Ánh nắng mặt trời buổi trưa gay gắt không kiêng nể gì mà xuyên thẳng qua tàn lá, khéo tay vẽ nên những hoa văn sống động màu đen mơ hồ in trên mặt đất.
Nóng! Nóng! Thật sự là rất nóng!
Hải Nghi khó chịu lau mồ hôi trên trán, vết thương dưới chân chưa lành lại bị mồ hôi thấm ướt gây nên cảm giác ngưa ngứa, khó chịu.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm miếng băng gạc màu trắng bị thấm ướt hơn phân nữa, nghĩ xem có nên dùng tay gãi ngứa hay không, cứ để thế này vết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng. Hải Nghi đang do dự xem nên giải quyết cái chân của mình như thế nào.
Đang đi đằng trước chợt cảm thấy người phía sau đột nhiên dừng bước không đi nữa, Hải Nam nghi hoặc quay đầu lại xem, bắt gặp bộ dáng Hải Nghi do do dự dự nhíu mày nhìn chằm chằm vết thương dưới chân.
Hắn yêu thương, cưng chìu lấy tay vò đầu cô, mỉm cười rất đẹp trai nhìn cô đang ngây ngốc nói.
-Đồ ngốc! Đi qua bên kia nghỉ một chút.
Hải Nam nhanh chóng kéo cô đến bóng mát phía trước, ôm cô đặt cô ngồi trên tảng đá to lớn bên cạnh.
Hải Nghi không nói gì, chỉ nhìn Hải Nam chăm chú.
Nhìn hắn cao lớn như vậy, đẹp trai như vậy.
Nhìn hắn cẩn thận dùng khăn tay lau khô mồ hôi trên mặt cô.
Nhìn hắn từ từ ngồi xổm, quỳ một gối dưới chân cô, nâng chân cô để lên đùi hắn.
Hắn đau lòng dùng khăn lau xung quanh vết thương, ngẩng đầu nhìn cô dịu dàng nói.
-Khó chịu sao?
Hải Nghi nảy giờ vẫn nhìn hắn, nhìn gương mặt đẹp trai mê người của hắn, nhìn mái tóc ngắn của hắn bị gió thổi rối tung.
Trong lòng nảy sinh ý tưởng xấu, cánh tay rảnh rỗi thản nhiên vò mái tóc hắn rối lên, trả thù lúc nảy hắn vò đầu cô. Hải Nghi nhìn gương mặt nhăn nhó của hắn trong lòng rất là hả hê.
-Hahaha… Hải Nam anh thật đáng yêu nha.
Nói rồi bàn tay không yên phận nắm hai má hắn mà ra sức véo thật mạnh.
-Thôi nào, đừng nghịch nữa.
Hải Nam kiên nhẫn từng chút, từng chút lau sạch vết thương cho cô. Vết thương sau khi tiếp xúc với không khí tươi mát cũng trở nên khô ráo hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn Hải Nam dùng miệng thổi vết thương cho cô, cảm giác ngưa ngứa cũng dần biến mất, bàn tay hắn mát lạnh khi chạm vào vết thương cảm thấy thật thoải mái, dễ chịu.
Thì ra làm vậy quả thật sẽ hết đau nha!
Nhìn gương mặt chuyên chú của hắn, Hải Nghi lại nổi tính trêu ghẹo.
-Nhưng mà, Hải Nam… anh chắc là mình có mang theo bông băng chứ?
Hải Nghi thắc mắc hỏi, không ngờ thực sự nhìn thấy Hải Nam đình chỉ động tác, ngẩng đầu lên nhìn cô, méo miệng thành thành thật thật khai báo.
-Anh quên!
-Anh quên?
-Ừm… anh quên rồi.- Hải Nam khó khăn nói.
-Trần Vũ Hải Nam, anh… Thôi được rồi, bây giờ làm sao đây? Nếu để như vậy thì sẽ nhiễm trùng thật đấy.
Hải Nghi vốn định mắng cho hắn một trận nhưng khi nhìn gương mặt xấu hổ kia của hắn bỗng thấy mềm lòng.
Cô cố ý bày ra bộ dáng nhăn nhó đáng thương, hai mắt cún con chân thành nhìn hắn. Trong lòng cảm thấy hắn khó xử mà có chút hả hê khi người gặp họa mà quên mất chính mình mới là người bị thương.
Hải Nam nhìn gương mặt đau khổ của cô, trong lòng ray rứt nặng nề, tại sao hắn lại quên mất chứ? Hải Nam vội vàng đứng dậy không chút do dự nói.
-Ở đây, chờ anh, anh sẽ quay lại lấy.
-Không cần đi.
-Chờ đã…
Nói rồi vừa định xoay người đi thì bàn tay bị người ta nắm lấy, đồng thời hai thanh âm đột ngột vang lên.
Hải Nam nghi hoặc nhìn tay Hải Nghi kéo tay hắn. Gương mặt cô cũng bất ngờ nhìn người vừa phát ra thanh âm.
-Chờ đã, không cần đi đâu, tôi có chuẩn bị hộp y tế rồi.
Phía sau, Hoàng Tử Minh vừa nói, vừa tháo ba lô trên lưng ra lấy ra hộp y tế đưa cho Hải Nam, gương mặt vẫn như cũ, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Hải Nam nhìn hắn rồi nhận lấy hộp y tế, lại ngồi xổm trước mặt Hải Nghi tự tay xử lí lại vết thương cho cô. Trong suốt quá trình mặc dù có hơi đau rát nhưng thủy chung Hải Nghi vẫn không nhíu mi một cái, an tĩnh ngồi như thế cho hắn xử lí vết thương.
-Cảm ơn.- Hải Nam khách sáo nói rồi trả lại hộp y tế cho Hoàng Tử Minh.
-Không có gì, chỉ là mang theo đề phòng trường hợp cần dùng tới.
Hoàng Tử Minh dịu dàng nói.
-Hôm nay leo núi mà không mang theo dụng cụ trị thương, anh cũng quá sơ ý rồi.-Từ phía sau đi tới Bảo Phi nhìn hắn trêu chọc nói.
-Cô…
-Tôi? Tôi thì sao hả? Tôi nói không đúng sao, băng bó cũng không đẹp. Hứ, nhìn xem chân của Black nhà chúng tôi bị anh biến thành bánh chưng rồi kìa.
Theo hướng bàn tay cô chỉ, mọi người quay sang nhìn thấy Hải Nghi bộ dạng nín cười chật vật nói.
-Thật… Thật không sao đâu mà.
Hải Nam thẹn quá hóa giận, một bụng oán khí sắp bùng nổ nhìn chằm chằm “con bạch tuột lửa” đáng chết cư nhiên lại tiếp tục bám lấy Hải Nghi.
-Trưa rồi chúng ta dừng chân nghỉ một chút đi.
Hiểu Lam hiểu biết mà đề nghị, thành công dập tắt ngòi nổ chiến tranh sắp bộc phát.
Đặng Vũ Khánh liếc mắt nhìn chân của Hải Nghi một cái cũng không nói gì, lẳng lặng đứng tựa vào thân cây bên cạnh.
Hoàng Tử Minh cũng sắp xếp ngồi dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ riêng Hải Nam hai mắt phát hỏa nhìn “bạch tuột lửa” hai tay ôm lấy Hải Nghi cứ thế mà ngủ.
Hải Nghi khó xử nhìn hắn cười khổ. Cô không có cách nào a, từ lúc trước đã như thế rồi, cô chưa bao giờ từ chối được cô gái này. Thật hết cách.
-Có cần tớ băng lại không.- Hiểu Lam nhìn cái bánh chưng trên chân cô, tốt bụng hỏi.
-Không cần đâu…
-Không cần.
Hai người cùng quay đầu nhìn Hải Nam, chỉ thấy hắn quay đầu đi, nói.
-Không được tháo.
Hải Nghi nhìn người này, sao lại trẻ con như vậy chứ. Cô cười nhìn theo hắn, nụ cười hạnh phúc thật khiến cho người ta chói mắt.
Hoàng Tử Minh cùng Đặng Vũ Khánh trùng hợp đều nhìn thấy nụ cười chói mắt như vậy, lòng họ cũng đau như vậy, cô cũng sẽ không hướng bọn họ cười rực rỡ như vậy.
Hà Hiểu Lam ánh mắt sâu thẳm nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi dừng thật lâu ở bóng dáng cao lớn kia, lẳng lặng quay người đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT