Chứ “Hoàng” đập vào mắt hắn… “tên từng ngồi nơi đây cũng tên Hoàng à? cũng là thíu gia à? mà sao cái tên này… rồi kẻ thù… ôi nhức đầu quá!!!!!!!!”
Vào học, nó bước vào lớp… đi bên cạnh Khánh thân mật… tự nhiên tim hắn khẽ nhói lên… “ôi trời! mình hết bị đau đầu giờ tới bịnh tim nữa sao ta?” (ngây thơ quá)
Cuối cùng giờ học nặng nề cũng trôi qua, mọi người ra về hết, chỉ còn hắn ở lại… nó phóng ra khỏi lớp rất sớm… lại thi hành nhiệm vụ.
- Honey! Về thui, sao anh nằm dài ở đó hoài zậy?
- Em về khách sạn trước đi! anh đi dạo một lát.
- Em sẽ đi cùng anh!
- Không! em về trước, anh muốn đi một mình.
Nhỏ lại lầm lũi bước ra, lúc nào cũng vậy, nhỏ lun biết nghe lời và đó là cách để không làm hắn ruồng bỏ nhỏ. Từ trước tới giờ nhỏ luôn làm hắn cảm thấy hài lòng, nhưng chưa bao giờ nhỏ thấy hắn thể hiện tình cảm với nhỏ… nhỏ cũng biết lí do mà hắn lạnh lùng.
Hắn bước ra khỏi lớp, chợt thấy bóng dáng bé nhỏ của nó loăn xoăn bận bịu, hò hét mấy đứa đang chen lấn
- MẤY NGƯỜI ĐI CHO ĐÀNG HOÀNG COI! LÀM GÌ MÀ CHEN LẤN XÔ ĐẨY THẾ HẢ? CÁI ÔNG KIA, DÁM LEO LÊN BỒN HOA À? KÌ NAY CHO ÔNG QUÉT LÁ ĐA MỘT TUẦN, LÀM CỎ SÂN SAU MỘT THÁNG!!!!!!!!!!
Cái câu nói đó lại làm hắn đau đầu… “ôi, sao xa lạ mà lại quen thuộc thế… điên mất thôi” hắn đứng nhìn bóng nó khuất khỏi trường rồi mới lững thững ra về… bước ra khỏi cổng, hắn hít môt hơi thật dài cái không khí rất Việt Nam: bụi bặm, khói xe cộ, mùi của đất… tất cả nồng nàn và quen thuộc quá… hắn dạo qua các con đường, hả chỗ nào thấy quen quen là hắn ghé vô… trưa nắng gắt, hắn ghé vô một quán nước sang trọng uống ly café… Quán DOREMI
Ngồi trong quán nhìn mấy cá bóng phục vụ bé nhỏ, hắn lại nhớ ra điều gì đấy, mà chả biết là cái gì, nào là lựu đạn, nổ, nằm xuống… đại ka… con phục vụ… chọc phá… hù doạ…
Rất nhìu hình ảnh, nhìu bóng người hiện về làm hắn rối cả lên, lao ra khỏi quán… cứ thế hắn lang thang trên đường… đến tối mới về khách sạn…
- Anh về rồi à? tắm đi rồi mình xuống nhà hàng ăn
- Thôi! Hum nay anh mệt, anh về phòng đây, em ăn một mình nhé!
- Ơ…
Hắn mệt mỏi bước vào phòng… nằm sải lai trên chiếc giường… chợt lại có nhìu hình ảnh ùa về… hắn bực bội hét lên (cái tật này vẫn không bỏ được) làm cả khach sạn ai cũng hoảng hồn.
Hum nay hắn cúp học… dù gì thì vài bữa nữa hắn cũng phải về Anh rùi… đi thăm thú cho đã. Hắn không cho con nhỏ kia theo, nhỏ đó đành phải đi học vậy…
Chìu rồi mà vẫn chưa thấy hắn về, hắn đi đâu nhỉ? Cùng nhau đi kiếm nào!!!!!!!!
A! ông thần của chúng ta đng rời khỏi một quán Bar! Có cái gì đâm chiu hiện trên khuôn mặt hắn, có lẽ vì cuộc trò chuyện với người hồi nãy…
- Hoàng! Ôi trời ơi! Là mày phải hok đại ka! Cả năm trời mày trốn đi đâu làm tụi tao nhớ mày quá…
- Phải rồi, tai nạn nặng quá mất trí luôn oỳ! mày thiệt là, về nhà nghĩ kĩ lại, ráng nhớ ra tao nha, níu hok tao bùn chết quá hix hix
Hắn quen nhìu người ở đây nhỉ? “Sao mà chả nhớ gì cả zậy choài? Hix hix chán thật”
Hum sao vẫn thế, vẫn típ tục lang thang…
Và… còn ba hum nữa hắn sẽ bay về “bển”, thời gian còn lại càng ngắn hắn càng muốn biết con người trước kia của mình, hắn đã từng những ai? Hắn là người như thế nào? Hắn có bạn gái khi nào? Biết bao nhiu câu hỏi đặt ra trong đầu hắn, và hắn quyết đinh jđi hỏi thằng bạn trong Bar
- Mày vẫn chưa nhớ à? huhu! Mày quên tao thiệt à????? trời ơi! Ông cho tui chết đi!!!!!! hixx hix, nhưng tao sẽ có cách. Mày chờ tao một chút…
Tên đó móc điên thoại ra, kêu trời kêu đất gì đấy không biết, chỉ biết sau đó năm phút, mười mấy chiếc tay ga lao tới. tên đó kéo hắn ra khỏi Bar, tới quán DOREMI
- Mày vào đây! tao mún cho mày xem cái này…
Và tên đó với hơn chục cặp trai gái bước vào… hắn ngạc nhiên nhưng cũng bước vào…
- Đưa tao cái đó – tên đó bảo tên bên cạnh
- Nè!
- Tất cả chú ý!!!!!!!! – tên này hét lớn, cả quán xôn xao – chúng tôi là trùm khủng bố và chúng tui đang chán đời, phiền các vị, ai muốn chơi với trái lựu đạn này thì ở lại, ai không muốn thì ra khỏi nơi đây!!!!!!
- Mày gọn gàng súc tích lại coi, lúc trước đại ka đâu có dài dòng như mày! – thằng đứng kế ghé sát tai tên đó
- Kệ đi, coi nó nhớ được gì hem
Khách trong quán chạy ào ào ra như tránh bão, tụi bạn dò xét thái độ của hắn… hai mắt hắn tối sầm lại… cảnh người chen chúc nhau vì một bọn giả khủng bố… quen!
Boà chủ quán nghe náo loạn chạy ra
- HỪ! mấy thằng mắc dịch, lại tới phá quán của bà à???? gọi cảnh sát cho ta!!!!!! Túm cổ chúng hết cho ta!!!!!!!!
Thế là cả bọn kéo nhau chạy… ra giữa đừng… chúng diễn màn hai
- Nằm xuống…
- Tao chết rồi sao?
- Bom lép… ôi chưa chết…
Vâng vâng và vâng vâng. Hắn đứng nhìn mấy đứa bạn, như nhận ra điều gì đó
- Mày là… Khang khùng… Đinh sẹo… Thành hố…
Hắn chỉ từng người… ngập ngừng nhớ tên từng đứa… tức thì mấy tên đó đồng loạt hét ré lên
- Đại Ka!!!!!!! Mày nhớ tụi tao rùi. Huhu! Cúi cùng thì công sức cũng được đền đáp… huhu… mém bị lụm vô trỏng oỳ!
- Tao… tao xin lỗi… nhưng thật sự sao vụ tai nạn… tao không nhớ gì cả… tao chỉ nhớ tên tụi bây thui… cong quen khi nào… tao không nhớ nữa…
- Thôi bỏ! chỉ cần mày nhớ tên tụi tao là đủ oỳ! dù sao thì mày mãi mãi là đại ka tốt của tụi tao.
- Uk nhưng tại sao lúc đó tao lại tới quậy cái quán DOREMI đó vậy?
- Vì chỗ đó có con nhỏ mà mày rất ghét… kẻ thù gì gì đấy tao cũng chả biết nữa… mà hình như mày quan tâm nó lắm… mày hok nhớ à?
- Phải nhỏ này hok? – hắn chìa tấm hình cô bạn gái ra
- Hok! Không phải, con nhỏ kia hok đẹp bằng nhưng nhìn dễ thương hơn!
- Uk! Tao hỉu rùi. Thui tao về đây!
- Uk! Bữa nào đi quậy nhá!!!!
Hắn bước đi với những suy nghĩ rối tung trong đầu… sao đây? mình còn quen ai không?
Vậy là còn lại hai bữa… hắn phải cố tìm lại tất cả kí ức… hắn phải cố…..
Hum nay hắn vẫn không đi học… hắn sắp đi rồi mà vẫn không vào lớp thường xuyên cho nó gặp. mỗi ngày chỉ gặp con ghệ của hắn thui! chán thật!
- Này! cậu quen Hoàng được bao lấu rồi? – Khánh cất tiếng hỏi cô bạn kế bên
- À… 4 năm rùi…
- Vậy à? vậy mà mình hok biết.
- Sao cậu biết được chứ? Chúng tớ ở Anh mà
- Nhưng Hoàng học lớp 11 ở đây, cậu không biết sao? – Khánh nhìn nhỏ nở một nụ cười thú vị
- Ơ… thật sao? À, lúc đó anh ấy một mực đòi về đây cho gần cha mẹ….
- Vậy à? thú vị nhỉ?
- Là sao?
- Cậu hỉu mà.
Khánh nói thế thôi rồi quay lên bảng… nhỏ đó tự nhiên run run
- cậu biết hết rồi phải không? – nhỏ hỏi
- tớ không cũng chả biết nữa! – khánh trả lời mà hok nhìn người hỏi
- tớ… phải! tớ hok phải bạn gái anh ấy… mẹ anh nhờ tớ…. nhưng tớ mún biết sao câu lại biết được…
- biết gì cơ?
- Việc tớ không phải người iu của Hoàng…
- Cậu vừa nói đấy thôi!
- Cái… cái gì? câu lừa tôi à?
- Tôi không hề lừa gạt ai cả. – Khánh vẫn tỉnh như thường
- Tôi… tôi xon cậu… đừng nói cho anh ấy biết…
- Tuỳ thôi!
Rồi Khánh bước ra…
- Em gái, anh có một tin tốt lành cho em đây, mà hok bít có tốt hok nữa
- Tin gì thế? – nó nhìn ông anh mới… nghi ngờ
-
#$%&***$$
#
- Cái gì? giả vờ sao?????????/ - không phải tiếng nó, mà là Vân!
- Lớn tiếng thế! – Khánh bịt tai lại
- Ơ… tớ xin lỗi… Kim, sao mày im lặng zậy?
- Có gì đâu, cứ để như thế, dù gì cô ấy cũng hiền lành, rất hợp với anh tao
- Mày…
- Thôi, tao vào lớp đây! cám ơn anh trai nhá!
Hai người còn lại nhìn nhau chẳng nói gì
giành nhau đã đời được kon tem ai ngờ chap dở òm. hahaha
Hắn ta đang đi đâu thế này? con đường quen quen… chợt đâu đó hiện về hình ảnh đôi trai gái đi bên nhau… vừa đi vừa… gây nhau, hok thân mật chút nào… rồi sừng sững trước mắt hắn giờ đây là một căn nhà khá khang trang… có một thnưgf nhóc con đang chơi với mí bé gái
“sao mình lại đến đây nhỉ? Mà sao lúc nãy thấy quen quen mà bây giờ có cái nhà nhìn lạ hoắc hà? Hình như chỗ này có cây xoài… chỗ này có cây ổi… còn cái võng nữa… ôi! Sao mà kì quá zậy nè????”
- Em đã lừa dối anh… về Thằng Hoàng… nó không phải…
- Anh biết lâu rồi, từ khi em sinh nó…
- Anh… anh…
- Phải! khi bác sĩ khám tổng quát cho nó sau khi sinh… anh đã biết…
- Huhu! Em xin lỗi… xin lỗi anh…
- Mọi chuyện qua hết rồi… dù gì thì Hoàng vẫn là đứa con cưng nhất và duy nhất của anh!
- Vậy còn chuyện đứa con gái…
- Huh? Em nói gì?
- Em… em muốn nói thật cho anh biết, dù anh có nghĩ em thế nào cũng được… dù anh có tha thứ hay không cũng được… anh vẫn còn đứa con gái…
- Chả phải mười năm trước em nói nó chết rồi sao? Cả cô ấy nữa…
- Không! con bé và cô ấy đều sống rất bình yên… nhưng gặp không ít khó khăn… họ chịu nhìu cực khổ… tất cả là vì em… là vì em…
- Em nói sao?
- Mười năm trước em đã… tìm gặp cô ấy… và van xin cô ấy… hãy đi nơi khác mà sống… để anh không còn tìm được cô ấy nữa… em xin lỗi… em quá ích kĩ… chỉ nghĩ cho riêng mình… em có mắng nhiếc em thế nào cũng được… cô ấy đã lập gia đình và người chồng cũng mất một vài năm sau đó…
- ……
- Năm trước em đã gặp cô bé đó… và cô ấy… Hoàng con mình iu con bé… em đã ngăn cản… em sợ anh sẽ ruồng bỏ thằng Hoàng… em sợ anh sẽ ***** con em… nên em mới nói dối là hai đứa là hai anh em…để Hoàng từ bỏ con bé…để anh không biết về sự tồn tại của hai mẹ con họ… và hậu quả là em suýt nữa… đã mất vĩnh viễn đứa con độc nhất… huhu… em hối hận lắm… em xin lỗi…
- ……
- Anh mắng hay đánh em cũng được… đừng im lặng như thế… em sợ lắm… huhu
Ông khẽ gạt những giọt nước mắt của người vợ yêu chồng một cách điên khùng khờ khạo… ông không biết nói gì bây giờ… bà không đáng trách… chỉ qua là bà sợ mất ông… chẳng qua là bà đang cố vun đắp hạnh phúc cho đứa con của mình… bà sợ mất tất cả…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT