Cô gái ở căn nhà đối diện lại ôm chăn ra ban công ngồi. Vũ có thể đoán
được như vậy bởi mùi thịt nướng đã bay tới, mùi của sả, hành lá và những giọt dầu hào rớt trên vỉ nướng bắt đầu cháy khét. Có lẽ thứ mùi đó đã
đánh thức Vũ dậy. Vũ mở mắt, nhìn đồng hồ. Đã hơn hai giờ sáng. Trời trở rét, gió thổi ù ù ngoài ban công, đầu Vũ ê buốt vì thiếu ngủ. Không
biết trong một ngày lạnh thế này, người ta làm gì ngoài ban công nhỉ? Vũ vơ lấy bao thuốc, bước ra ban công. Ở phía đối diện, cô gái quàng một
cái khăn len xanh kín cổ, bên ngoài trùm chăn bông, ngồi thu lu, tư lự
với chai bia trên tay. Cái vỉ nướng điện được nối dây từ trong nhà ra
vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cô gái giấu kín gương mặt trong chiếc khăn, mấy sợi tóc thoát ra được bay phất phơ trong gió. Thi thoảng cô đưa
chai bia lên miệng nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn vào bầu trời đêm không
lay động.
Vũ thường không nhìn cô, chỉ cảm nhận sự có mặt của cô qua mùi của những
xiên thịt nướng lúc nửa đêm khi đang nằm trên giường ngủ. Anh chưa bao
giờ nhìn thấy gương mặt cô hay hình dáng cô lúc ban ngày. Ở hai căn
phòng với hai cái ban công cách nhau bằng chiều ngang của con ngõ không
rộng lắm nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy nhau. Ngay cả lúc này đây, khi
Vũ đang lặng lẽ quan sát cô với điếu thuốc thứ hai đã tàn lụi trên tay,
dường như cô vẫn không hay biết. Trong cái lạnh se sắt của thành phố
này, mùi hương của lửa, của khói và sự ấm nóng thân thuộc bỗng khiến anh cảm thấy dễ chịu…
Vũ là thầy dạy nấu ăn kiêm bếp phó tạm thời cho một khách sạn nhỏ chuyên
dạy khách Tây cách nấu món Việt trong khu phố cổ. Chương trình học nấu
nướng này là một phần của tour du lịch Hà Nội mà khách sạn hay tổ chức
cho khách nước ngoài. Đôi khi Vũ còn dẫn khách đi chợ Việt Nam, hướng
dẫn họ chọn hàng, mặc cả và ăn vặt quanh chợ. Hầu như ai cũng vô cùng
thích thú. Mỗi ngày, Vũ thường đứng lớp hai ca. Nhờ vốn ngoại ngữ phong
phú, Vũ là thầy giáo được ưa thích nhất ở đây.
Chủ khách sạn là một ông già người Việt đã ngoài sáu mươi. Tiền thân của
khách sạn là một nhà hàng chuyên bán món Việt được mở từ những năm 50
thế kỷ trước, nổi tiếng với món chim bồ câu quay, đến nỗi cứ tới năm giờ chiều, các bàn ăn lại chật cứng thực khách cả Tây lẫn ta với những cái
đùi chim vàng óng, bóng mỡ trên tay. Vũ không có nhiệm vụ gì với món gia truyền đó, cho nên cứ đến bốn rưỡi chiều, sau khi dẫn khách đi chợ về
là Vũ yên tâm nhảy lên con Chaly cúc cu ông chủ cho mượn, dựng ngoài vỉa hè với xấp giấy thông báo để sẵn ở giỏ xe, phóng đi khắp nơi.
Dù đã đi khắp chốn ở đất này, đối mặt với hầu hết các cột điện ở thủ đô
nhưng lúc nào Vũ cũng có cảm giác xa lạ. Đường phố chật như nêm nhưng
không có người nào Vũ quen. Giờ đây, mỗi lần dừng xe trước một cái cột
điện, định dán tờ thông báo mới thì phát hiện ra ở đó đã có sẵn một tờ
tự bao giờ, Vũ cũng nhớ tới ngày đầu tiên anh đến đây. Hình ảnh cô gái
với mái tóc thẳng cắt bằng hơi nghiêng đầu, cười hồn nhiên trên những tờ thông báo đã mờ. Góc giấy có in số điện thoại của Vũ nằm bên dưới
thường bị bong ra, bay lật phật. Gương mặt cô gái trên tờ thông báo đó
và mùi khói nồng nồng, khen khét ở ban công nhà hàng xóm là hai thứ duy
nhất ở thành phố này có chút liên hệ với anh, khiến anh thấy ấm áp và
gần gũi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT