Hắn bước vào… trước sự ngỡ ngàng của cả lớp… nhất là nó…
- Là… là… Hoàng sao?
Phải! là hắn – Dương Dông Hoàng! Cái tên đã khắc sâu vào tâm trí nó, anh nó, người nó iu… hắn vẫn còn sống… sống sờ sờ trước mặt hắn
- …
Nó vẫn không nói gì, chỉ biết nhìn hắn… trong hắn lớn hẳn ra, phải rồi, đã 19 tuổi rồi còn gì. nó phải vui hay buồn đây? vui vì hắn còn sống… còn khoẻ mạnh, buồn vì lại phải đối mặt với sự thật phủ phàng ấy, lại phải xem nó như anh trai… không sao! Trái tim nhỏ bé của nó có thể chịu được mà, dù kìm nén đau đớn đến mấy cũng được, chỉ cần hắn còn sống là đủ rồi… nhưng nó cũng hơi sững sờ, vì hắn – anh nó, chả thèm nhìn nó lây một cái, có lẽ một năm không gặp, hắn đã quên đứa em gái này rồi.
Cả lớp xì xào bàn tán…
- Thì ra Hoàng còn sống…
- Ui! Anh í vẫn còn đẹp trai ra phết!
- Nhưng người ta có bạn gái rùi… xinh chưa kìa!
- Anh ấy còn quậy phá hok nhỉ?
- Hok bít có còn trẻ con hok há
- Nhìn ảnh ngầu thấy mồ, trẻ con nỗi gì?
- !
$%^&*^$#
$&*&^%
Nhìu nhìu và nhìu nữa… hắn chào ông thầy rồi nhìn cả lớp…
- Chào các bạn… tui tên Hoàng… hân hạnh làm quen với mí bạn…
- Cái gì mà hân hạnh chứ? Mới xa có một năm mà làm phách oỳ! – Vân bĩu môi – Kim… mày hok sao chứ?
- Hok… tao… hok sao! – nó buồn bã trả lời...
Khánh cũng nhìn nó… đôi mắt buồn vời vợi, tuy nó đã từ chối cậu, nhưng cậu không thể nào không quan tâm đến nó, cậu vẫn đối xử với nó như trước, thậm chí còn tốt hơn nữa…
- Thôi! Các em ổn định, chúng ta sẽ xếp chỗ ngồi cho hai bạn… hiện giờ lớp ta chỉ còn hai chỗ trống đó là kế bạn Khánh và Kim! hai em muốn ngồi chỗ nào?
- Sao lại ở hai bàn hả thầy? tụ em muốn ngồi chung cơ! – cô ả nũng nịu
- Không được! sơ đồ lớp không thể thay đổi. – ông thầy nghiêm nghị
Tự nhiên hắn xăm xăm bước xuống cái bàn nơi nó ngồi… và ngồi xuống bên cạnh, nó nãy giờ vẫn cúi gầm mặt xuống nên hok bít gì. tất nhiên là nhỏ kia thấy lạ nên lon ton theo
- Honey! Sao anh lại ngồi chỗ đó???????
- Không biết! thấy quen quen… chỗ này… anh có cảm giác rất quen! Em ngồi chỗ kia nhé!
- … uk! Cũng được… - con nhỏ lủi thủi qua bên chỗ Khánh… khi thấy Khánh, hai mắt sáng rỡ lên làm Vân ngồi nhìn nháng lữa – chào bạn… mình là Leon Lonar Linh, giúp đỡ mình nhé…
- Chào!
Khánh chào mà chả nhìn làm con kia xụ mặt một đống.
Nghe cả lớp xì xào nó giật mình ngước lên thì thấy hắn bên cạnh… bao nhiu cảm xúc dâng lên… tim nó như ngừng đập khi vừa thấy hắn… nó nhìn hắn với ánh buồn… làm hắn khó hỉu
“quái! Sao nhỏ này nó nhìn mình kì zậy? hok lẽ nó hok thích mình ngồi gần? mà nhìn nó quen quen… A… đau đầu quá… lại nữa rồi…”
Hắn lấy tay xoa xoa trán… cái chứng đau đầu đáng ghét… cứ chặn đứng dòng suy nghĩ của hắn.
- Chào! Tui là Hoàng, hân hạnh được làm quen! – hắn nhìn nó, mỉm cười kiủ giao típ
Tim nó như thắt lại… hắn quên nó thật rồi, quên thật rồi… vậy mà nó cứ hi vọng vào một niềm tim mong manh nào đó… bây giờ, nó cũng chả mún nhắc cho hắn nhớ nó là em hắn… hắn quên thật rồi thì càng tốt…
- UK! Chào… tui là Kim… hội trưởng hội học sinh – nó cố gắn, cố gắn mở lời… sao mà lại khó nói như thế, chỉ là giao típ thôi mà, sao lại cứ ấp úng…
- À! vậy ra là hội trưởng… hì! Trong cô rất quen... không biết tui đã gặp chưa nhỉ?????
- … chưa! Tôi chưa bao giờ gặp anh!
“Vậy là đầu óc mình có vấn đề thiệt rùi, nó đã bảo là chưa từng gặp mà sao mình vẫn thấy nó quen thế không biết… mình điên mất thôi!”
Chợt hắn thấy mấy dòng chữ trên bàn… những nét bút chì đã phai màu theo năm tháng nhưng vẫn còn có thể đọc được. hắn cuối sát người xuống mà ngắm nhìn từng nét… “sao giống nét chữ của mình thế nhỉ?”
- Này hội trưởng! cái chỗ này đã từng có người ngồi à?
- Uk! Nhưng một năm trước…
- Trai hay gái
- Trai
- Vậy hắn đâu rồi?
- Chết rồi!
- Tiếc nhỉ? Sao lại chết sớm thế chứ? Mà hình như hắn quan trọng với cô lắm à? – hắn hỏi khi thấy nét mặt của nó khi nhắc tới “thằng đó”
- Uk!
- Bạn trai cô à? hay là cái gì? – hắn lại típ tục hỏi, sao mà cái thằng mất trí này nhìu chuyện thế không biết!
- Bạn trai, anh trai tôi!
- Huh? Là sao? Rốt cuộc là bạn trai hay anh trai? – hắn đơ mặt ra hỏi
- Cả hai!
“bạn trai… anh trai… cả hai… người iu là anh trai… sao lại… ôi! Cái đầu mình… lại đau nữa rồi, khỉ thật!!!!”
- Anh làm sao thế? – nó lo lắng hỏi
- Hok… hok sao… chứng đau đầu ấy mà… mỗi lần suy nghĩ thì nó lại như thế… mà này! thật sự chúng ta chưa gặp nhau à? tui thấy cô quen thật đấy!
- Chưa quen! Chưa bao giờ quen…
Nó quay mặt qua chỗ khác… cố gắn không khóc… “không được khóc… mày không được khóc Kim à! mày phải cố lên, để anh quên hết đi… anh không cần phải đau khổ nữa…”
Reng…Reng…Reng
Hồi chuông reo lên giải thoát cho nó… nó lao như bay ra khỏi lớp để quản lí trường… mỗi ngày vẫn thế… nhưng hôm nay quả thật tâm trí nó bay tận đâu đâu…
- Mày… làm gì… mà chạy… nhanh thế? … tao gọi mãi… mà hok nghe!!! – Vân hổn hển
- Tao… tao không muốn ngồi trong đó lâu…
- Mày vẫn chưa quên tên đó à? mà hắn bây giờ quên mày rồi… với lại hắn là anh mày… mày đừng…
- Tao không có nghĩ gì đâu!
- Uk! Thì tao chỉ nhắc mày thôi!...
- Thôi tao đi làm nhiệm vụ đây!
Nó bước nhanh khỏi con bạn… quả thật bây giờ nó rất muốn khóc, nó muốn khóc lắm… vậy là nó ra sân sau ngồi khóc ngon lành… một bàn tay đặt lên vai nó… ấm áp… dịu dàng… là Khánh, vậy mà nó cứ ngỡ…
- Cậu cứ khóc đi cho thoải mái…
Vậy là nó ôm Khánh… khóc đã đời… hết nước mắt rồi, nó ngồi đó bùn thiu
- Khánh à! cậu không nên lo lắng nhìu cho tớ! cậu cũng phải lo cho mình đi chứ?
- Mình thì chả có gì để lo cả… chỉ có người ngốc nghếch như cậu mới đáng lo.
- Uk! Tớ ngốc thật nhỉ? – nó cười bùn
- Cậu… vẫn còn…
- Hok! Tớ không nhớ gì cả - nó ngắt lời.
- Cậu đừng dối lòng nữa… như vậy khó chịu lắm…
- Vậy cậu muốn tớ làm sau đây? tớ mệt mỏi lắm rồi… việc gì đã qua thì cho nó qua luôn, ai quên rồi thì cứ quên luôn, vậy cho đỡ khổ!
- Nếu như vậy mà cậu đỡ hơn thì cứ việc, nhưng tớ biết cậu không ổn chút nào. Nghe tớ đi! cậu hãy đối diện với nó, ít ra thì cũng thấy nhẹ nhõm…
- Tại sao chứ? Tớ không thích! Dù gì thì anh ta cũng quên rồi, khơi lại không có ích gì cả.
- Nghe này! tớ đã từ bỏ cậu vì mong cậu sẽ hạnh phúc, và vì hạnh phúc của cậu, một lần nữa tớ sẽ không để yên cho hắn. cậu hỉu chứ? Tớ sẽ làm rõ mọi chuyện với vai trò là một người bạn thân, một người anh của cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần phải trốn tránh bất cứ điều gì nữa cả!
- Tớ…
- Nào! Tớ đây em gái, anh sẽ che chở em! Vì anh là anh trai của em… một người anh trai đúng nghĩa…
Nó nhìn Khánh tròn mắt…
- Thật nhé! từ nay cậu sẽ làm anh tớ nhé? hứa đi
Nói chìa ngón tay út don dài ra, Khánh mỉm cười móc tay mình vào đấy… vậy là từ giờ nó đã có anh, một người anh thực thụ…
Hai đứa vui vẻ dắt tay nhau về lớp… Vân thấy thế mỉm cười tuy hơi nhói trong lòng…
- Này! mày nhìn gì ghê vậy?
- Mày và Khánh xứng thiệt đó, tao nói thật lòng đó – Vân cười nhìn con bạn
- Xứng con khỉ! Khánh giờ là anh tao, mày hỉu hem? – rồi nó nhướng mắt nhìn con bạn – muốn làm được chị tao thì phải biết nịnh nọt nghe mậy!
- Mày… mày với Khánh…
- Là hai anh em!
Khánh ở đâu bước lên quàng vai nó, nhìn Vân cười tươi… lần đầu tiên Khánh cười với Vân… làm tim Vân đập loạn xạ cả lên
- Hehe! Thui mình xuống căn tin ăn mừng sự kiện lớn!!!!!!!!
Nó lôi hai người kia đi, bây giờ trông nó phấn khởi hơn nhìu, không còn ủ dột như trước nữa.
Tại “căntin quán”…
- Này này! cậu đã là anh tớ rồi thì phải biết nhường nhịn, chiều chuộng tớ đấy nhé!
- Được thôi! Nhưng cậu phải kiu tớ bằng anh!
- Cái gì?... uhm được thôi! Nhưng cậu sẽ cho tớ cái gì?
- Gì cũng chìu! – Khánh cười tinh nghịch, cậu đã thay đổi nhìu, hok cool như trước nữa… nụ cười ấy khiến Vân thấy nhẹ lòng
- Thui được… uhm uhm… anh trai iu quý của em ơi!!!!!!!!!!!!! Em muốn ăn bán mì trứng ốp la!!!!!!!!!!!!
- Her her! em gái ngoan, chờ anh chút!!!!!!
Khánh tươi cười tiến lại quầy bán…
- Hừ! ông anh đáng ghét… hành hạ mình à? – nó càu nhàu
- Mày bây giờ ổn rùi đấy hả?
- Tất nhiên, tự nhiên có ông anh tốt bụng trên trời rơi xuống phải vui chứ! Hehe!
- Nè! Ăn đi, nói xấu gì đó? – Khánh đưa nó mà cái mặt nhăn nhăn
- Có ai nói gì đâu! … ngoàm… ngoàm… ngon quá
- Từ từ thui kẻo nghẹn bây giờ! – Khánh nhìn nó lắc đầu – nè Vân, của cậu đây!