Việt Anh bước ra khỏi xe mà trong lòng bực bội khi phải nghĩ đến Tuyết Ni, cô ta đã nói là sẽ tìm mọi cách hủy bỏ hôn lễ, thế mà lễ đính hôn vẫn được diễn ra. Cô ta đúng là nói khoác.

Nếu mà gặp được cô ta, thì cô ta chết chắc…



Trong phòng thay đồ, Tuyết Ni giờ đây là một cô dâu rất xinh đẹp với chiếc váy cưới đính pha lê, nhưng có vẻ nó không được vui, đôi chân mày cứ châu lại…

Hết đi qua rồi lại đi lại, nó đang suy nghĩ xem tìm cách nào để hủy bỏ buổi lễ hôm nay, dù rằng hơi muộn…

- Làm sao…làm sao bây giờ…? - Nó đi đi lại lại, rồi ngước mặt lên nhìn chiếc đồng hồ treo từơng cách đó không xa. Đã 7h30, còn 30 phút nữa. Nó vội chạy ra hành lan nhìn xuống…

Khách đã có mặt gần như đông đủ, bây giờ trong lòng nó nóng như lửa đốt, phải làm sao đây. Chợt nó nhìn thấy Việt Anh bên dưới, hình như đang loay hoay tìm ai đó, nó đóan chắc là anh ta đang tìm nó, chắc chắn là định mắn cho nó một trận…

Không ngờ một tiểu thư như nó phải lâm vào hòan cảnh khó xử như thế này. Thật bất công.

Chợt tiếng mở cửa phòng khíên nó giật mình quay sang, là bà Dương… bà đang mỉm cười đi đến chỗ nó..

- MẸ - Nó mỉm cười, cố giấu cái cảm xúc rối bời trong lòng nó.

Bà Dương đứng lại, quét mắt từ trên xuống dưới, duy chỉ ngấm Tuyết Ni trong bộ lễ phục tinh khiết…

- Hôm nay con đẹp lắm… - Bà ôm nó vào lòng, Tuyết Ni có chút lung túng nhưng cũng cố kìm nén. – À cũng sắp đến giờ rồi, con cùng mẹ ra ngòai được chứ ? –

Tuyết Ni vội đẩy mẹ ra:

- Con… muốn ở trong phòng một chút, lát nữa con sẽ ra sau, Mẹ ra trước đi… - Nó cố làm ra vẻ không có gì để bà Dương khỏi lo lắng. Nó đã nói vậy nên bà cũng không muốn ép, bà Dương vội đi ra khỏi phòng để Tuyết Ni ở lại căn phòng.

Tuyết Ni lại một lần nữa suy nghĩ tìm cách hủy bỏ buổi lễ hôm nay, nhưng mẹ thì sao? nếu như bà biết, bà sẽ trách nó...

Nhưng còn Việt Anh, nó không thể “ thất hứa” được dù rằng nó biết nó có tình cảm với anh ta, nhưng sự thật vẫn là sự thật, Việt Anh không hề có tình cảm gì với nó. Nghĩ đến đó nó cảm thấy lòng quặn đau, đứng ở thành lan can nhìn xuống mà đôi mắt ngấn lệ.

Nó ngã khụy xuống, lưng dựa vào thành lan can, đầu óc luôn cố lục lọi tìm cách thoát khỏi cuộc hôn nhân trớ trêu này…

Thoáng nhìn thấy một bình hoa lớn bằng gốm sứ đặt trên chiếc ghế gần đó, đôi mắt Tuyết Ni lóe sáng…

….

Kỳ Vy lại đứng một mình ở ngoài sân của ngôi biệt thự, không biết An Phong lại đi đâu mất, đúng là con người kỳ lạ khó hiểu, thoáng một chút lại biệt tâm…

Đang đứng thẫn thờ thì chợt một bàn tay đặt lên vai nó, thoáng nghĩ ngay là An Phong, nó quay sang đôi mắt mừng rỡ, nhưng rồi chợt khựng lại…

- …. - Trước mặt nó là một nam nhân mặc bộ vet trắng viền đen, nhìn như một con người thần bí, gương mặt toát lên vẻ đẹp kỳ lạ làm nó liên tửơng đến hình ảnh của một con “ Ma cà rồng”…

Một vẻ đẹp lạnh người, nhưng lại như một thiên thần, tóc mái phủ xuống làm hắn càng thêm bí ẩn hơn…

Hắn khẽ mỉm cười nhìn nó:

- Sao cô bé lại đứng đây một mình vậy ?

“ Cô bé??” Nó to mắt, bộ nhìn nó giống một “ cô bé” lắm sao?

- Cô bé ? Anh đùa sao…. – Nó mỉm cười như rằng cười cái cách hắn gọi nó.

Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười lại, như hễ lúc nảy hắn chỉ nói đùa với nó vậy. Chợt hắn chìa tay ra đưa cho nó một ly rượu…

- Uống rượu được chứ cô bé ? - Hắn nhìn nó

Kỳ Vy nhìn điệu bộ của hắn, đúng là con người kỳ cục, sao cứ gọi nó bằng cô bé hòai vậy.

- Không, tôi không biết uống rượu… - Nó đẩy tay hắn ra, không biết hắn có ý đồ gì đây. Trong thật khả nghi…

- À xin lỗi, vậy nước trái cây nhé ? – Tay còn lại của hắn là một ly nước trái cây, ở thành ly còn trang trí một trái dâu tây nhìn rất đẹp. - Đừng bảo cô bé không biết uống nước trái cây nhé !

Biết không thể từ chối được, ai đời lại bảo mình không biết uống nước trái cây bao giờ…

Nó khẽ đưa tay cầm ly trái cây trên tay hắn, nhìn hắn có vẻ cũng dễ thương, tuy cái cách hắn gọi nó thì làm nó bực không chịu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play