Năm năm sau trong sân nhà tràn ngập sắc xanh của Phó viên, thanh âm tranh cãi của mấy người bạn nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh.

“Bác Phúc, cháu muốn chơi diều.” Một cô bé buộc nơ con bướm màu đỏ cười đến ngọt ngào, rất lễ phép xin.

“Được được, chúng ta chơi diều.” Ông quản gia thấy cô bé cười, cả trái tim cũng hòa tan, cười theo.

Nhưng phía sau có người bất mãn, một cánh tay nhỏ bé kéo kéo ống quần ông lớn tiếng kháng nghị.

“Không cần diều, cháu muốn chơi ô tô điều khiển từ xa cơ.” Cậu bé bốn tuổi mặc bộ hải quân nho nhỏ, cầm ô tô điều khiển từ xa hô to.

“Tiểu thiếu gia, chúng ta chơi diều trước, con trai phải nhường con gái.” Bác Phúc có ý đồ giảng đạo lý.

“Không cần, không ai quy định cả.” Hiển nhiên đạo lý không thích hợp.

“Tới chơi wii đi, ngu ngốc!” Một cô bé khác mi thanh mục tú, xinh đẹp vô cùng, vừa mở miệng nói liền vênh váo tự đắc, cũng không biết là giống ai.

“Tiểu thư nhỏ, không thể mắng chửi người thế được.” Bác Phúc đau đầu. “Cháu cùng em trai chơi diều trước được không?”

Tiểu thư nhỏ dáng vẻ thanh tú, tính tình sao lại không dịu dàng giống mẹ, ngược lại bá đạo giống nhị thiếu gia đâu?

“Nghe cháu nói là được rồi.” Cô gái nhỏ quay đầu, ra lệnh nói với cậu nhóc cầm ô tô điều khiển: “Chơi wii hiểu hay không?”

Cậu bé nhìn ô tô, mím mím miệng, lắc lắc đầu, “Không hiểu. Em muốn chơi ô tô điều khiển từ xa, ô……”

“Tiểu thiếu gia đừng khóc a…… con trai không được khóc……” Bác Phúc nóng nảy.

Ai biết được cô bé buộc nơ con bướm màu đỏ lúc này lại kéo ống quần bác Phúc.

“Bác Phúc, em gái lại khóc rồi.” Cô bé dịu dàng nhắc nhở. “Lỗ tai cháu sắp điếc rồi.”

“Được được. Ông đến ôm em gái.” Bác Phúc vội vàng đi qua, ôm lấy cô bé trên thảm ăn cơm dã ngoại.

“Đợi đợi chơi diều trước đã.”

Lời này vừa nói ra, tranh chấp vừa rồi lại lần nữa nổi lên.

“Không cần, em muốn chơi ô tô điều khiển.”

“Chơi wii! Ngu ngốc!”

“Bác Phúc, em gái lại khóc rồi……”

Nhìn ông quản gia phía xa bị bốn đứa nhỏ cuốn lấy luống cuống tay chân, cha mẹ đang trộm nhàn rỗi nửa ngày không có lấy một chút đồng tình.

“Bác Phúc rốt cục là đang hưởng thụ hay rất khốn nhiễu đây?” Lục Hân Á chống cằm, còn nghiêm túc nghiên cứu hình ảnh nơi xa kia.

“Em không biết, nhưng em rất hưởng thụ.” Phó Ngộ Hi chân dài vắt lên, lùi về sau một chút, tay còn không quên mò lên thắt lưng vợ. “Rốt cục bên tai cũng yên tĩnh.”

“Cậu nói giống như đứa trẻ đang rất phiền vậy? Rõ ràng đều là chị Dư Phi nuôi mà.” Lục Hân Á nhận lấy miếng quýt chồng đã bóc vỏ nhét vào miệng, giúp đỡ Tôn Dư Phi dịu ngoan kháng nghị.

“Chính bởi vì cô ấy nuôi mới phiền muốn chết. Lãng phí thời gian của cô ấy, bảo cô ấy mời bảo mẫu lại không chịu.” Tuấn mâu lạnh xuống, xem ra thực khó chịu. “Khiến thời gian ở chung của bọn em đều không còn nữa rồi.”

“Con mình tự mình nuôi có vẻ yên tâm hơn mà.” Tôn Dư Phi nhịn không được vì bản thân mà nói.

“Đúng vậy.” Chị Dư Phi khó có lúc cho ý kiến, Lục Hân Á mừng rỡ hát đệm.

“Ngừng! Không được tẩy não vợ em nữa.” Phó Ngộ Hi khó chịu lôi kéo vợ yêu đi ra ngoài. “Anh không chịu nổi những người không liên quan này rồi, chúng ta ra ngoài dạo một chút.”

“A…… Này……” Tôn Dư Phi áy náy nhìn hai người, vừa lo lắng nhìn đôi bé gái song sinh đang chơi đến quên trời đất, cuối cùng vẫn bị tha đi mất.

“Thật ân ái nha.” Lục Hân Á cắn ống hút, cười nhìn bọn họ đi xa.

“Em vừa nói con mình tự mình nuôi sẽ yên tâm hơn phải không?” Phó Thực Ân dường như không có việc gì mở miệng. “Vậy buổi tối em có thể tắm cho con không?”

“Ha ha ha.” Lục Hân Á chột dạ nở nụ cười. “Đàn ông sức lớn, anh làm đi.”

“Vậy buổi tối em có thể ở bên giường kể chuyện cổ tích cho con nghe không?”

“Ha ha.” Không xong, đến tính sổ. “Giọng anh dễ nghe hơn, bọn nhỏ thích nghe anh đọc.”

“Cái gì cũng lấy cớ được.” Thật sự vừa tức vừa bất đắc dĩ.

“Không có biện pháp, anh thương em mà.” Cô gái làm nũng đúng tình hợp lý.

Phó Thực Ân chỉ có thể chấp nhận, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cách đó không xa bác Phúc quản gia ôm cô bé hai tuổi, nhìn hai đôi ân ái, lộ ra nụ cười vui mừng.

Mười lăm năm trước, nhà họ Phó từng chịu qua sự bi thương sâu sắc, Phó viên một dạo vắng lạnh giống như phế tích. Mười lăm năm sau, hai vị thiếu gia nhà họ Phó chẳng những có được hạnh phúc, còn khiến cho Phó viên tìm lại được sự vui vẻ náo nhiệt ngày xưa.

Tương lai sẽ luôn trở nên tốt hơn.

Nhìn nhóm tiểu thiếu gia cùng tiểu thư nhỏ giành đồ chơi vừa tranh vừa khóc, xem ra quản gia già ông đây còn chưa thể về hưu, còn phải nhìn nhà họ Phó bọn họ hưng thịnh đâu……

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play