Ngày hè mười năm sau, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, nóng rực nướng lấy mặt đất, nhựa đường dường như cũng bị nấu chảy mềm nhũn như bánh
ngọt Mộ Tư, người đi đường tới tấp tránh dưới những nơi có bóng râm,
không tránh được, thì đành bung dù tạo một vùng mát mẻ.
Tòa cao ốc Lâm Lập xây dựng khu văn phòng dày đặc thiếu sắc xanh,
khiến nhiệ độ không khí càng nóng nực, tòa nhà cơ quan tổng bộ của tập
đoàn Phó thị đứng sừng sững ở đoạn đường tinh hoa cũng vậy.
Nhưng cửa sau tòa cao ốc Phó thị nối tiếp với một ngõ nhỏ, trong ngõ
nhỏ đều là những kiến trúc có chút cũ kĩ, mang theo hơi thở phong cách
Nhật Bản, mỗi nhà trong sân vường đều trồng đại thụ nhiều năm, bóng râm
màu xanh che lấp giảm nhiệt ngoài trời, cả con ngõ nhỏ lộ ra vẻ yên tĩnh khoan khoái, chỉ tiếc đó là con ngõ cụt.
Cuối ngõ nhỏ, có một quán cà phê nho nhỏ đơn giản tràn đầy sắc xanh, khiêm tốn an tĩnh mà buôn bán.
Tên quán cà phê giống tiếng Anh nhưng lại không phải tiếng Anh, tên là “Go Siorai”.
Người bình thường không đọc được, chủ quán thực hiểu ý thiết kế một
tấm bảng có chữ GS làm biển hiệu, sau đó quán nhỏ này được gọi thành GS, mọi người cũng dần dần quên đi tên vốn có của nó.
Buổi chiều 3 giờ, đã qua giữa trưa một khoảng thời gian, khách hàng
không nhiều lắm, trong tiệm phát sóng âm nhạc của ca sĩ người Ireland –
Damien Rice, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng sau quầy tẩy rửa dụng
cụ, không được mấy phút lại ngẩng đầu ngóng cửa một lần.
“Cửa hàng trưởng, chị còn nhìn nữa cửa sẽ bị xuyên thủng đó.” Một chàng trai trẻ tuổi tóc nhuộm màu rám nắng đi tới, cười hì hì nói.
“Đi vác hạt cà phê của cậu đi.” Bị nhìn thấu tâm sự, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng nhiễm một tầng phấn hồng, cô gái được
gọi là cửa hàng trưởng lúc này mới cúi xuống tiếp tục rửa chén.
Tiếng chuông gió nhỏ vụn vang lên, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng của cô gái vội vàng nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần tây vừa thấp giọng
nói chuyện di động vừa đi tới, ánh mắt của toàn bộ khách hàng nữ trong
quán cà phê nhất thời bị hấp dẫn quá đó.
Diện mạo người đàn ông anh tuấn nhã nhặn, ước chừng khoảng ba mươi
tuổi, thân hình cao ngất, bước đi thong dong tao nhã, có một sự cao quý
tự tin sẵn có. Đôi mắt sắc bén như hắc diện thạch mang theo ý cười nhìn
về phía quầy hàng, sau khi nhìn thấy rõ người trong quầy lại càng mềm
mại.
Trái tim các cô gái ở đây, thoáng chốc đều tan chảy như nhựa đường bên ngoài.
Cô gái sau quầy hàng sau khi nhìn người đàn ông đi tới chỗ ghế đơn
được giữ riêng, thế này mới vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị, miệng còn
sai sử cậu thanh niên đang cười trộm một bên.
“A Thác, đừng nhìn lung tung nữa, mau đưa nước đá cùng trà hoa quả đặc chế ra đi.”
“Không muốn đâu cửa hàng trưởng à.” A Thác kêu thảm thiết một tiếng. “Phó tiên sinh đã nói qua chỉ muốn uống cà phê đen, như thế em sẽ bị anh ấy nói mất.”
Tuy rằng ngoài miệng nói Phó tiên sinh ôn hòa, thái độ nhã nhặn,
nhưng cái khí thế quần lâm thiên hạ của anh chính là khiến người ta nhịn không được mà đầu gối cứ nhũn ra.
“Không được, anh ấy uống nhiều cà phê rồi, trà hoa quả của chúng ta dinh dưỡng hơn.” Bỏ lại những lời này, cô gái liền xoay người vào phòng bếp bận rộn.
A Thác vẻ mặt đau khổ đành phải bắt đầu nấu trà hoa quả, sau khi
chuẩn bị xong, mang theo nước đá đi tới khu ghế lô tư nhân vừa thần bí
lại được che khuất phía trong kia.
“Phó tiên sinh, mời dùng nước, đây là trà hoa quả đặc chế của bổn tiệm.” A Thác kiên trì nói.
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông không nặng không nhẹ quét qua A Thác một cái, làm da đầu A Thác run lên một trận.
Anh thản nhiên mở miệng, “Tôi muốn một ly cà phê đen.”
A Thác lui từng bước, vội vàng trốn tránh trách nhiệm nói; “Đây là phân phó của cửa hàng trưởng, nói Phó tiên sinh cần trà hoa quả dinh dưỡng, mời chậm dùng.” Nói xong gót chân lập tức di chuyển, rất vô dụng mà chạy trốn nhanh như chớp.
Nhìn bình trà hoa quả năm màu kia, tràn ngập các loại hoa quả mới mẻ
mơ mộng, Phó Thực Ân nhịn không được buồn cười, nhưng cũng không thể làm gì, đành phải miễn cưỡng đổ một ly uống.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt, không khó uống, chỉ là quả nhiên rất mơ mộng.
Anh lấy ra di động ghi lại chút công việc quan trọng lên đó, không
bao lâu sau, tiếng bước chân nhỏ vụn nhẹ truyền đến, rèm vải được vén
lên, mùi hương thức ăn ấm nóng nhanh chóng lan ra trong không gian nho
nhỏ.
Một đĩa cơm lươn hương sắc đầy đủ, canh tăng vị, rau cuốn, tất cả đều là những món đặc sắc trên thực đơn không có.
“Mới học được?” Lông mày anh tuấn nhướn lên, anh
nhìn Lục Hân Á phối hợp ngồi xuống, cười đến ánh mắt như phát sáng, khóe miệng không khỏi cũng cong lên theo.
“Đúng vậy. Anh ăn ăn đi.” Cô chờ mong nhìn anh.
Phó Thực Ân nếm vài miếng, thịt lươn kho tàu thanh ngọt cùng cơm
trắng nóng mềm vừa vào miệng, cái cảm giác thèm ăn khi anh tổ chức hội
nghị không thấy đâu giờ đã quay lại rồi. “Tay nghề của em đã tốt đến mức có thể mở nhà hàng rồi đấy. Em học nhiều món mới như vậy, nhưng sao thực đơn vẫn không thay đổi thế?”
“Lười nấu thôi. Bọn em đương nhiên bán cơm, bữa cơm vô cùng đơn giản là được rồi,” Những người khác đơn giản là tốt rồi, cô thầm nghĩ chỉ muốn nấu cho anh thôi, có phức tạp phiền toái mấy cũng không sao, nhìn anh ăn đến vui vẻ cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi. “Phó đại ca, sao hôm nay muộn như vậy anh mới ăn cơm”
“Cuộc họp bắt đầu muộn một chút.” Cứ việc đang ăn cơm, Phó Thực Ân vẫn chậm rãi nói, một bộ dáng quý công tử văn nhã.
“Như vậy thật không có tính người! Kéo dài trễ như vậy mới được ăn cơm.” Lục Hân Á bĩu môi bất bình oán giận.
“Yên tâm, trong hội nghị cũng cung cấp thức ăn nhẹ.” Chẳng qua là đồ tiện lợi mà thôi.
“Kỳ quái, em trai anh đã về Đài Loan rồi, sao anh vẫn còn bận như vậy chứ?” Cô nghiêng đầu tò mò hỏi. “Em thấy lúc trước giới truyền thông đều nói đến chuyện anh ấy trở lại, anh ấy không đến giúp anh sao?”
Mấy tháng trước chợt nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Phó làm ổ ở bên
nước ngoài thật nhiều năm đã trở lại, nhưng sao Phó đại ca mỗi ngày vẫn
phải đi xã giao, họp, tăng ca như vậy?
“Không phải, Ngộ Hi phụ trách công ty chi nhánh, cùng với nghiệp vụ của anh không thể làm cùng.”
“Công ty đã lớn như vậy rồi, làm chi còn muốn công ty chi nhánh nữa? Không thể hiểu nổi, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì đâu?” Lục Hân Á miết miết miệng. Nghĩ tới những năm qua Phó Thực Ân cũng
không bởi vì thuận lợi tiếp quản được Phó thị mà thoải mái hơn, ngược
lại càng ngày càng bận rộn, cô không khỏi đau lòng.
“Chia hoa hồng cho cổ đông à.” Nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của cô, Phó Thực Ân nở nụ cười, có ý chỉ ra.
“Cổ đông” bị chỉ đến thế này mới cười lên. “Nói cũng đúng, tất cả đều dựa vào cổ phiếu công ty các anh mới có thể khiến cái quán nhỏ này của em hoạt động được.”
Những năm gần đây tuy rằng năng lực của cô có hạn, không thể trợ giúp công việc cho anh, nhưng sau khi cô học đại học bắt đầu làm thêm, liền
mang toàn bộ tiền tiết kiệm được, cầm đi đổi thành cổ phiếu của tập đoàn Phó thị.
Đây là sự tin tưởng cùng ủng hộ của cô đối với Phó Thực Ân, cô nguyện ý đem toàn bộ thân gia (bản thân và gia đình)của mình đánh cuộc lên người anh.
Mà sự thật chứng minh cô không nhìn lầm người.
Mấy năm qua này tập đoàn Phó thị phát triển đa nguyên hóa*, giá cổ
phiếu cũng nước lên thuyền lên, tăng gấp mấy lần. Dựa vào cổ phiếu, cô
tích trữ một khoản mở một cửa hàng nhỏ, tìm được chỗ dừng chân an thân
gần với anh nhất.
*đa nguyên hóa: mở rộng phạm vi sản nghiệp, tiến quân vào nhiều ngành nghề khác nhau
“Đáng tiếc cái đầu thông minh của em toàn dùng vào chỗ nhàn hạ.” Anh cười lắc đầu.
“Đừng chỉ nhìn vào chỗ nhàn hạ đó! Cái nhàn hạ của em thật ra là một loại vất vả đấy.” Cô đúng lý hợp tình nói.
Phó Thực Ân nuông chiều cười cười, chuyển đề tài. “Qua một thời gian nữa, đứa em trai tùy hứng kia của anh có lẽ sẽ kết hôn.”
“Cùng chị Dư Phi ạ?” Lục Hân Á kinh ngạc hỏi.
Khi cô vào nhà họ Phó được nửa năm, Tôn Dư Phi liền từ trường Nam bộ
chuyển về Bắc bộ, cũng bắt đầu về Phó viên giúp đỡ Phó Thực Ân, hai cô
gái tuổi xấp xỉ nhau hàn huyên nói chuyện, bất tri bất giác liền trở
thành bạn tốt.
Cô biết chị Dư Phi không nói chuyện yêu đương nguyên do là vì nhị
thiếu nhà họ Phó, nhưng cũng không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy
rồi, bọn họ nhớ cũng không nhớ đối phương, nhưng cuối cùng còn trở thành người nhà.
“Đúng vậy, cũng chẳng có ai khác muốn nó.” Phó Thực Ân cười khẽ. “Dư Phi muốn tìm em làm phù dâu, buổi tối sẽ đề cập với em.”
“Phù dâu!” Lục Hân Á hưng phấn mà trợn tròn đôi mắt sáng. “Thật vậy ạ?”
“Mấy cô gái các em, vừa nghe có cơ hội mặc quần áo đẹp, ánh mắt đều phát sáng hết cả lên.” Phó Thực Ân trêu chọc nói.
“Mới không phải đâu. Đó là……” Đó là bởi vì em muốn
cho anh xem dáng vẻ của em khi mặc lễ phục phù dâu. Lục Hân Á không có
nói ra miệng, áp chế khát vọng lui tới trong lòng, tràn ra nụ cười ngọt
ngào “Em nhất định sẽ đi!”
Chạng vạng, Tôn Dư Phi quả nhiên gọi điện tới, sau khi kết thúc bữa
tối bận rộn, Lục Hân Á trước thời gian quẳng cửa hàng lại cho A Thác,
hứng thú vui vẻ chạy tới nhà Tôn Dư Phi.
Từ khi bắt đầu quen biết Tôn Dư Phi, cô chỉ biết trong lòng Tôn Dư
Phi vẫn có một người, người đó chính là em trai Phó đại ca, cô đã thấy
qua người đó trong ảnh chụp, đã trộm mắng trong lòng rất nhiều lần, bao
gồm vì sao anh ta không trở lại chia sẻ áp lực với Phó đại ca, vì sao
nhiều năm vậy rồi không quay lại gặp Tôn Dư Phi…… Nay người bị cô mắng
nhiều năm, hôm nay vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt.
“Xin chào, em là Lục Hân Á.” Yên lặng oán thầm đối phương đã nhiều năm như vậy rồi, khó tránh khỏi có chút chột dạ, Lục Hân Á cũng phá lệ có lễ phép hơn.
Phó Ngộ Hi cùng Phó đại ca tuy rằng ánh mắt có vài phần tương tự,
nhưng hai người là kiểu hình hoàn toàn khác nhau, Phó đại ca anh tuấn
tao nhã, khí chất nội liễm, Phó Ngộ Hi lại là kiểu đại thiếu gia có tiền không ai bì nổi, Tôn Dư Phi đứng ở bên cạnh, căn bản như là dân nữ bị
cưỡng đoạt.
“Tôi biết cô.” Nhị thiếu gia nhà họ Phó quả nhiên có phong phạm “Đại thiếu gia”, ngay cả cách dùng từ cũng ngạo mạn hơn người khác. “Từng ở trong nhà tôi.”
“Ngộ Hi.” Tôn Dư Phi vì vị hôn phu không lễ phép mà thấy xấu hổ, vội vàng kéo kéo cánh tay anh ta.
Phó Ngộ Hi khó hiểu nhìn cô ấy một cái, hồn nhiên không biết sao mình lại bị cảnh cáo.
“À, đúng…… Em từng ở trong nhà anh.” Người bình thường quả nhiên không được nhị thiếu gia để vào mắt, Lục Hân Á ngây ngô cười có lệ.
“Hai người nói chuyện đi, anh đi vào có việc trước.” Phó Ngộ Hi không sao cả nhún nhún vai, không khách khí nhẹ hôn lên môi Tôn Dư Phi một cái, xoay người trở về thư phòng,
Tôn Dư Phi bất đắc dĩ lại thẹn thùng đỏ mặt, kéo Lục Hân Á ngồi lên sô pha.
“Oa, anh ấy thật sự như chị nói, giống như mấy đại thiếu gia trên tivi vậy đó.” Lục Hân Á hưng phấn mà nói.
“Phó đại ca đâu có như vậy, nhìn không ra là em trai của anh ấy đâu.”
“Phó đại ca có vẻ ổn trọng hơn.” Tôn Dư Phi nở nụ cười, không chịu thua nói lại, “Hơn nữa ở trong lòng em, ai có thể tốt như Phó đại ca chứ?”
Lục Hân Á hoàn toàn không phủ nhận, lè lưỡi cười. “Chẳng qua anh ấy xem ra thật yêu chị, như vậy là tốt rồi.” Giọng điệu của cô có chút hâm mộ.
Từ sau khi tình cảm thầm mến với Phó đại ca ngày càng sâu, cô trở nên có chút đa sầu đa cảm, chỉ cần nhìn thấy đôi tình nhân dắt tay nhau
liền hâm mộ, nhìn thấy đôi tình nhân cãi nhau mà không đành lòng, chỉ vì cô rốt cục hiểu được, lưỡng tình tương duyệt là kì tích khó khăn cỡ
nào.
“Hân Á, đã lâu vậy rồi, em không định nói cho Phó đại ca sao?” Tôn Dư Phi nhịn không được hỏi cô.
Nghe vấn đề bạn tốt hỏi, Lục Hân Á thở dài một hơi, đây là vấn đề đầu bảng mà trong lòng cô thường xuyên gặp phải.
Mấy năm nay cô cũng thường tự hỏi bản thân, vì sao không nói được ra miệng vậy?
Mới đầu cô sợ bản thân chỉ là nhất thời mê luyến, lớn hơn một chút
thì lại lo lắng sau khi thổ lộ rồi nhỡ may không được nhận, hai người
gặp nhau sẽ thấy xấu hổ, hiện tại quan hệ đã ổn định, lại lo lắng hiện
trạng trước mắt sẽ bị thay đổi bởi lời tỏ tình của mình.
Nếu Phó đại ca bởi vậy mà không đến quán cà phê của cô ăn cơm nữa? Vậy cô phải làm sao bây giờ?
Cô đã chuyển ra khỏi Phó viên, khoảng thời gian duy nhất hai người
cùng xuất hiện chỉ còn lại mỗi ngày giữa trưa dùng cơm. Nếu anh bị dọa
chạy, cô cái gì cũng không còn.
“Em không biết nên nói thế nào.” Trăm câu vạn chữ, Lục Hân Á chỉ có thể thở dài lại thở dài. “Phó đại ca giống như vẫn đối xử với em như em gái, em thật sự nói không nên lời.”
“Em gái? Em khẳng định sao?” Tôn Dư Phi cười nhẹ. “Phó đại ca cũng coi chị là em gái, nhưng chưa bao giờ mỗi ngày nghĩ cách đi gặp chị.”
“Mỗi ngày nghĩ cách gặp em?” Lục Hân Á khó hiểu hỏi.“Có sao?”
“Mỗi ngày giữa trưa đều tới quán em ăn cơm, em cho là rất dễ dàng sao?” Tôn Dư Phi đơn giản nói rõ.
“Giữa trưa là thời điểm công tác xã giao nhiều nhất, bình
thường không phải cùng khách hàng ăn cơm, thì chính là ăn cơm hộp hội
nghị cấp cho.
Nhưng Phó tổng tài của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng
chạm qua cơm hộp của hội nghị, cũng dùng hết khả năng không đi xã giao
giữa trưa, em xem anh ấy mỗi trưa tới đâu ăn cơm vậy, Lục tiểu thư?”
“Thật vậy sao?” Từ trong lời Tôn Dư Phi thấy được một đường hy vọng, Lục Hân Á vừa mong chờ vừa sợ bị tổn thương nhìn bạn tốt.
“Chị không biết Phó đại ca nghĩ như thế nào, nhưng anh ấy sẽ không vì ăn cơm cùng chị mà sắp xếp chuyện gì cả.” Tôn Dư Phi kiên định nhìn cô. “Sẽ không cố ý để bụng đói vài giờ, chỉ vì để ăn cơm với chị.”
“Cho nên…… Em là đặc biệt sao?” Lục Hân Á cảm thấy tim cô đập thật nhanh, giống như cô gái nhỏ ngây thơ, chỉ vì mấy câu nói mà vui vẻ muốn hét ầm lên.
“Hân Á, chị không có đáp án, đáp án ở chỗ anh ấy, chỉ là em có muốn xem thử một chút hay không?” Tôn Dư Phi cổ vũ cô.
“Nhưng mà…… bên người Phó đại ca luôn có bạn gái.”
Trong tạp chí thình thoảng xuất hiện ảnh chụp Phó đại ca kéo bạn gái mới tham gia tiệc nọ lễ kia, mỗi lần nhìn thấy lòng cô đau như cắt.
“Em tin giới truyền thông sao? Mãi cho đến trước khi chị và
Ngộ Hi tuyên bố muốn kết hôn, chị cũng vẫn bị bên truyền thông viết
thành bạn gái của Phó đại ca đó.” Tôn Dư Phi cười cười. “Phó đại ca không có bạn gái, đương nhiên sẽ cần bạn gái cùng đi tham dự
nhiều hoạt động xã giao. Em hẳn rất rất rõ ràng, ở mặt tình cảm Phó đại
ca chưa từng ổn định qua lần nào.”
Lục Hân Á suy nghĩ một chút. Đúng thật là như vậy…… Truyền thông nói
Phó đại ca hoa tâm, là vì ngoài chị Dư Phi, bạn gái của anh chưa bao giờ vượt quá một tháng.
Điều này chứng tỏ, Phó đại ca quả thật không có quen ai cả…… Đây xem như là chuyện tốt sao?
“Hân Á, chị xem em là em gái, cho nên hy vọng em cũng có thể đạt được hạnh phúc.” Tôn Dư Phi nắm tay cô, chân thành tha thiết nói, “Phó đại ca là một người đàn ông tốt lắm, đối xử với em cũng rất tốt, chẳng
lẽ như vậy còn không đáng giá cho em đánh cược một lần sao?”
Nên đánh cược một lần.
Lục Hân Á, mười năm đã trôi qua rồi, cậu nên cố lấy dũng khí tỏ tình đi.
***
Kể từ khi chị Dư Phi nhắc nhở cô cố lấy dũng khí đối mặt với tình cảm của bản thân, đã vài tuần lễ này, cô không lúc nào nghĩ tới chuyện đó,
khiến cô hạ quyết tâm, không hoàn toàn bởi vì tia hy vọng chị Dư Phi cho cô, mà là chị Dư Phi cũng đã từng giống cô, tốn tám năm cho một đoạn
tình cảm, may mà hiện giờ đã có kết quả tốt.
Cô thì trái lại, ngay cả bước đầu tiên đơn giản nhất; bày tỏ tâm ý, cũng làm không được.
Cô cảm thấy bản thân hèn nhạt không tả được.
Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, bao nhiêu lần khi Phó đại ca đến quán cà phê dùng cơm, lời nói đều lên đến miệng rồi, cô lại cứ đột ngột nuốt xuống.
Nhìn vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh của Phó đại ca, cô không nhịn được cứ
nghĩ tới anh là một người đàn ông ưu tú cỡ nào, sao có thể cùng bản thân xuất hiện với nhau được?
Anh có thể coi cô là em gái mà đối xử, hẳn đã là vận may cực hạn
trong cuộc đời cô rồi, cô không nên yêu cầu xa vời hơn nữa, nhưng cô
muốn đánh cược, đánh cược khả năng một phần ngàn kia.
Vì thế mỗi ngày cô cứ lật đi lật lại hai cái suy nghĩ đánh loạn trong đầu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, hơn một tháng qua, hôn lễ của Tôn Dư Phi và nhị thiếu nhà họ Phó rốt cục cũng đến.
Lục Hân Á nhìn bóng dáng mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt trong gương,
tưởng tượng một trăm kiểu dáng vẻ của mình đứng bên cạnh Phó đại ca.
Qua bàn tay hóa trang cùng thiết kế khéo léo của thợ trang điểm, đây
là lúc xinh đẹp nhất trong cuộc đời cô, nhưng sao cô nhìn trong gương
vẫn thấy bình thường như vậy, không có ánh hào quang?
“Quên đi! Hành sự tùy hoàn cảnh.” Cô thì thào nói với gương, “Dù sao hôm nay là hôn lễ của chị Dư Phi, chị ấy mới là nhân vật chính.”
Làm xong công tác tư tưởng, mới bước ra phòng nghỉ, cô liền thấy Phó
Thực Ân một thân tây trang màu đen đi tới, anh cao lớn thẳng tắp, phong
thần tuấn lãng, anh tuấn khiến người ta không nhịn được mà đỏ mặt.
Lục Hân Á nắm tay nắm cửa, ngẩn người nhìn khóe miệng anh khẽ nhếch đi về phía mình, gần như sắp không hô hấp được nữa rồi.
“Tiểu mỹ nữ biến đại mỹ nữ rồi.” Phó Thực Ân thấp
giọng khen ngợi. Nhìn vẻ mặt vẫn ngốc hề hề của cô, phỏng chừng không
biết hiện tại bản thân có bao nhiêu hấp dẫn người khác.
Khuôn mặt vốn thanh tú ngọt ngào, sau khi trang điểm nhẹ liền tăng
thêm mấy phần diễm lệ, con ngươi mượt mà đen trắng rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhuận khéo léo, đều khiến đàn ông có xúc động muốn âu
yếm.
Tim Phó Thực Ân đập nhanh, không thể phủ nhận bản thân cũng bị lay động.
Anh thân sĩ vươn tay ra, cô vẫn còn nhìn anh ngẩn người, anh nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
“Ngây ngốc gì thế?” Anh đành phải chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, ôm lấy khuỷu tay của mình. “Đi thôi, hôm nay có nhiều khách quý đến sẽ bề bộn nhiều việc, phải chuẩn bị tâm lý.”
“Vâng.” Lục Hân Á gật gật đầu, mặc anh dẫn mình đi về phía trước.
Mũi ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người anh, cô cảm thấy mình sắp ngất rồi……
“Phó đại ca……” Liền thừa dịp bây giờ đầu óc đang mơ màng nói ra hết đi!
“Ừ?”
“Em nghĩ muốn nói với anh một chuyện.” Trái tim đập nhanh quá, có thể bị nổ hay không?
“Chuyện gì?”
“Em……” Em thích anh. “Em……”
“Sao vậy Hân Á? Không thoải mái sao?” Khuôn mặt tuấn lãng tao nhã mang theo chút sầu lo nhìn cô.
“Em…… Em…… Trời thật đẹp.”
Ai, được rồi. Đầu óc cô có chút choáng, nhưng còn chưa đủ váng……
Phó Thực Ân không có nói quá, đây quả thực là một cuộc hôn lễ khách
quý tụ tập, chính thương giới danh nhân, trùm truyền thông, danh nhân
mặt mày rạng rỡ thường chỉ thấy hoặc chưa bao giờ được thấy trên tivi
tất cả đều xuất hiện.
Mặc dù hôn lễ đơn giản long trọng, nhưng chỉ riêng việc tiếp đón
khách đã khiến cho Lục Hân Á đầu óc choáng váng, căn bản không có cơ hội nhắc tới chuyện tỏ tình gì đó.
Mà Phó Thực Ân thân là tổng tài tập đoàn Phó thị, anh trai chú rể, tự nhiên sẽ không có một phút rảnh rỗi, bên người vĩnh viễn vây quanh các
khách khứa khác nhau thăm hỏi.
Thật vất vả tranh thủ được một chút thời gian, Lục Hân Á cầm trong
tay rượu cốc tai, rầu rĩ không vui nhìn bóng dáng anh tuấn không xa, xem ra hôm nay cô lại thất bại rồi, ai……
Đang lúc phiền não, đột nhiên có người ở phía sau gọi cô một tiếng.
“Lục Hân Á!”
Cô quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ mình.
“Lúc anh nghe thấy có người gọi cái tên này, còn tưởng rằng nghe lầm chứ” Người đàn ông vừa đi gần, liền cười thân thiện chào hỏi, “Có nhớ ra anh không? Anh là học trưởng ở Quan Thành phụ trách đưa em lên lớp tan học đó.”
“A! Học trưởng Cố?” Khó trách nhìn thật quen mắt. Lục Hân Á ngượng ngùng lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Đã lâu không thấy, cám ơn học trưởng khi còn đi học đã chiếu cố em như vậy.”
“Việc nên làm thôi, gần đây tốt không?” Cố Bản Phàm khách khí nói, ánh mắt không một phút rời khỏi khuôn mặt ngọt ngào cùng bả vai lộ của cô. “Thật sự là con gái mười tám thay đổi lớn, trông em thật khá, anh sắp không nhận ra được rồi.”
“Cám ơn.” Lục Hân Á khách sáo cười cười. “Em cũng không tệ, còn học trưởng?”
Sau khi hỏi, cô rất nhanh đã hối hận mình đã mở ra cái đề tài này.
“Sau khi tốt nghiệp anh sang Mỹ học kinh tế, em có biết
không, trong nhà có mình anh là con trai độc nhất, cha cũng chỉ có thể
bồi dưỡng anh, ở nước ngoài học vài năm, cầm bằng thạc sĩ rồi trở về.” Có cơ hội biểu hiện trước mặt người đẹp, Cố Bản Phàm thao thao bất
tuyệt nói về công việc sự nghiệp to lớn mấy năm qua, chỉ sợ có chuyện bỏ sót. “Anh cũng không có gì cả, trước mắt làm phó tổng trong xí
nghiệp gia tộc, chuẩn bị sau này tiếp quản, đương nhiên rồi, anh không
giống học trưởng Phó Thực Ân có năng lực như vậy, lại có cơ hội tiếp
quản trước thời gian, nhưng anh thấy cũng sắp……”
Đầu óc Lục Hân Á đã bắt đầu bay đi đâu đó rồi, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Phó Thực Ân ở phương xa kia, bên tai truyền đến tiếng phát
thanh tự truyện giống như đọc kinh của học trưởng.
“Anh đã sắp ba mươi rồi, đáng tiếc còn chưa có cô gái nào có
thể chân chính khiến anh động tâm, em biết không, đàn ông có điều kiện
như anh, tìm đối tượng cũng không phải quá khó……”
Bác cả và bác hai xuất hiện kìa, hơn nữa còn đang nói chuyện với Phó đại ca……
Lục Hân Á nhịn không được nổi lên lo lắng.
Sự kiện hồ sơ đấu thầu nhiều năm trước kia, mặc kệ cuối cùng hồ sơ
của Phó Thực Ân thành công giành được giá bỏ thầu, ổn định địa vị tiếp
quản Phó thị của anh, nhưng lập trường cùng thái độ của bác cả khi đó
vẫn khiến Lục Hân Á canh cánh trong lòng, từ đó luôn đặc biệt cảnh giác
nhà họ Ngụy, mặc dù hiện tại Phó Thực Ân đã an ổn vị trí tổng tài, nhưng cô vẫn sợ nhà họ Ngụy gây bất lợi cho anh.
“Học trưởng Cố, thật ngại quá, em có chút chuyện phải đi trước rồi.” Nhìn bọn họ chuẩn bị về nhà chính của nhà họ Phó, Lục Hân Á vội nói xin lỗi rồi kéo làn váy chạy vào trong nhà.
“Hân Á, sao lại chạy nhanh vậy? Có chuyện gì sao?”
Cô vừa vào nhà liền thấy Phúc bá đang bận rộn sắp xếp nhưng trên mặt lại vui vẻ khó thấy được.
“Bác Phúc, Phó đại ca theo cậu cháu lên tầng rồi ạ?” Cô bất an nhìn chung quanh.
“Đúng vậy, đến thư phòng nói chuyện rồi.” Phúc bá không đồng ý lắc đầu. “Thật là, ngay cả hôn lễ của nhị thiếu gia cũng muốn bàn công chuyện.”
“Cám ơn ạ”. Nói cảm ơn xong, cô vội vã chạy lên tầng, đến ngoài cửa thư phòng.
Cửa thư phòng không có đóng chặt, thanh âm nói chuyện của người bên
trong truyền ra rõ ràng, Lục Hân Á đứng ở cạnh cửa, giảm thấp tiếng hít
thở, chỉ sợ người bên trong phát hiện ra cô ở ngoài này.
Thật ra đuổi theo để làm gì cô cũng không biết, chỉ là cô luôn luôn
cảm thấy người nhà họ Ngụy không có ý tốt đối với Phó đại ca.
“…… Vừa rồi bác đã nói chuyện với Hoàng đổng, lần họp nhận thầu sau mời bọn họ phối hợp, coi như bán cho bọn họ một cái ân huệ.” Tiếng Ngụy Văn Bá truyền đến, cùng với tiếng ly rượu khẽ chạm nhau.
“Bác Ngụy vất vả rồi.” Tiếng nói tao nhã thuần hậu của Phó Thực Ân theo sau vang lên.
Nghe thế nào cũng chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, Lục Hân Á đột
nhiên cảm thấy mình phản ứng quá lớn rồi, cô nhẹ thở ra, nhưng lại không rời đi, tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
“Đâu có, dù sao cũng chỉ là chuyện nói mấy câu đã có thể thu phục được.” Ngụy Văn Bá chuyển đề tài. “Nhưng thật ra là cháu đó, đều đã mấy tuổi rồi còn bận rộn công sự, ngay cả chuyện lớn cưới xin cũng không quan tâm.”
“Đúng vậy, cũng đã bị em trai vượt qua rồi, cháu phải không chịu thua chứ!” Ngụy Văn Trọng cười hát đệm
“Công ty rất quan trọng, cưới vợ cũng rất quan trọng đó. Đàn
ông phải tìm môn đăng hộ đối, vợ hiền có thể giúp sự nghiệp của gia
đình, mới có thể xông ra bên ngoài thuận theo trời đất, bác nghĩ cha
cháu cũng hy vọng như vậy.” Ngụy Văn Bá nói lời thấm thía, giống như thật tình để ý đến hạnh phúc của anh.
“Con gái bác cả – Như Oánh đã lập gia đình rồi, nhưng con gái Giai Hâm của bác, cháu thấy thế nào?” Ngụy Văn Trọng ngắt lời nói, không biết rằng câu vừa rồi đã khiến trái
tim thiên hạ đứng ngoài nghe lén treo ở giữa không trung. “Con
bé vẫn rất thích cháu, đến bây giờ cũng không có đối tượng. Nói thật
xem, cháu đối với Giai Hâm nhà chúng ta có hứng thú? Để mắt đến không?”
“Giai Hâm là cô gái tốt, lại là con gái bác Ngụy, điều kiện đương nhiên không tầm thường, sao cháu dám không để vào mắt.”
Phó Thực Ân lại ngoài dự liệu không cự tuyệt. “Nhưng thật ra cháu nhiều năm chỉ lo công việc, không có tình thú cuộc sống gì, sợ cô ấy sẽ thấy cháu nhàm chán.”
“Không không không! Đừng nói như vậy,” Ngụy Văn Trọng vui vẻ hẳn lên. “Nếu cháu thích Giai Hâm nhà chúng ta, vậy không thể tốt hơn, con bé điềm đạm ít nói, không sợ buồn.”
“Đáng tiếc, Như Oánh nhà bác đã sớm gả đi vài năm rồi……” Ngụy Văn Bá chỉ có thể đứng một bên bóp cổ tay.
Lục Hân Á đứng ngoài cửa, tâm trạng vốn đang lo lắng chuyện tỏ tình
mà bất an, đột nhiên giống như bị hắt một chậu nước lạnh, một chút ánh
sáng cũng không còn nữa, tất cả đều dập tắt. Hóa ra người trong lòng Phó đại ca là chị họ……
Cô cảm thấy toàn thân rét run, kinh ngạc đi ra ngoài, một mình đến vườn sau không người.
Hoa viên nho nhỏ, núi giả lưu thủy, thật nhiều kí ức bỗng xuất hiện
trong đầu, từ chuyện cô tới nhà họ Phó, hứa hẹn của mình với Phó đại ca, trong nháy mắt, giống như trở nên thật yếu ớt không chịu nổi một kích.
Là cô một bên tình nguyện ảo tưởng tình yêu nhiều năm như vậy……
“Hân Á, em ở trong đây à?” Giọng nói Cố Bản Phàm lại vang lên từ phía sau. “Anh vừa nghe nói em ở gần tập đoàn Phó thị mở một quá cà phê nhỏ…… Hân Á? Em sao vậy?”
Cô không để ý tới hắn, vẫn còn nhìn sân vườn, không biết từ khi nào nước mắt đã lăn xuống hai má.
“Hân Á?” Thấy giai nhân rơi lệ, Cố Bản Phàm hoảng hốt, tay nắm lấy đầu vai, muốn an ủi cô.
Giống như đã mất hết sức lực, cô không có phản kháng cũng không đẩy hắn ra, chỉ tự mình đau lòng.
Hoàn toàn không phát hiện được phía sau có một đôi mắt thâm trầm, thu hết tất cả vào đáy mắt……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT