-Ầm…ầm….dậy mày con heo…trễ học rồi dậy đi…BẢO ANHHHHHH
-Ừ….rồi dậy liền hichic ngủ cũng không yên với mày nữa. Xong rồi đi thôi
-Hôm qua mới nói bây giờ trễ tại mày đó…Hân vừa đi vừa làu bàu
Một ngày đẹp trời mà nó phải chịu ầm ầm bên tai…cũng tại nó thôi ngày đầu tiên mà đã đi trễ rồi không thì nó đã cho con nhỏ Hân im cái miệng từ lâu rồi.
-Hôm nay lớp ta có 2 bạn học mới, hai em tự giới thiệu với lớp đi. GVCN nói
-Mình là Trần Nguyễn Bảo Anh rất mong được các bạn giúp đỡ. Nó nói không quên nở một nụ cười làm xao xuyến lòng người
-Mình là Huỳnh Gia Hân, các bạn nhớ giúp đỡ mình nhé! Một nụ cười nữ tính hơn bao giờ hết
-Được rồi hai em về chỗ ngồi đi, bàn gần cuối lớp
Cô giáo nói rồi chỉ hai đứa xuống bàn thứ 3 và thứ 4, nó ngồi cạnh một tên con trai – Lâm Phi Nhân, Phi Nhân nở một cụ cười ấm áp làm nó cảm thấy con người này thật dễ gần lại còn đẹp trai nữa…., Hân ngồi phía trước nó bàn thứ 3 kế bên là một tên con trai tên Trịnh Thiên Ân là bạn thân của Phi Nhân, vui tính đẹp trai dễ gần làm Hân thấy hơi đỏ mặt.
-Được rồi chỗ ngồi thì như thế nhé! Bây giờ chúng ta vào bài học đầu tiên. GVCN lên tiếng
Tiết học trôi qua khá nhanh, đến giờ ra chơi nó đói bụng lôi kéo nhỏ Hân đi cùng nhưng nhỏ đang nói chuyện với Thiên Ân rất hợp ý…
-Ê, tao đói mày đi xuống căn tin với tao đi
-Thôi tao không đói mày đi đi hihi. Miệng nói mà mắt vẫn nhìn Thiên Ân đắm đuối
-Để Phi Nhân đi với Bảo Anh nha!
-Ah…uhm cũng được hihi. Cốc…cái đồ mê trai. Nó gõ vào trán Hân nói nhỏ, rồi bỏ đi, Phi Nhân đi theo sao
-Ui da…con quỷ đau muốn chết
-Hân có sao không? Ân lên tiếng
-Hihi Hân không sao…cám ơn Ân nha
Khoa quản trị của nó nằm phía bên phải của ngôi trường kế bên là thư viện tiếp đó là khoa Tài chính – Kế Toán, khoa Kĩ thuật…ngôi trường khá rộng so với ngôi trường mà nó học bên Mĩ, xung quanh cây cối nhiều hơn phía sau trường có một bãi đất trống dành cho giờ thể dục…dù nó và Hân đã đi thăm quang một lần nhưng lần đó chỉ có Hân là chú tâm còn nó thì ngáy ngủ nên chẳng quan tâm gì mấy. Nó học ở lầu 3, vừa đi đến bật thang cuối cùng nó đã thở ra hơi…
-Bảo Anh mệt sao? Đứng đây đi Nhân đi mua rồi mình lên…Không đợi nó trả lời Nhân đi mau
Nó khẽ miễm cười, nó tin mình đã tìm được một người bạn tốt nhưng nó không chịu đứng im một chỗ mà nhìn hết bên này rồi nhìn sang bên kia. Thấy đằng xa người ta bu đông nghẹt không biết chuyện gì nhưng với bản tính tò mò nó chạy lại…
-Bum…ui da cái đầu của tôi. Nó ôm đầu nhìn lên thì thấy một tên con trai đang ôm một chồng sách từ thư viện đi ra, nó chỉ lo chạy mà không nhìn đường
-Cô có mắt không vậy hả? Đi sao không biết nhìn đường? Hắn bực mình quát tháo trước chồng sách nằm lê lết trên đất, nhìn thấy nó hắn lại nhớ chuyện hôm qua, tự nhủ không thể có lỗi với Su Su hắn làm như không quen biết
-Tôi…tôi…xin lỗi…để tôi nhặt lại. Nó vừa nói vừa nhìn lên, trước mặt nó bây giờ là một tên con trai có khuôn mặt thật đẹp nhưng nó vẫn cảm thấy lạnh giá không ấm áp như Phi Nhân…đôi mắt nâu trong có vẻ dang mang một nỗi buồn,…phút chốc nó bị đứng hình nó thấy quen quen nhưng lại không nhớ đã gặp hắn hôm qua
-Này nhìn gì mà nhìn hả? Tiếng hắn vang lên làm nó tỉnh lại vội cúi xuống nhặt đống sách bừa bộn
-Thôi khỏi cần…hắn giật phăng tay nó ra. Lần sau đi đường nhớ mà mang mắt kính vào nhé chứ nếu không người ta lại tưởng cô có mắt để trưng bày đó biết chưa? Hắn vừa gom sách vừa mắng diết
-Này…anh vừa phải thôi nhé! Tôi đã xin lỗi anh rồi anh còn nói cái kiểu đó nữa ha? Nó la lên
-Tôi nói cô không đúng sao? Nếu mắt cô không để trưng bày thì đâu có đụng phải tôi….
Chưa nói hết thì xung quanh một đám con gái trong căn tin đang vây lấy Phi Nhân trong căn tin chạy về phía hắn. Hắn nheo mày vội gom sách rồi kéo nó bỏ chạy. Từ phía xa đám con gái cứ nhao nháo gọi “Anh Khánh Băng, đợi em với…”
-Buông ra…anh làm cái gì vậy hả? Buông ra mau? Nó vùng vằn
Hắn kéo nó ra phía sau trường thấy tránh được bọn con gái kia rồi hắn buông tay nó ra
-Bốp…đồ vô liêm sĩ. Nó đánh hắn định bỏ chạy thì hắn kéo tay nó lại
-Cô nói ai vô liêm sĩ hả? Tôi chỉ không muốn cô gặp rắc rối vì tôi thôi hiểu chưa? Nói rồi hắn buông tay nó ra để nó đứng ngơ ngác
Nó quay trở lại, gặp Phi Nhân đang bị vây quanh bởi đám con gái lúc nãy, nó không nói gì đi thẳng lên lớp, Nhân thấy đuổi theo nó
-Bảo Anh đợi…đợi Nhân với…Bảo Anh đi đâu vậy?
-Ờ…không có gì thôi mình vào lớp đi
-Còn…Nhân vừa nói vừa đưa đồ ăn lúc nãy lên cho nó
-Uhm…tí nữa Bảo Anh ăn, cám ơn Nhân nhiều nha
Về lớp nó vẫn thấy con bạn mình đng vui vẻ nói chuyện với Ân, gương mặt nó méo xẹo “Tí về bà cho mày đói nha con” nó thầm nghĩ
Tiết học cũng nhanh chóng kết thúc, nó và Hân ra về Nhân và Ân muốn đưa tụi nó về nhưng nó từ chối còn Hân thấy vậy cũng không đi
-Ê…mày làm gì mà mặt buồn so vậy? Hân hỏi
-Tao không biết…tự nhiên tao có một cảm giác là tao đã gặp lại anh Bi nhưng mà…
-Nhưng mà sao mà lúc nào?
-Nhưng mà người đó không giống…tao cũng không biết nữa
-Mày khùng hả? Lúc thì giống lúc thì không giống vậy cuối cùng là như thế nào?
-Chắc là không phải đâu…con người này khó chịu, hung dữ, vả lại còn bắt nạt con gái nữa không phải anh Bi của tao đâu hihi. Nó nghĩ thế rồi cười mãng nguyện với suy nghĩ của mình
Hai đứa nó vừa đi vừa nói chuyện không để ý đằng xa một chiếc mô tô đang chạy với tốc độ cao, chạy phớ qua người nó là nó muốn đứng tim
-Chạy xe cái kiểu gì vậy hả? Muốn gặp diêm vương sớm hả? Đồ âm binh…Nó vừa mắng vừa la vừa chửi và cũng đủ thấy gương mặt đó khi hắn quay lại nhìn
-Thằng…thằng…cha đó đó Hân…nó vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn, Hân nhìn nhưng chỉ thấy phớ qua lưng rồi hắn chạy mất
-Thằng cha đó là ai?
-Là người lúc nãy tao nói mày nghe đó
-Uhm…chắc không phải anh Bi mày rồi, nghe mày kể anh Bi mày dễ thương lắm mà không phải rồi
Nó im lặng gật đầu, nhà cũng không xa trường lắm nên đi 15p là tới, cái bụng nó vẫn chưa ăn gi cứ sôi lên, mặt nó nhăn như mặt khỉ nghỉ lại chỉ tại con Hân mê trai nó càng bực mình
-Nè ăn đỡ mì gói đi…chiều nay tao đền cho…hihi
-Ờ…cám ơn…nhờ mày đó
-Hihi xin lỗi mà tại…
-Tại bạn tôi mê trai kaka
-Cốc…ai mê trai hồi nào hả mậy? Chỉ là nói chuyện hợp tính nên thích thôi. Nhỏ ngại ngùng
-Ờ…để tao nhờ Phi Nhân mai mối cho mày kaka
-Ăn đi nói nhiều quá mắc nghẹn giờ. Nhỏ đỏ mặt
Hắn quay đầu lại muốn xin lỗi nhưng nhìn thấy nó lại nhớ chuyện lúc sáng nên chạy đi luôn, hắn đang đuổi theo một tên cướp…
-Của chị nè…chị xem có mất gì không?
-Ah…không cảm ơn em nhiều
-Dạ không có gì. Nói xong hắn vọt xe đi mất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT