Nói rồi Bích Như đi ra cửa, Kỳ Vy cũng vội đứng dậy đi theo sau Bích Như, cánh cửa mở ra. Phía dưới chân nó bây giờ chỉ tòan mây và mây, thì ra căn phòng của nó đang nằm trên một phần đất lơ lững giữa khoảng không.

Bích Như từ từ bước chân đến khoảng không, Kỳ Vy kinh ngạc nhìn nàng ta, rồi nàng ta vội xoay người lại nhìn nó mỉm cười, chìa tay ra như muốn nó nắm tay cô ấy. Nó làm theo, đặt tay lên tay của Bích Như, tay của Bích Như rất ấm áp, nhưng tại sao tay của Thái Tử thì lại lạnh ?

Trong phút chốc, nó cùng Bích Như bay xuyên qua những tầng mây phía trên, những đám mây mát lạnh và trong suốt.

Và rồi Bích Như nắm tay nó đáp chân lên một cây cầu bằng đá, chợt Bích Như buông tay nó ra, và cúi người cung kính:

- Đã tới rồi thưa Công Nương…

Kỳ Vy dạo mắt xung quanh, đúng là đẹp tuyệt, chiếc cầu bằng đá màu xanh lá cây như ngọc cẩm thạch được bắc giữa hồ sen rộng thênh thang không thấy được bờ bên kia, ở giữa là một nơi có có mái che được dựng lên từ những cây cột trụ cũng bằng thứ đá tuyệt đẹp ấy.

Nếu như ở trần gian, nhà nào chỉ cần có nửa cây cầu này cũng giàu rồi…

Không nói gì nữa, Bích Như từ từ lùi lại và biến mất trong làn mây trắng như tuyết.

Kỳ Vy lại dạo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của nam nhân hôm qua “ Có chắc hắn ở đây không nhĩ ?”. Vừa ngẫm nghĩ vừa bước từng bước nhỏ lên cây cầu, đi gần đến nơi có mái che đó chợt thấy một bóng hình quen thuộc, tuy chỉ thấy một lần trong đêm hôm qua, nhưng gương mặt ấy đã in sâu vào tâm trí nó.

Nam nhân đó đang nằm trên dãy ghế được đóng dính liền với thành lan can, đôi mắt nhắm tịt, có lẽ hắn đang ngủ ?

Trên chiếc bàn thì có đủ trà và bánh ở đó. Trong lòng Kỳ Vy cứ thấy con người này thật khó hiểu, hắn đến đây chỉ để ngủ thôi sao ? Đúng là các vị thần trên đây rãnh rõi thật. Lại nhớ đến đêm hôm qua, khi đôi môi lạnh đó chạm lên đôi môi nóng hổi của nó, lại cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả được.

Chợt trấn tĩnh lại, đi đến gần nơi người nam nhân đó nằm, lại đứng ngắm gương mặt đó. Nó khẽ mỉm cười, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, cứ ngỡ hắn không thấy. Chợt hắn chụp lấy tay nó, Kỳ Vy giật mình rút tay lại “Tay hắn lạnh thật…”

Đôi mắt hắn từ từ mở ra, và ngồi dậy nhìn nó không chớp mắt như ánh mắt ngày hôm qua, Kỳ Vy đỏ mặt quay mặt nơi khác:

- Nàng đến rồi sao ? Dậy trễ rồi đấy…- Lời nói của hắn có vẻ châm chọc Kỳ Vy

- Chỉ là… - Nó định nói thì hắn chen vào

- Nàng cảm thấy ở đây thế nào ? –

Hơi bất ngờ trước câu hỏi đó, nó ngồi xuống chiếc ghế gần đó:

- Rất khác so với trần gian…

- Chỉ vậy thôi sao ? – Hắn đứng dậy, đi đến chỗ Kỳ Vy ngồi và nhìn nó – À, không phải nàng thắc mắc muốn biết tên ta lắm sao ? - Vừa nói vừa đưa tay lên đôi má trắng hồng của Kỳ Vy và mỉm cười, con bé chợt xoay mặt chỗ khác “tay hắn lạnh quá”. Sao hắn cứ thích chạm vào người nó với đôi bàn tay lạnh như băng vậy chứ !

- Um…tôi cũng định hỏi

Thái Tử thu tay lại để sau lưng và xoay người theo hứơng ra ngoài – nơi những bông hoa sen tuyệt sắc đang khoe những cánh hoa quyến rũ duới làn nước trong veo cùng với những chiếc lá xanh biếc.

- Nàng có thể gọi ta là An Phong, tùy nàng!

“An Phong ? Cái tên nghe cũng hay…” Kỳ Vy lại ngẫm nghĩ về cái tên đó, thì chợt An Phong liết nhìn nó và khẽ mỉm cười, lại là chế giễu nó sao ? Nó nhíu mày nhìn hắn, rồi chợt bụm miệng lại, quên mất những con người trên đây có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.

Kỳ Vy nhìn An Phong với ánh mắt hiếu kỳ, hắn ở đây mãi mà không thấy chán sao ? Rồi nó chợt để ý đến xung quanh, nó đang ở giữa một hồ sen rộng mênh mông không thấy được bờ, thoang thoảng xung quanh là mùi hương dịu nhẹ từ những đóa sen đang ngập tràng không gian xung quanh…

- Nàng đã biết cách đi lại ở thiên giới chưa ? - Tiếng nói của An Phong làm nó giật mình… “Đi lại ?”. Không lẽ ở Thiên Giới đi lại cũng phải học sao ?

An Phong chợt quay sang đi đến nắm lấy tay nó, định rút tay lại nhưng lại bỏ luôn cái ý định đó, để xem hắn đang dở trò gì nữa…

Hắn kéo tay nó đi trên cây cầu đến bờ bên kia, đi đến khi hết cây cầu, phía dưới lại là mây trắng xóa…

Nó hỏang hồn lùi lại, An Phong lại nhìn nó và cũng với nụ cười đó, cứ như chế giễu nó. Trong lòng có chút bực tức, định quay đầu bỏ đi thì chợt An Phong bước chân rời khỏi cây cầu, đáp chân xuống làn mây trắng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play