Kỳ Vy bật dậy, đêm qua nó vừa mơ thấy ác mộng. Sực nhớ những chuyện xảy ra hôm qua, nó to mắt hoảng hốt.
- Hôm qua..hắn…hắn đã làm gì mình ? – Kỳ Vy giật mình nhớ lại nhưng nhớ không ra. Nhưng trong phòng chỉ có mình nó, không ai khác cả. Bình tĩnh nhìn lại bộ y phục, vẫn y như hôm qua: “ Hắn không có làm gì mình thật sao…?”.
Trong lòng nhẹ nhõm cả người, nhưng trong hắn thật kỳ lạ, hôm qua còn hành động như thế là sao chứ ?
Nó nhớ ra hôm qua Thái Tử đã hôn nó, giật mình nó đẩy hắn ra, ngòai dự đoán hắn không hề phản ứng theo nó nghĩ mà hắn còn nhìn nó cười rồi bỏ đi…
Đang mãi suy nghĩ thì chợt có tiếng cánh cửa mở ra, nó vội ngồi lùi lại với tư thế phòng bị, cánh cửa mở toanh ra, ánh nắng mặt trời chói chang khắp cả căn phòng, nó chỉ thấy bóng người đang bước vào, hóa ra là một cô gái với trang phục có chút giống cổ trang nhưng nó chỉ ngắn đến đầu gối, búi tóc hai bên, cô gái tiến lại gần nó và với cử chị nhẹ nhàng khẽ cúi người chào nó:
- Mời Công Nương thay y phục…!
Kỳ Vy chợt để ý trên tay cô người hầu là một bộ y phục khác, màu hồng tuyệt đẹp, cứ nghĩ những thiên thần sống trên đây đều mặc đồ màu xanh dương và trắng không chứ !
Kỳ Vy sực nhớ đến cô người hầu còn cúi người:
- Um! Được rồi, cô ra ngòai đi, tôi sẽ thay ngay ! – Nó đưa tay cầm bộ y phục. Cô người hầu tuân lệnh lui ra ngòai và đóng cửa lại.
Thật kỳ lạ, tại sao nó lại không cảm thấy đói bụng nhĩ ? Hay vì nó đã trở thành một linh hồn thì không cần ăn nữa?
Kỳ Vy vội thay bộ y phục đó, bộ y phục trong rất đẹp với một chiếc áo khoác ngòai trong suốt màu hồng, bên trong là một chiếc váy không dây bằng lụa trắng dài chấm gót và một chiếc đai eo bằng lụa màu hồng phấn.
Sau khi thay đồ xong, cô người hầu bắt đầu chải tóc cho nó. Nhìn trong gương, trong đó xinh đẹp hơn hẳn:
- Bích Như chưa bao giờ thấy vị Thái Tử Phi nào xinh đẹp như Công Nương cả, cô thật xinh đẹp ! – Cô người hầu vừa cầm lượt chãi từng phần tóc thuông dài của nó, vừa khẽ xuýt xoa khen. Kỳ Vy không biết cô ta nói thật hay chỉ cố tình nịnh nọt cho nó vui, nhưng dù gì cũng cảm thấy rất vui khi nghe như vậy.
- Cô tên Bích Như sao ? - Kỳ Vy
- Vâng thưa Công Nương! – Sau khi chãi xong từng phần tóc của Kỳ Vy, Bích Như lấy ra một chiếc hợp bằng gỗ quý, trong nó dài dài hình chữ nhật, Kỳ Vy tò mò nhìn theo tay Bích Như, cô mở chiếc hợp ra, bên trong là một cây trâm bằng ngọc, với những chi tiết tinh xảo được kết thành hình như một bông hoa cúc dại với những cánh hoa lộng lẫy. Kỳ Vy to mắt ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cây trâm ngọc, Bích Như cầm cây trâm lên cài vào phần tóc được búi, còn đoạn tóc phía sau thì xỏa dài.
- Đây là quà mà Thái Tử dành cho Thái Tử Phi…trong cô đẹp quá! – Bích Như. Kỳ Vy cũng cảm thấy như vậy, chiếc trâm được cài lên đầu nó làm nó đã đẹp càng đẹp hơn.Chợt nó sực nhớ đến tên Thái Tử đó, không biết hiện giờ hắn ở đâu :
- Thái Tử ? Ngươi biết anh ta ở đâu không ? - Kỳ Vy
Nghe câu nói của Kỳ Vy, Bích Như vội che miệng lại cười tủm tỉm, khó hiểu trước hành động của Bích Như, Kỳ Vy nhíu mày nhìn nó “Cô ấy cười gì vậy ? Mình nói sai gì sao?”
- Bích Như không ngờ chỉ không gặp được Thái Tử một lát mà Công Nương đã nhớ Thái Tử rồi…
- Tôi…- Kỳ Vy ấp úng, vốn định gặp mặt hắn nói chuyện xem sao, chỉ là muốn hiểu thêm con người hắn thôi. Tuy rằng 30 ngày sau là sẽ có một cô gái khác thay thế nó làm Thái Tử Phi nhưng dù gì cũng phải biết Thái Tử là người như thế nào, vã lại nó đang muốn biết tên của Thái Tử.
Bích Như nhìn đôi mày của Kỳ Vy cứ châu lại vì lời nói của nó, chợt thôi không cười:
- Mỗi sáng Thái Tử thừơng ra hồ sen của Thiên giới, nếu Người muốn gặp Thái Tử bây giờ, Bích Như sẽ cùng người đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT