Biết Minh Lê là người yêu của bạn thân An Khánh. Mai Ly tìm cách phá
mối quan hệ tốt đẹp của ba người cho kỳ được chỉ để thỏa mãn lòng tự ái
cao ngất ngưởng của mình. Chiều đó, khi Minh Lê vừa bước ra khỏi nơi làm việc. Cô toan vẫy taxi để về nhà thì đã bị chiếc xế hộp lạ nào đó chặn
ngang lối. Minh Lê cau có:
Bộ tưởng cả cái thủ đô này chỉ có mình các người là có xế xịn hay sao mà ngang nhiên chặn đứng taxi của người ta vậy hả?
Minh Lê vừa dứt lời, một người con gái mặc váy trắng ôm sát cơ thể
đầy quyến rũ bước ra. Cặp kính màu quá lớn gần như che hết một phần ba
gương mặt của cô gái khiến Minh Lê không thể hình dung ra nổi gương mặt
đó. Chỉ biết rằng cô ta có một sống mũi khá cao, làn da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng rực rỡ. Minh Lê gần như bị thu hút bởi vẻ sang chảnh quá
chói lóa của người đối diện nên không thể nói thêm được lời nào cho đến
khi cặp kính màu được hạ xuống khỏi khuôn mặt cô gái. Chủ nhân xế xịn
hất hàm, đá mắt chào Minh Lê một cách đầy kiêu ngạo và thách thức:
- Thì sao? Tôi cứ thích làm những gì tôi muốn đấy
Trước thái độ ngang ngược của cô gái Minh Lê tức điên người:
- Sao ở đời này lại có những kẻ ngang ngược như cô thế nhỉ? Cô
không được bố mẹ dạy rằng không được chặn ngang đường của người khác khi họ đang bước đi hay sao?
Mai Ly phá lên cười lớn:
- Haha… tôi mới phải là người hỏi cô câu đó mới đúng chứ? Cô ấy,
cô mới là kẻ đang chắn ngang đường phá lối tôi đi thì có. Cô còn nhớ
buổi tối hôm ở nhà An Khánh chứ?
Nghe đến đây, Minh Lê mới giật mình, sực nhớ ra chuyện cô gái ở nhà
An Khánh hôm đó. Minh Lê nheo mắt nhìn cô gái một cách săm soi:
- Cô… cô là…
Minh Lê chưa dứt lời cô gái đã vội đáp:
- Phải! Cô không nhìn lầm đâu, tôi là Mai Ly, là ngươi bị cô phá
tối đó đấy. Tôi đoán hẳn là cô đang có nhiều chuyện rất muốn giải thích
với tôi đúng không? Lên xe đi, tôi cũng có chuyện cần nói với cô đây.
Rồi tôi sẽ đưa cô về…
Minh Lê còn chưa kịp hiểu chuyện gì Mai Ly đã tiến tới nắm lấy tay
Minh Lê lôi thốc lên xe. Minh Lê ấp úng và chống cự một cách yếu ớt:
- Này này! Đứa con gái ngang ngược này cô định đưa tôi đi đâu thế?
- Ngoan đi cưng? Tôi chỉ đưa cô đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện thôi mà.
Khoảng 10 phút sau, xe Mai Ly đã dừng trước một quán cà phê yên tĩnh
nằm sâu trong một con hẻm ven hồ. Mai Ly bước xuống trước mở cửa và mời
Minh Lê bước vào.
- Cô vào đi!
Minh Lê nhìn quanh rồi phát hiện ra quán quen liền hỏi Mai Ly:
- Ơ, sao cô lại biết nơi này?
Mai Ly nhếch miệng cười đầy ẩn ý mà không trả lời. Cô tiến lại chiếc
bàn nằm khuất trong góc vườn, gọi 2 ly cà phê nâu rồi nhìn Minh Lê một
cách soi mói:
- Cô đúng là đứa con gái phiền phức mà. Nhìn cái bộ dạng của cô
đã toát lên sự ngỗ ngược rồi. Ai mà yêu được cô cho nổi mà bày đặt là
người phụ nữ vô cùng quan trọng trong cuộc đời An Khánh?
Minh Lê tức điên người, mặt mũi phừng phừng như muốn ăn tươi nuốt sống Mai Ly:
- Cái đứa con gái trơ tráo này. Hình như cô không biết trời cao đất dầy là gì thì phải? Tôi phải cho cô một bài học mới được.
Minh Lên đứng phắt dậy, đưa tay qua bàn toan đáp vào mặt Mai Ly nhưng Mai Ly đã nhanh chóng chộp được cổ tay Minh Lê giữ lại. Mai Ly nói một
cách đầy châm chọc, mắt không nhìn vào mặt Minh Lê:
- Đợi đã nào, trước khi chiến sự cô cũng phải cho tôi nhấm nháp
chút cà phê đã chứ. Cô thấy đấy, tử tù trước lúc hành quyết còn được ban ăn uống no nê nữa cơ mà!
Mai Ly dứt lời, hai ly cà phê được đưa ra đặt ngay ngắn trên bàn
khiến Minh Lê phải hạ hỏa về lại chỗ ngồi của mình. Cô bồi bàn lễ phép
mời khách :
Mời hai chị dùng cà phê? Nếu các chị cần thêm gì thì cho em biết nhé.
Mai Ly đưa mắt một cách lịch sự đáp lại cô bồi bàn trong khi Minh Lê
tức tối nốc một hơi cạn sạch mới nhìn lên. Chợt cô sững sờ một hồi rồi
thốt lên: “Đan Phương, Đan Phương!
*****
Khách sạn OCD 0h30. Tuấn Anh đã nhanh chóng có mặt tại sảnh lớn ngay
sau khi nhận được tin nhắn hẹn đến đón từ số máy của Minh Lê. Tuấn anh
lao lên địa chỉ phòng Minh Lê trong lòng đầy lo lắng. Anh không hiểu
chuyện gì đã xảy ra với người con gái của mình. Anh không biết tại sao
Minh Lê lại ở trong khách sạn và tắt phụp nguồn điện thoại khi tin nhắn
vừa được gửi tới cho anh. Tuấn Anh thở dốc vì thấm mệt với những nhịp
cầu thang khá dài, cuối cùng anh cũng đã đứng trước phòng 112 theo lời
nhắn của người yêu. Tuấn Anh định gõ cửa nhưng cửa phòng đóng hờ nên anh ghé mắt nhìn vào trong trước. Minh lê như đang say lả, trần trụi gục
vào vai người đàn ông quay mặt vào phía trong . Người đàn ông đang mặc
dở chiếc sơ mi của anh ta cho cô. Tuấn Anh bủn rủn, không còn muốn tin
vào những gì đang diễn ra trước mắt. “Thật trơ tráo, thì ra em mèo mả gà đồng với thằng đàn ông khác rồi kêu tôi tới trả tiền phòng và đón em
về chắc? Tôi thật không ngờ em lại khốn nạn đến vậy. Tôi ghê tởn em!”.
Cơn ghen và lòng tự ái của thằng đàn ông nổi lên điên cuồng khiến Tuấn
Anh mất hết lý trí và trở nên mù quáng. Anh đẩy mạnh cửa lao vào phòng
định xử lý hai con người đốn mạt kia. Nhưng ngay khi người đàn ông hốt
hoảng quay ra thì anh đã không thể thốt được thêm lời nào vì quá sốc,
toàn thân đã bủn rủn cả đi. Tuấn Anh cứ đứng nhìn trân trân trong bộ
dạng thất thần chết đứng cho tới khi người đàn ông cứ liến thoắng như
giải thích điều gì đó mà anh chẳng còn nghe rõ nổi chuyện gì. Sau một
hồi Tuấn Anh mới cất được nên lời:
An Khánh! Cảm ơn ông đã cho tôi thậm hiểu câu “Ở đời ai học được chữ ngờ”! Ông thật là thằng khốn nạn cả cô ta cũng vậy. Tôi ghê tởm các người.
Vừa dứt lời Tuấn Anh đã hầm hầm lao đến giáng cú đấm sấm sét vào mặt An Khánh rồi bỏ đi vội vã mặc An Khánh giải thích thế nào.
Cú đấm đau điếng của Tuấn Anh khiến An Khánh sa sẩm mặt mày nhưng
không hề làm anh tức giận. An Khánh bình tĩnh quay lại bên Minh Lê mặc
nốt cho cô chiếc sơ mi của anh rồi nhanh chóng đưa cô rời khỏi khách
sạn.
Hai giờ sáng Minh Lê tỉnh giấc, cô ngồi dậy khi đầu óc quay cuồng đau điếng. Minh Lê hé mắt nhìn xung quanh căn phòng và không hiểu nổi tại
sao mình lại ở trên giường của An Khánh. Minh Lê hốt hoảng bước xuống
giường lao ra phòng khách. An Khánh đang ngồi thu lu trên chiếc sopha
quay ra cửa sổ nhả khói. Có lẽ, anh đã ngồi đó rất lâu vì chiếc
gạt tàn trên bàn đã đầy lên những mẩu và tàn thuốc xám trắng. Minh Lê
ngại ngùng cất lời:
- An Khánh! Sao… tại sao em lại ở nhà anh giữa đêm khuya như vậy?
An Khánh không ngoảnh lại nhìn Minh Lê, anh tiếp tục rít thuốc và trả lời chậm rãi:
- Em tỉnh rồi đấy à?
- Vâng! Em vừa mới tỉnh nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Anh nói em biết đi được không? – Minh Lê luống cuống trả lời.
- Em đang nói đùa hay nói thật vậy hả Minh Lê? Không phải em đã
uống say mèm ở một bar nào đó rồi về khách sạn OCD sau đó thì nhắn tin
bảo anh đến đón em về hay sao? Mà em đã đi với ai về khách sạn? sao tự
nhiên em lại uống rượu?
Giọng An Khánh nghiêm nghị khiến Minh Lê bủn rủn cả chân tay. Cô ngồi phịch xuống sopha ôm đầu cố nhớ lại mọi chuyện.
- Em… em uống rượu say hả anh? Nhưng em đâu có đi bar bao giờ? Sao em lại đi bar uống rượu được chứ?
An Khánh thở dài:
- Chuyện đó thì chỉ có em biết được chứ sao em lại hỏi anh. Trong khi tin em nhắn cho anh là “ em đã uống ở bar say quá. Anh tới OCD đón
em về với, em không muốn Tuấn Anh biết chuyện này”. Vì vậy mà anh mới bỏ cả cuộc hẹn với đối tác để tới đón em, ai ngờ chẳng được biết ơn còn bị thằng quỷ Tuấn Anh nó giáng cho một cú đấm bầm dập cả mặt mũi.
Sao Tuấn Anh lại đánh anh? Trời ơi, vùng mắt của anh kìa, tím bầm lại rồi.
- Anh không biết sao nó cũng đến đón em, khi đó anh đang mặc đồ
cho em, em làm gì mà ở trong khách sạn và lột hết cả đồ ra, thật khó
coi.
Nghe An Khánh kể, Minh Lê mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ. Cô ôm lấy hai cánh tay mình rồi hét toáng lên: “Aaaa… Em không mặc gì thật ấy hả? Aaaa… không tin đâu, không tin đâu!”
An Khánh khẽ nhếch miệng cười:
- Cô còn không tin nữa hả? Cô nhìn lại xem cô đang mặc cái gì của anh kia?
Minh Lên cúi xuống liếc nhìn khắp người một lượt rồi khua tay giả vờ khóc i ỉ: “ Thế là chết em rồi nha, 24 năm kín cổng cao tường bỗng một hôm đãi mắt
không cho cả hai đứa anh… hu hu. Thế này thì xấu hổ quá, xấu hổ chết đi
được. Tui đi chết đây nha!”
An Khánh tiếp tục rít thuốc và nói với Minh Lê:
- Thôi đi cô! Tôi cũng chẳng báu bở gì cái thân hình cò nhẳng như nữ sinh trung học chẳng một chút gợi cảm của cô đâu. Chuyện đó thì cô
phải giải bày với thằng Tuấn Anh người yêu cô ấy. Nó đang hiểu lầm sâu
sắc tôi và cô đã có một đêm vui vẻ trong khách sạn đó.
Minh Lê giật mình, đưa tay ôm lấy đầu:
- Trời! Tệ tới mức vậy sao? Vậy Em phải đi tìm cái tên chuột chip này ngay bây giờ đây.
Minh Lê đứng phắt dậy, định lao ra khỏi cửa đi tìm Tuấn Anh nhưng đã bị bàn tay An Khánh nhanh chóng giữ lại:
Tất nhiên là em phải làm chuyện đó, nhưng không phải lúc này. Khi mà nó đang sôi máu và không thèm nhìn mặt cả hai chúng ta.
Minh Lê líu ríu:
- Vậy… vậy em phải tìm anh ấy khi nào bây giờ?
Kệ hắn đi, để cơn thịnh nộ của hắn lắng xuống rồi chúng ta sẽ tìm
cách thanh minh chưa muộn. Nhưng bây giờ em phải nói cho anh biết tại
sao em lại ở trong khách sạn?
Minh Lê ngồi thụp xuống đưa hai tay lên vò đầu bức tai nhưng không
thể nhớ nổi tại sao mình lại có mặt tại khách sạn trong tình trạng như
vậy. An Khánh tiếp tục tra hỏi:
- Em cố nhớ xem ngày hôm qua em đã làm gì, gặp ai không?
Nghe tới đây, Minh Lê sức nhớ ra Mai Ly cô reo lên vui mừng:
- Ồ, phải rồi. Chiều qua khi đi làm về em đã gặp thư ký của anh
- Mai Ly sao? Em gặp cô ta làm gì vậy hả Minh Lê – An Khánh ngạc nhiên.
Cô ta chặn em trước sở rồi lôi em lên xe đi về quán cà phê ven hồ tụi mình hay ngồi ấy. Em với cô ta gọi 2 ly cà phê em uống xong thì chẳng
biết chuyện gì xảy ra nữa.
- An Khánh chậc lưỡi một cách đầy ái ngại:
- Anh hiểu rồi! Em thật ngốc quá đi Minh Lê!
Nói rồi An Khánh quay vội vào phòng kéo tủ vớ lấy chiếc áo sơ mi vắt
lên vai rồi bước nhanh ra cửa. Anh không quên quay lại dặn Minh Lê:
- Em cứ ở nhà anh nghỉ ngơi đi. Nhớ là đừng tìm Tuấn Anh bây giờ
hắn sẽ không nghe em nói đâu. Anh đi có việc chút, hẹn gặp lại em vào
ngày mai.
Minh Lê thấy bất ngờ vì An Khánh rời đi quá nhanh. Cô chợt nhớ đến hình ảnh cô gái bồi bàn vội hét lên:
- Đợi đã An Khánh, còn chuyện này em chưa nói với anh
- Có chuyện gì mai mình nói chuyện sau nhé. Em vào phòng nghỉ đi khi nào khỏe thì hãy về nhà. Anh đi cái đã
An Khánh vừa đi vừa trả lời Minh Lê vọng lại. Một lát thì bóng anh
khuất trong hành lang tối om và tiếng bước chân mỗi lúc một nhỏ dần rồi
mất hút vào đêm tối. Lúc này chỉ còn Minh Lê đứng giữa căn phòng trống
trải. Mọi rắc rối diễn ra ngày hôm qua không khiến cô bận lòng bằng hình ảnh người con gái phục vụ mà cô đã thấy khi ngồi cùng Mai Ly. Minh Lê
cứ lẩm nhẩm một mình như kẻ mộng du: “Đúng là cô mà Đan Phương! Tôi
đã nhìn thấy ánh mắt của Đan Phương, gương mặt của Đan Phương, giọng nói của Đan Phương nhưng tại sao cô lại không nhận ra tôi chứ? Sao tôi lại
có thể nhìn lầm được. Phải rồi, lần trước Tuấn Anh cũng từng nói đã thấy cô mà… đúng rồi, đúng là cô rồi. Cô đã trở về rồi sao Đan Phương?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT