Vẫn là số ẩn đang gọi và đoạn nhạc chuông đơn sắc của Di vang lên tẻ nhạt.
Ngoại ô lùi lại phía sau lưng Di, một ngày qua đi thật vội. Di ngả người trên ghế taxi, cắm earphone vào điện thoại rồi bấm nút trả lời. Đường
phố thay cho cảnh đồng quê đang loang loáng lướt qua bên cửa sổ. Phía
bên kia đầu dây im lặng, chỉ thỉnh thoảng vọng lại vài âm thanh lạo xạo
và tiếng thở nhè nhẹ khi xa khi gần. Bác tài tế nhị vặn nhỏ nhạc. Di ngả đầu vào cửa sổ, đặt máy ảnh sang bên cạnh. Thành phố về đêm thật khác
lạ, giống như cô thiếu nữ lao động mới vui sướng khoác lên mình cái áo
đắt tiền để dành trong tủ vậy, để rồi hôm sau, trong ánh sáng ban ngày
lại trở về vẻ cần cù, nhẫn nại, bươn chải và vất vả đến tội nghiệp. Mỗi
đêm giống như một giấc mơ. Con người trong thành phố này cũng sống cùng
giấc mơ đó. Những con đường Di đi qua, người ta cười với nhau, nói với
nhau, dịu dàng với nhau trong những cái chạm tay, những cái ôm, những
ánh nhìn. Khi thành phố sáng đèn lung linh, dường như không có ai là kẻ
lạc loài. Tiếng thở ở đầu máy bên kia đều đặn hơn, hòa lẫn trong tiếng
radio rè rè:
“Is your heart filled with pain, shall I comeback again?
Tell me dear, are you lonesome tonight?”
(Trái tim em đong đầy nỗi đau, anh có thể quay về?
Hãy nói cho anh biết, đêm nay em có thấy cô đơn?)
Di muốn mở cửa để những cơn gió rét mướt ngoài kia làm cho cô tỉnh giấc.
Di về đến quán, tiếng nhạc khá nhộn, chắc giờ này khách đã đông. Cô hít
đầy lồng ngực một hơi lạnh lẽo rồi bước vào. Cả những bàn gần lối ra
cũng đã chật kín người. Di len qua đám đông vội vã, đập tay với ai đó,
gật đầu với một người khác, nhận cái vỗ vai từ cô bạn quen. Vinh và Thu
đang tất bật ở quầy bar, Vinh pha nước và Thu chạy bàn. Thằng Phương bê
một đống ly len vào đám đông gần đó rồi quay lại. Nó ngồi xuống ghế, bên cạnh một thằng bé. Thằng bé mặc mỗi cái cardigan màu xanh nước biển
mỏng manh bên ngoài áo chemise trắng cài kín cổ, gương mặt bầu bĩnh.
Nhìn gương mặt đó, Di đoán nó chắc chỉ mới hai mươi. Phương châm thuốc
hút, choàng tay qua vai thằng bé rồi nheo mắt vẫy Di lại. Phương hất đầu về phía bên phải, Nam và Thy đang ngồi đó. Thấy Di, Thy cười tươi rói,
Nam đập đập tay vào cái ghế bên cạnh: “Đi đâu đấy? Làm hai đứa anh đợi
mãi.”
“Vậy à?” Câu hỏi của Di bật ra, lạnh cóng và khô khốc.
Di cười gượng: “Mọi người uống đi, em vào lấy thêm chai nước lọc, khát quá”, rồi quay người đi vội vã.
Nam hơn Di nhiều tuổi nhưng ít khi cô dùng ngôi nhân xưng khi nói chuyện.
Anh là anh mà cũng là bạn, thân thiết mà cũng xa xôi. Anh biết Di khi
anh đã đủ lớn để mở lòng mà không dốc tất cả cho ai hết. Những điều mà
Di không biết về anh tạo thành một khoảng cách vô hình nhưng hợp lý giữa hai người bạn. Di biết là anh luôn quan sát, nửa như xét đoán, nửa như
quan tâm đủ để Di lo sợ anh sẽ nhận ra câu trả lời của cô hôm nay lạnh
và khô hơn thường lệ.
Cô ca sĩ người Philippines nhỏ bé nhưng rắn rỏi với nước da ngăm ngăm vừa
cất giọng giới thiệu đã lập tức nhận được tràng pháo tay hưởng ứng của
mọi người. Lần đầu tiên nghe Kimora hát What’s Up, Di cảm thấy
rất khó chịu. Không phải là âm điệu mạnh mẽ muốn vùng vẫy, muốn vượt
thoát như thường thấy mà là sự cùng quẫn trong bế tắc. Nghe xong, có lẽ
người lạc quan nhất cũng thấy tuyệt vọng. Nghe đến lần thứ bao nhiêu đó
Di mới nhận ra rằng, Kimora không nhập thân vào bài hát mà bài hát này
nhập thân vào cô. Qua khóe môi mỏng và đôi mắt buồn vô hạn kia, lời bài
hát chảy tan ra như một dòng âm thanh mảnh sắc lạnh.
“Twenty-five years I’m alive here still
Trying to get up that great big hill of hope
For a destination.”
(Hai mươi lăm năm và cuộc đời tôi vẫn tiếp tục
Cố gắng vực dậy niềm hy vọng lớn lao
Cho một dự định.)
Di có một thói quen nho nhỏ, khi câu hát đầu tiên kết thúc, cô lại lần
theo ánh mắt của Kimora để tìm chỗ thằng Phương đang đứng. Nó cũng nhìn
trân trân lên sân khấu, cái kiểu nhìn thẳng như xuyên qua người khác vô
cùng khó chịu rồi đặt ly xuống bàn, khoác vai thằng bé đang đứng cạnh.
Di cúi xuống, uống một hớp nước lọc qua làn môi khô rang.
Trên sân khấu, bài hát đã đến phần điệp khúc, tiếng hát của Kimora đúng là “scream at the top of her lungs”[1]. Đám đông “ồ” lên hưởng ứng. Thy đòi uống rượu. Cả bọn đều ngăn bởi nó
không uống được mấy. Trong đám bạn, nó nhỏ tuổi nhất, nồng nhiệt và rất
xinh đẹp. Xinh đẹp chứ không phải xinh xắn. Chỉ cần nó xõa mái tóc, đứng dựa lưng vào thành ghế là không ai qua bàn Di không phải liếc nhìn. Vì
sự nhiệt tình và thật lòng thái quá của nó, cả bọn ra lệnh cấm nó uống
rượu khi không có mặt đứa nào trong nhóm. Chỉ cần quá bốn ly, nó sẽ ngủ
gục trên tay người đối diện và tỉnh lại tám tiếng sau đó mà chẳng nhớ
gì.
Thy quàng vai Di, nhòm vào ly rượu rồi cười hớn hở: “Lâu lắm mới thấy chị
chịu uống quá hai ly, hôm nay em vui lắm, sẽ uống năm ly.”
Di lắc đầu nguầy nguậy, đẩy cho nó chai nước lọc: “Biết chị ghét con gái say thế nào không?”
Thy gật đầu nhưng vẫn cười tít mắt: “Chị yên tâm.”
Về khuya, quán vắng dần, đường phố tắt đèn, người ta vội vã về nhà để
chuẩn bị cho sự tỉnh giấc sáng ngày mai, khi bắt đầu một tuần làm việc
mới. Thy đã ngủ yên trên sofa chỗ gần quầy bar. Di và Thu tiễn Nam ra
tận cửa.
Phương khoác vai thằng bé của nó, bước xuống thềm, nhìn Di. “Tao về luôn đây, hai đứa dọn nốt với thằng Vinh nhé, mai tao bù.”
Nó không quay đầu lại nhưng giơ tay trái lên quá đầu, vẫy: “Ngủ sớm đi.”
Di nhìn theo cái dáng mệt mỏi của nó hồi lâu. Câu nói của Phương như còn
vang vang trong không gian im ắng và những cảm xúc kỳ lạ trong lòng bỗng làm Di thấy dạ dày quặn lên, một cảm giác nôn nao, xây xẩm rất lạ. Còn
vài tiếng nữa là trời sáng…
Thu giúp Di đỡ Thy lên gác, con bé hồn nhiên thở đều đều, gương mặt nóng
bừng dựa vào vai cô. Ngay khi đặt lưng xuống đệm, nó quờ tay ôm hết chăn vào lòng. Thu chỉnh lại gối chăn cho nó. Di mở tủ lạnh lấy ra mấy xiên
thịt ướp sẵn, bỏ vào đĩa rồi ngồi bệt, lui cui cắm cái bếp nướng bằng
điện. Thu lúi cúi tìm gì đó trong tủ bếp. Lúc Di ngẩng lên thì nó đặt
hai cái cốc thủy tinh xuống sàn, tay đang ôm chai Jack chỉ còn một nửa.
Nó rót ra hai cái cốc. Mùi thịt nướng bốc lên xèo xèo. Di cầm cốc, định
đưa lên miệng thì nó ngăn lại, mở tủ lạnh, lấy một lon tonic, mở ra và
đổ vào hai cốc. Hai đứa chạm cốc. Nó uống xong, nhìn Di một lát rồi đặt
cốc xuống, phủi quần đứng dậy.
Thấy Di có vẻ ngạc nhiên, nó hất đầu về phía chai rượu: “Tao cũng quen uống
Jack với tonic mất rồi, nếu mày thấy chưa đủ thì cứ tự nhiên, tao phải
về, thằng Vinh đang đợi.”
“Mày ngủ ở đây cũng được mà, đằng nào cũng muộn rồi, ăn nữa chứ.” Di chỉ mấy xiên thịt nướng.
Thu nhìn cô, cười thành tiếng rồi cúi người lấy một xiên thịt. “Cái này cho thằng Vinh, mày ghét con gái say mà, tao cũng ghét. Chắc phải đến sáng
cái Thy mới tỉnh?” Nói xong, nó quay người đi thẳng, tiếng bước chân
nhịp nhàng trên cầu thang gỗ.
Di nhìn Thy ngủ say rồi ngước ra ngoài trời, nếu không có ban công nhà đối diện thì tầm nhìn của cô sẽ rộng hơn rất nhiều. Màn đêm tối thẫm, thứ
ánh sáng duy nhất Di thấy rõ là ánh đèn vàng sau lưng Di hắt trong cốc
rượu. Không biết bằng cách nào Thu tìm thấy chai rượu cô đã giấu kín
trong kẹt tủ, dưới ba lớp hộp carton. Di sợ cảm giác nóng bừng trong cơn say, bởi khi đó tất cả những ngóc ngách nhỏ nhất của ký ức bỗng sống
dậy. Như một lần ra khỏi quán cà phê quen hình như có bà bán bánh mì đạp xe qua chầm chậm, hay khi đang đứng đối diện ở đầu ngõ, trên vai áo anh có một chiếc lá me… Và cứ như vậy, cả đêm dài là một cuốn phim vỡ nát,
không có câu chuyện, chỉ có các hình ảnh cứ vụt qua trước mặt dù mắt
đang nhắm chặt. Đến khi có thể mở bừng mắt ra thì trời đã sáng, cơn đau
đầu khủng khiếp khiến cô không thể ra khỏi giường. Khoảng thời gian nằm
im lặng với cái cổ họng khô rát đó ám ảnh cô.
Di mở tủ, lôi ra vài chai bia. Cái cô cần là một cái gì đó thật lạnh để
tỉnh táo lúc này và để mơ hồ sau đó, đủ để bản thân chìm vào giấc ngủ
không mộng mị. Cô buông mớ tóc đang búi chặt, với đại lấy một cái khăn,
quàng lên cổ. Mấy xiên thịt trên bếp đã sém mất một góc. Cô trở chúng,
mùi khói ấm nồng lên, len vào khăn và tóc.
Đột nhiên đèn nhà đối diện bật sáng, ai đó giờ này mới trở về. Nghĩ cũng
lạ, cô đã chuyển về đây gần một năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy ánh đèn
nhà đối diện, không hiểu ai sống ở đó, bao nhiêu tuổi, già hay trẻ, làm
nghề gì. Cuộc sống cũng chẳng đến mức hối hả, chỉ có điều người ta dửng
dưng. Khoảng trời trước mắt cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ thì có tiếng
lạch cạch phía sau lưng.
Thy đã ngồi dậy, dụi mắt, giọng ngai ngái: “Em đói.” Không kịp để Di trả
lời, nó bò bằng đầu gối đến bên cạnh cô. Di đưa cho nó một xiên thịt
nướng, nó ăn ngon lành rồi chui vào chăn, dựa vào vai cô vẻ lơ đễnh.
“Sao chị không uống cái này?” Thy chỉ cốc rượu đang uống dở của Di.
“Em chưa tỉnh hẳn đâu, vào trong cho đỡ lạnh.” Di kéo cánh tay Thy xuống.
Đột nhiên con bé khóc trên vai cô, những giọt nước mắt nóng như rượu
mạnh tràn qua cuống họng. Có lẽ sự thực là nó đã tỉnh lại làm nó đau
lòng. Kế hoạch chuốc say Di diễn ra đến cả năm trời nhưng chưa bao giờ
khiến nó thất vọng đến bật khóc cả.
“Mọi người đều mong chị có thể bỏ đi đâu đó vài ngày, say xỉn một trận hay đóng cửa sáu tháng ở nhà như anh Phương.”
Di gật đầu, đưa tay ngăn Thy lại và xoa xoa vai nó trấn an: “Kể cho chị nghe chuyện của em.”
“Chị biết có bao nhiêu người nói yêu em không?” Giọng Thy chùng xuống, tiếng của nó nhỏ đến nỗi Di không biết mình có nghe chính xác không.
Di lắc đầu nhè nhẹ.
“Năm người.” Thy giơ cả bàn tay lên.
“Thế chị có biết bao nhiêu người thật lòng không?”
Di lại lắc đầu.
“Không ai cả.” Thy thu tay lại rồi buông thõng.
“Người ta nghĩ đến em chỉ vì em dễ nhìn, nếu ngồi cạnh trong quán cà phê hay
chở đi trên phố thì chắc là trông cũng được. Được cho đến khi nào có một người khác dễ nhìn hơn.” Thy thở nhè nhẹ, giọng ngai ngái. Di cảm thấy
người nó đè lên cánh tay cô nặng hơn.
“Có một người rất thật lòng.” Di choàng tay ra phía sau ôm lấy nó.
“Ai vậy chị?” Thy thì thầm.
“Em.”
Thy dựa hẳn vào người Di, thiếp đi. Di cúi xuống nhìn cốc rượu của mình, ánh đèn vàng khiến khối dung dịch óng lên màu hổ phách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT