái với người mình yêu, dù chỉ là giây phút vui vẻ và ngắn ngủi ban đầu nhưng với mình sẽ mãi là khoảng thời gian tươi đẹp nhất. Mình nghĩ thông suốt rồi. Mình chấp nhận buông tay.

Cảm ơn Việt đã giúp mình ‘vỡ mộng’.

Cảm ơn đã giúp mình học được cách từ bỏ.

Cảm ơn đã giúp mình hiểu thế nào yêu một người, đau khổ vì một người.

Cảm ơn đã giúp mình biết trân trọng những gì đang có.

Và điều cuối cùng… Cảm ơn vì đã không yêu mình!

Hạ Vũ”

Chương 27.

Như lịch hẹn hàng năm, mùng hai tết âm lịch nhóm bạn của Hạ Vũ hẹn gặp nhau. Lần này địa điểm là ở nhà Dũng, Hạ Vũ suy nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng quyết định đi.

Khi lá thư của Hạ Vũ gửi đi, Việt cũng không hề hồi âm lại, Hạ Vũ xem như im lặng là câu trả lời đồng ý. Dù sao khi chấp nhận từ bỏ tình cảm mà mình đã theo đuổi suốt bao nhiêu năm, Hạ Vũ cảm thấy rất đau lòng và khó khăn nhưng được sự động viên của Hạnh và Đức, Hạ Vũ đã dần dần làm tốt mọi việc.

Kết quả thi cuối học kỳ một năm lớp 11, điểm số của Hạ Vũ đã bị giảm sút rất nhiều khiến bố mẹ và thầy cô rất lo lắng. Nghĩ đến những chuyện không vui với Việt, Hạ Vũ hạ quyết tâm sẽ quên hết tất cả, bắt đầu lao vào học ngày học đêm để xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực.

Khi Hạ Vũ đến mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ còn đợi Hạ Vũ ngồi vào bàn cùng ăn uống với và nói chuyện. Minh và Quỳnh hình như cũng đã chia tay, không còn thấy họ ngồi gần nhau hay chuyện trò như trước nữa. Hạnh nói đúng lắm, từ tình yêu trở về tình bạn là frđiều rất khó. Hạ Vũ đối với Thiên và Việt cũng vậy, từ bạn thốt lên sao nghe nặng nề và đau xót đến vậy.

Cả buổi hôm đó Hạ Vũ cười nói vui vẻ xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhóm bạn biết mọi chuyện nên không ai chạm vào nỗi đau của Hạ Vũ mà hỏi han này nọ. Việt cũng không có ý muốn nói chuyện với Hạ Vũ, cậu ta chạy lên tầng hai chui vào phòng Dũng nằm ngủ. Dũng bật dàn karaoke lên để mọi người cùng hát. Mấy lần tổ chức hát hò Hạ Vũ đều tránh được nhưng lần này Hạ Vũ không thoát được. Thanh dúi micro vào tay Hạ Vũ và cả bọn yêu cầu được nghe con bé hát. Không thể từ chối, Hạ Vũ đành chọn bài “Nhé anh” của Mỹ Tâm và cất giọng hát.

Hạ Vũ hát không phải là quá xuất sắc nhưng cũng không phải thuộc loại hát dở không thể nghe được. Dường như bao tâm tư, bao nỗi niềm Hạ Vũ dồn nén gửi hết vào bài hát và rất nhập tâm nên từ một bài hát không có vẻ buồn bã nhưng qua lời hát của Hạ Vũ, nghe như da diết và buồn vô tận:

“Tình yêu như mật ngọt trên cao.

Làm lòng ta luôn khát khao.

Tình yêu như mộng đẹp nên thơ.

Làm lòng ta luôn ước mơ.

Trái tim em nguyện thề yêu anh.

Gửi trọn tình yêu đến anh.

Dấu yêu ơi, gửi đến mai sau.

Em muốn bên anh mãi mãi.

Nhé anh, yêu em mãi luôn nghe anh.

Yêu em mãi luôn trong đời.

Mối tình ta mãi lâu dài.

Và anh sẽ là tia nắng ấm luôn bên em.

Cơn gió mát luôn hiền hòa.

Ta cùng nhau mãi bước chung đôi trên lối về…”

Những câu cuối cùng của bài hát, dường như giọng Hạ Vũ nghẹn lại, Hạ Vũ cố gắng kết thúc bài hát và kìm nén để nước mắt mình không chảy ra. Khi giọng hát của Hạ Vũ kết thúc, mọi người ngẩn ra một lúc rồi mới vỗ tay cười nói.

Thanh lên tiếng đầu tiên: “Không ngờ mày hát hay vậy Hạ Vũ, thế mà từ trước đến giờ toàn trốn.”

Dũng cười lớn: “Phải đó, hát gì mà nhập tâm vào bài hát quá.”

“Đúng, hay lắm Hạ Vũ.” An và Quỳnh đồng thanh nói và giơ ngón tay cái chỉ chỉ lên trên như kiểu tán thưởng.

Minh và Thiên chỉ vỗ tay tỏ vẻ khen ngợi mà không lên tiếng. Hạ Vũ ngượng nghịu cười trừ nhìn các bạn. Rõ ràng người Hạ Vũ muốn tặng bài hát lại này lại không ngồi ở đây và cũng cũng không thể nghe Hạ Vũ hát vì còn bận ngủ. Hạ Vũ cảm thấy lòng đắng ngắt. Chiếc míc được truyền qua cho Minh và Dũng cùng song ca bài “Tiễn bạn lên đường” của Lam Trường. Tranh thủ lúc các bạn không để ý Hạ Vũ đứng dậy lẻn ra ngoài sân và đứng thẫn thờ. Hạ Vũ không hiểu là mình đã quên được Việt chưa? Tại sao khi ở gần Việt vẫn cảm thấy đau khổ và không cam lòng như vậy?

Đột nhiên bên tai Hạ Vũ truyền đến giọng nói của Thiên:

“Hạ Vũ và Việt kết thúc thật rồi à?” Đó là một câu hỏi đầy sự quan tâm không hề có chút gì tò mò hay mỉa mai.

Hạ Vũ khẽ cười nhạt: “Tụi mình không hề có bắt đầu thì làm gì có kết thúc. Có lẽ Việt cố tình hẹn hò với mình để mình nhận ra rõ tình cảm và chủ động quên cậu ấy. Việt tính toán rất giỏi, cậu ấy đã rất thành công.”

“Hạ Vũ chấp nhận buông tay thật chứ?”

“Vậy Thiên bảo mình nên làm thế nào? Dù sao đây cũng là kết quả mình nên nhận được sau tất cả những gì mình đã gây ra cho Thiên và những người khác. Chẳng có gì là thật hay giả cả. À, mà Thiên và Lan vẫn tốt chứ?”

“Ừ, vẫn tốt…” Thiên trả lời Hạ Vũ rồi nhìn con bé một cách trầm ngâm. “Còn nhớ câu mình đã nói không? Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy. Mình biết Hạ Vũ là người rất mạnh mẽ mà.”

“Cảm ơn Thiên.” Hạ Vũ cũng quay lại nhìn Thiên bằng ánh mắt biết ơn. Bất chợt con bé nhìn lên ban công tầng hai thì thấy Việt đang đứng đấy tự bao giờ. Việt đang nhìn Hạ Vũ chằm chằm và dường như câu chuyện của Hạ Vũ và Thiên cậu ta đã nghe được tất cả. Hạ Vũ không tránh cái nhìn đấy, mắt đối mắt vài giây rồi tự cười bản thân mình cùng Thiên vào nhà tiếp tục vui vẻ cùng đám bạn. “Cậu là người quá hèn nhát Việt ạ. Đến lời chia tay rõ ràng mà cũng không nói ra được. Đúng là chẳng xứng đáng nam nhi gì cả.”, Hạ Vũ thầm nghĩ.

Cả nhóm bạn hát hò đến tận chiều rồi quyết định cùng nhau đi ăn kem. Chẳng hiểu phân công chở nhau như thế nào đến cuối cùng chỉ còn lại Hạ Vũ trong khi Việt đang hấp tấp chạy xuống. Quỳnh đi cũng An, Dũng và Thanh, Minh và Thiên. Hạ Vũ luống cuống.

“Thanh sang đi cùng với tao đi để Dũng và Việt đi chung một xe.”

Nhưng Hạ Vũ đâu có ngờ rằng Dũng và Việt không được hợp nhau cho lắm nên vừa lúc Việt đi xuống nghe Hạ Vũ nói câu ấy thì lại lên tiếng phản đối.

“Không sao cả. Mình sẽ chở Hạ Vũ.”

“Vậy Việt chở Thanh đi, mình đi cùng Dũng.” Hạ Vũ đáp lại.

“Không phải đổi nhau làm gì. Bạn sợ mình đến thế à? Cứ như vậy đi.” Việt quả quyết và mọi người cũng không phản đối nên cả nhóm rời nhà Dũng để đến quán kem.

Khi Hạ Vũ vừa ngồi lên sau xe Việt thì vô tình nhìn thấy Chính đang từ trong nhà bước ra ngoài đường. Gần một năm rồi không gặp nhau, Hạ Vũ áy náy không biết có nên gật đầu chào hỏi không thì Chính đã chủ động lên tiếng làm cho Việt đang định đạp xe đi phải dừng lại.

“Hạ Vũ, lâu quá rồi không gặp. Em đến nhà Dũng chơi à?” Chính hỏi rất tự nhiên.

“Dạ… Em qua nhà Dũng từ trưa. Giờ đang chuẩn bị về.”

“Bạn trai em đấy hả?” Chính tò mò hỏi.

Hạ Vũ vội vàng xua tay giải thích: “Không phải vậy đâu. Là bạn chơi trong nhóm. Thôi, chúng em phải đi đuổi cho kịp mấy bạn, chào anh nhé…” Rồi Hạ Vũ ngồi lên xe khẽ nói với Việt: “Chúng ta đi thôi.”

Chính vẫy tay chào Hạ Vũ, dường như mọi chuyện về con bé cũng đã không còn làm lòng Chính bận tâm nữa. Hạ Vũ và Chính cũng là một đoạn duyên phận ngắn ngủi trong cuộc sống, cùng đi lướt qua nhau mà thôi.

Việt lên tiếng phá tan sự im lặng của Hạ Vũ.

“Mình đọc thư bạn viết rồi. Mình nghĩ là mình không đủ tư cách để nói lời xin lỗi Hạ Vũ, nhưng dù sao thì mình vẫn phải nói: Xin lỗi Hạ Vũ nhé!”

Hạ Vũ buồn bã đáp: “Không sao. Bọn mình vẫn là bạn. Mình chấp nhận buông tay có nghĩa là sẽ từ bỏ những tình cảm cũ để xây dựng một mối quan hệ mới. Bạn cũng không cần phải tránh mặt mình vì sợ mình làm phiền đâu. Giờ bạn cũng giống Thiên, Dũng, Minh là bạn tốt trong nhóm bạn của mình.”

“Vậy sao lúc nãy lại phải tránh không dám đi cùng xe với mình?”

“Vì… vì lúc ấy không biết tâm tư của Việt thế nào? Nếu Việt đã nói lời xin lỗi thì mình chấp nhận… Từ giờ… mình sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư với Việt nữa.”

Hạ Vũ nói nhưng trong lòng có chút nhói đau và xót xa. Phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, phải gồng mình lên để cười, gồng mình lên để vui vẻ. Phải giả vờ hết yêu, giả vờ hết nhớ, giả vờ hết quan tâm… Hạ Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

* * *

Hôm nay là ngày nghỉ tết cuối cùng, ngày mai mùng sáu sẽ bắt đầu đi học lại. Bố mẹ và em trai về quê chúc tết, chỉ còn lại một mình ở nhà Hạ Vũ liền mang nhật ký ra đọc lại những chuyện đã xảy ra với mình suốt một năm gần đây.

Hình ảnh về Việt tràn ngập các trang giấy, chỗ nào cũng nhòe nhoẹt vì nước mắt làm lấm lem vết mực. Trái tim Hạ Vũ đau thắt lại, cảm giác đau đớn tiếp tục bủa vây khiến cho con bé bật lên và òa khóc nức nở.

Tại sao để quên một người lại khó khăn và đau khổ như vậy? Tại sao đã chấp nhận buông tay mà vẫn nặng nề đau đớn đến thế này? Hạ Vũ đánh liều đứng dậy, mở thùng bia mà bố mẹ mua về đề tiếp khách và uống liền ba lon. Tửu lượng vốn đã không tốt, bụng lại chưa ăn gì khiến Hạ Vũ bắt đầu cảm thấy lâng lâng và chóng mặt. Hạ Vũ cười, bật cười nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương và lẩm bẩm:

“Mình không say đâu. Mình muốn quên hết, từ hôm nay mình sẽ quen hết mọi chuyện, sẽ xóa sạch cậu ra khỏi đầu. Sẽ không quan tâm đến chuyện tình yêu nữa. Sẽ không viết lách cái gì nữa. Mình chán ghét mọi thứ liên quan đến cậu. Việt à! Cậu là đồ đáng ghét. Nhất định mình sẽ quên được cậu!”

Hạ Vũ dừng cười và chuyển sang khóc, con bé khóc thành tiếng lảo đảo bước ra phòng khách, cả người mềm nhũn rồi ngã vật xuống sàn. Lần đầu tiên trong đời Hạ Vũ biết mùi bia và lần đầu tiên trong đời con bé say vì một cậu con trai không hề yêu mình.

Thật may là Hạnh sang nhà tìm Hạ Vũ. Sau này trong nhật ký của Hạ Vũ có kể lại cảnh Hạnh nói đã rất vất vả như thế nào mới kéo được Hạ Vũ về phòng và dìu lên được đến giường. Hạ Vũ say thật, chẳng còn biết ai nữa cứ ôm chầm lấy Hạnh gọi tên Việt vừa khóc vừa chửi rủa rồi lại vừa đấm vào ngực mình la hét. Thực sự là Hạnh cũng không nghĩ Hạ Vũ lại có gan to như thế, dám uống bia đến say xỉn và gào tên bạn trai la lối om sòm. Thật may mắn là bố mẹ Hạ Vũ không có ở nhà chứ không còn biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Sau hôm ấy Hạ Vũ không còn nhắc đến Việt nữa. Hạ Vũ dường như quên hẳn đã từng có một người tên là Việt xuất hiện trong đời. Hạ Vũ dồn hết tâm trí cho việc học và ôn thi đội tuyển Văn, rảnh rỗi lại lên mạng nói chuyện, tâm sự với Đức về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống và học hành. Tuyệt nhiên không đả động gì đến tình cảm.

Từ một Hạ Vũ sôi nổi và mạnh mẽ, đột nhiên con bé thu mình vào cái vỏ ốc tự tạo. Ngoài việc học ra Hạ Vũ từ chối tham gia tất cả các hoạt động ngoại khóa, từ chối tham gia đi chơi cùng nhóm bạn. Những vần thơ, những câu truyện còn dang dở Hạ Vũ cũng dừng lại hết. Hạ Vũ cảm thấy không còn cảm hứng và sức lực để viết được cái gì tốt đẹp cả. Cái nhìn với cuộc sống, tình yêu và đám con trai trong mắt Hạ Vũ bắt đầu có sự thay đổi lớn.

Cuộc sống và tình yêu toàn những điều giả dối và dễ thay lòng.

Con trai… Hạ Vũ ghét bọn con trai. Hạ Vũ không cần phải có tình yêu thì mới sống được. Chỉ cần yêu mình, yêu bản thân mình là đủ. Không cần thứ tình yêu vớ vẩn ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play