-Bảo Anh mày dậy chưa. Hân đập cửa phòng gọi nó

-Uhm…dậy nè…mày làm gì mà sáng sớm la um xùm vậy? Tao còn mệt quá nè…Nó đưa gương mặt ngáy ngủ ra mở cửa

-Hôm này phải làm thủ tục nhập học đó con quỷ…dậy rồi đi nhanh lên

-Ừ…tao quên đợi tao tí.

Nó quay vào…rẹt…rẹt…15 phút sau…

-Xong rồi đi nhanh đi rồi về tao ngủ nữa

-Ngủ nữa hả? Mày không sợ thành heo hả?

-Ngủ là nghề của chị mà cưng hehe

-Thôi đi nhanh đi con quỷ

Đón chiếc taxi đi thẳng đến trường ĐH ECNM, vì đã theo học bên Mĩ nên nó chỉ cần bổ sung môt số thủ tục nữa là vào trường để học. Sau khi gặp thầy hiệu trưởng để bổ sung hồ sơ nó và Hân đi một vòng quanh trường…

-Ê trường này rộng thiệt nha… Hân nói

-Ừ…mà mày xem xong chưa tao muốn ngủ

-Ừ về thì về ngủ đi cho mày thành heo luôn, mà khoan đứng đây đợi tao xíu nhỏ lật đật kiếm tollet chạy vọt vô để nó đứng lắc đầu ngán ngẫm

Đợi nhỏ lâu quá nó đi dọc hàng lang, nhìn thấy một cái cây khá to gần đó có một cái hồ lớn nằm phía bên trái thư viện, nó đi lại hứng bóng râm từ cái cây đó. Chạy tới không nhìn trước nhìn sau đứng một hồi nó thấy như có con gì cắn ở chân nó nhìn xuống thì thấy một ổ kiến lửa đang vây lấy chân nó tưởng như chân nó là một món ăn béo bở. Nó không im lặng được nữa tay thì phủi, chân thì chạy , miệng thì la…một người đứng cạnh mé hồ đang tìm sự yên tĩnh nghe tiếng la của nó quay sang chưa nhìn được mặt nó thì đã nghe….ũm…ũm...cả hai lọt chũm xuống cái hồ

-Cứu…cứu…tôi không biết bơi…Nó quơ tay quơ chân hụp lên hụp xuống kêu cứu..

Hắn bơi ra đem nó lên bờ thì nó đã ngất một phần vì sợ một phần do không biết bơi…Thấy nó nằm im hắn đành phải…hô…hấp…nhân…tạo….Hắn cuối xuống hành động…nó mở mắt ra mở tròn hết cỡ…ai đó đang hôn nó ah không đang hô hấp nhân tạo cho nó, chợt tim nó đập thình thịnh….Hắn ngước lên thấy nó đang nhìn mình…hai ánh mắt nhìn nhau bất động một phút. Tim hắn lại đập nhanh, nhìn vào đôi mắt đó hắn cảm giác rất quen thuộc…Không kiềm chế cảm xúc hắn lại cuối xuống hôn nó, lúc này nó đã kịp định thần, đẩy hắn ra, bỏ chạy…hắn kịp định thần lại

-Mày làm cái gì vậy hả? Không phải Su Su mày làm vậy có lỗi với Su Su mày biết không hả? Tự nói tự đánh mình tự trách mình, hắn lại thấy nhớ Su Su, ánh mắt của nó làm tim hắn đập mạnh, hắn không cho phép mình nghĩ đến bất kỳ ai ngoài…Su Su

Chạy lại chỗ cũ thì gặp Hân đang đợi nó

-Mày chạy đi đâu vậy? Làm tao đợi dài cổ, mà quần áo mày sao ướt nhẹp vậy?

-“Trời ơi nụ hôn đầu tiên của mình đã bị cái tên chết bầm đó lấy mất rồi, trời ơi…sao vừa về đã gặp sao chổi vậy?” Nó kêu la thảm thiết trong suy nghĩ

-Nè…mày làm sao vậy?

-Ơ …Không có gì về thôi

Đón xe về nhà, nó lên phòng ôm lấy con búp bê…

-Anh ta là ai sao mình lại có cảm giác như là anh Bi…không phải anh Bi làm gì trên đây anh ấy đang ở quê chứ? Không nghĩ nữa nó chạy xuống nhà gọi Hân

-Hân! Tao với mày đi đây chút nha!

-Đi đâu đó?

-Ừ về nhà cũ của tao…không biết bây giờ có còn…nữa không

-Còn gì…ah…cái người mà kể tao nghe đó hả?

Nó im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa xăm…hy vọng…

Đón taxi đến nơi nó đi thật nhanh…Hân đuổi theo nó, khung cảnh xa lại hoàn toàn với nó giống như chưa bao giờ nó sống ở nơi này, đường sá, cây cối, nhà cửa…nói chung mọi vật đều khác hẳn. 15 năm trước khi đi nó vẫn còn nhớ nơi đây rất ít nhà, cây cối thì nhiều nhưng 15 năm sau khi trở về nhà cửa mọc lên nhiều hơn khích nhau hơn còn cây cối thì dần mất đi….đi hồi lâu cũng đến nhà nó. Căn nhà giờ đây đã đổi chủ cũng đã xây mới, không còn hàng dâm bụt nữa, không còn cái sân đó nữa…nó nhìn thấy ngôi nhà gần đó như vô thức nó liền đến gõ cửa

-Cháu tìm ai? Một người phụ nữ trung niên hỏi nó

-Dạ…dạ cháu tìm anh Bi…nó bối rối

-Anh Bi nào? Bác sống ở đây được 5 năm rồi không biết ai tên Bi cả

-Dạ…chắc cháu nhầm nhà xin lỗi bác. Nó cuối đầu quay đi, một chút hụt hẩn…

-Thôi đừng buồn nữa nếu có duyên chắc chắn mày sẽ gặp lại anh Bi của mày mà. Hân khuyên nó

-Uhm…thôi mình về đi

Nó cùng nhỏ Hân ra đón taxi về, trên đường về nó không nói gì chỉ nhìn xa xăm, Hân thấy nó thế đành im lặng….

-Mày ngủ ngon nha…mai đi học rồi đó nhớ ngủ sớm nha tao không muốn trể giờ vì mày đâu nha con quỷ. Hân trêu nó

-Ừ tao biết rồi

Màng đêm tỉnh mịt, không gian im lặng dễ đưa con người ta vào giấc ngủ nhưng…nó không tài nào ngủ được lăn qua lăn lại đến gần sáng nó mới chộp mắt được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play