Sáng chủ nhật đẹp trời, tôi hùng hổ bước vào trường như sắp sửa đi giết người, bộ dạng của tôi khiến chú bảo vệ vốn rất can đảm cũng đi ra cản lại nếu tôi không giơ ra chiếc thẻ học sinh và trình bày lí do mình phải lên trường.

Tôi đi phăng phăng vào hồ bơi, từ bây giờ cho đến khi vào học kì mới tôi có nghĩa vụ phải hoàn thành khóa học bơi đặc biệt của mình, nhưng ý nghĩ trong đầu của tôi lúc này chỉ có 1: phải giết chết nó, thằng nhãi Thiên Lam khốn kiếp đã khiến tôi bị mất mặt với Thiên Phong. Càng nghĩ tôi càng thấy tức điên lên, mặc dù bình thường tôi và Thiên Lam rất hay chọc phá nhau, nhưng nó thừa hiểu đối với tôi Thiên Phong quan trọng như thế nào, tại sao nó lại giám giở trò với chiếc bánh của cậu ấy? hành động này của Thiên Lam cho tôi thấy cậu ta chẳng khác gì một đứa trẻ mẫu giáo cư xử cực đoan khi giận dỗi. Và hậu quả đương nhiên là sẽ bị bố mẹ nó cho một trận đòn no nê. Tôi bẻ nắm tay rắc rắc.

-Hôm nay cậu chết với tôi, Thiên Lam!

Nhưng phòng tập bơi trống trơn. Vậy là cậu ta chưa đến? Giáo viên dạy bơi gặp tôi, sau khi dặn dò vài việc lấy lệ cũng vội bỏ đi tán gái. Chỉ còn một mình, tôi ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã 8h00 rồi, không lẽ Thiên Lam sợ tôi nên không dám đến. Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì:

-Chào buổi sáng! Nhật Hạ!Một giọng nói ngập ngừng vang lên phía sau tôi.

Tôi cười nhạt từ từ quay lại, cuối cùng cũng chịu lết xác tới rồi sao?

-Thiên Lam! cậu chết chắc…

Chưa nói hết câu thì tôi giật mình suýt nữa thì ngã nhào xuống hồ nước sau lưng. Thiên Lam đang đứng phía sau tôi, trên người cậu ta là một bộ giáp đấu bảo vệ công kềnh, có lẽ là lấy từ phòng tập Karate. Miệng tôi méo xệch, khóe mắt giật giật. Tôi đưa tay dụi mắt để nhìn lại một lần nữa xem mình có hoa mắt không, nhưng không, đúng là cậu ta. Đi tập bơi mà lại mặc chiếc áo giáp đấu to vật vã này, cậu ta sợ không có cách nào chứng minh cho người khác biết cậu ta thần kinh có vấn đề sao.

-Nhật Hạ à…Cậu ta liếc tôi ngại ngùng rồi đưa tay gãi gãi mũi lí nhí.-Xin lỗi cậu vụ chiếc bánh kem hôm qua, chắc cậu cũng biết rồi…chính tớ đã phá nó.

-Haha…tớ biết…Tôi dịu dàng mỉm cười. Và…

Bốp!!!!! Lao vào tặng cho cậu ta một trận liên hoàn cước.

Thiên Phong có lẽ đã biết trước hành động của tôi nên ưỡn ngực chịu đòn, từ đầu đến cuối không hề có ý đánh lại hay bỏ chạy. Nhưng những cú đấm đá của tôi giáng rầm rầm vào cậu ta chỉ khiến tôi mất sức chứ cậu ta chẳng hề si nhê gì cả. Tôi trừng trừng nhìn cậu ta căm tức, thì ra đây là lí do Thiên Lam thủ sẵn bộ áo giáp này trước khi gặp tôi.

-Cậu mệt chưa? Thấy tôi thở hỗn hển và dừng lại, Thiên Lam nheo mắt nhìn tôi trêu chọc.-Tớ đã xin lỗi rồi, cũng để cho cậu đánh rồi, chúng ta hòa nhé!

-Hòa cái đầu heo của cậu á!!!! Tôi gào lên khiến cậu ta nhăn mặt vội đưa tay bịt tai lại.-Cậu có biết đây là lần cuối cùng tớ gặp Thiên Phong cho đến hết nghỉ hè hay không? Tớ muốn có một chút kỉ niệm đẹp với Thiên Phong trước khi tạm việt. Vậy mà…Vậy mà cậu hại tớ biến thành con ngốc trước mặt cậu ấy.

-Tớ đã xin lỗi rồi.

-Hừ!!! Tôi liếc cậu ta vẫn chưa hết bực mình, nhưng đánh chán, mắng chán cũng thấy nguôi nguôi giận nên quay sang hỏi han.-Thế chiếc bánh hôm qua ngon không?

-Hừ…Thiên Lam nhìn tôi bức xúc.-Tớ cũng đang muốn hỏi cậu đây nè. Thực ra là cậu hậu đậu hay cậu muốn chơi xỏ tớ thế hả? Rõ ràng là bánh kem mứt trái cây mà cậu lại bỏ muối ớt vào? Báo hại tớ ăn xong cả đêm hẹn hò với Tào Tháo.

-Muối? Tôi tròn mắt ngạc nhiên.-Tớ bỏ muối vào bánh khi nào?

-Bánh cậu làm sao lại đi hỏi tớ? Thiên Lam nhăn nhó. Tôi vẫn ngây ngốc chưa thể hiểu được vấn đề.

Bánh của Thiên Lam hôm qua tôi để trong ngăn bàn, có lẽ cũng có vài người trong lớp biết được. Nhưng ai lại chơi ác rắc muối vào bánh của cậu ấy? Tôi suy nghĩ một chút rồi khẳng định: kẻ đó hẳn là phải có thâm thù đại hận gì với Thiên Lam dữ lắm nên mới hành động như vậy. Nhưng chơi thế thì ác quá.

-Chán quá! Tôi thở dài.-Tớ đã phải mất hơn 8 tiếng mới làm được hai cái bánh đó, chưa kể riêng phần trang trí bánh của Thiên Phong đã mất hơn 2 tiếng đồng hồ, vậy mà…

-Hazzz….Thiên Lam nhìn tôi thở dài. -Nhật Hạ, sao không ra ngoài tiệm mua đại một cái bánh mà tặng cậu ta. Sao cứ phải tốn công tốn sức với Thiên Phong như vậy?

-Cái này cậu biết rõ lí do rồi còn hỏi tớ à? Tôi liếc cậu ta giận dỗi, từ từ lùi lại sau định ngồi xuống, không muốn đánh cậu ta nữa. Nhưng…

-Cậu đúng là ngốc. Rõ ràng Thiên Phong không có ý gì với cậu hết, sao cậu còn cố gắng theo đuổi nó làm gì?

Bốp!!!!

Tôi lao lên nhè vào bộ hạ của cậu ta đá một phát thật mạnh. Thiên Lam sững người, mặt trắng bệch từ từ ngã xuống đất run run.

-Cậu…sao dám…dùng chiêu này…với tớ?

Tôi cười, đi đến đạp cho cậu ta vài phát nữa. Võ trang sao? Mặc giáp sao? Thiên Lam, cậu quên rằng có một bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể mình cậu không có cách nào bảo vệ hay sao? Còn dám đứng đó mà chọc tức tôi nữa, là tự cậu chuốc lấy đó thôi, vốn dĩ tôi đã định tha cho cậu rồi mà do cậu không biết điều thì ráng chịu.

-Lần sau cậu còn dám nói với tớ câu đó một lần nào nữa, tớ sẽ cho nhà cậu tuyệt tử tuyệt tôn luôn. Tôi đứng trước mặt cậu ta nhìn xuống cảnh cáo, không ngờ cậu ta lại còn chưa biết sợ.

-Tớ chỉ nói sự thật thôi, rõ ràng Thiên Phong không hề để ý đến cậu, vậy mà cậu cứ ngày đêm dán lấy nó, cậu có biết hành động của cậu ngu ngốc và lãng phí thời gian lắm không? Tớ khuyên cậu nên đi tìm một người con trai khác đi, đừng có làm cái bóng ám theo Thiên Phong nữa, cậu và nó chẳng có kết quả gì đâu.

-Cậu còn dám nói với tớ như vậy sao? Tôi liếc Thiên Lam trừng trừng, giơ chân lên định hạ thủ thì cậu ta nắm cổ chân tôi, kéo tôi ngã xuống sàn sau đó nhào lên giữ chặt lấy tôi cười đểu.

-Cậu tức giận chỉ vì tớ nói sự thật sao? Là bạn của cậu, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

-Cậu im ngay!!!!Tôi rướn người lên, nắm cổ áo cậu ta kéo mạnh xuống và bật dậy ngồi lên bụng cậu ta khống chế.-Nếu cậu muốn tốt cho tớ thì lẽ ra cậu nên ủng hộ tớ mới phải, tớ để ý từ khi tớ bắt đầu theo đuổi Thiên Phong đến giờ cậu chỉ toàn phá đám tớ thôi. Không lẽ cậu có tình ý gì với Thiên Phong nên không muốn tớ tiếp cận cậu ấy?

-Cậu nói gì? Thiên Lam nổi giận bật dậy đè tôi xuống đất.-Tớ đẹp trai thế này mà cậu dám nói tớ gay sao?

-Mấy đứa tự nhận mình đẹp trai thường hay bị lệch lạc về giới tính. Cậu đừng chối nữa, nói thật đi, nếu cậu thật sự để ý Thiên Phong thì nói thẳng ra, chúng ta sẽ cạnh tranh với nhau một cách công bằng.

-Cậu im ngay!!!

Cứ như thế, chúng tôi quên mất thời gian, quên mất mục đích khi đi đến trường, cứ lăn lộn dưới đất vật nhau và cãi nhau chí chóe, tôi trước đây từng đi học Judo nên mấy đòn vật khá mạnh, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng cả hai lăn đến gần bể bơi rồi rơi tõm xuống nước.

Lúc này tôi và Thiên Lam mới chịu tách ra tha hồ ngụp lặn, Thiên Phong vì mặc chiếc giáp đấu cồng kềnh nên hơi khó khăn trong việc bơi lên, nhưng cậu ta vẫn biết cách điều chỉnh động tác để nổi lên mặt nước, chỉ riêng con vịt cạn chưa biết bơi là tôi đang chìm dần, chìm dần. Tôi hoảng hốt, định mở miệng kêu cứu thì nước ùa vào khoang miệng, tôi khó thở và uống no nê nước. Trong giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, tôi dùng hết sức vươn tay nắm lấy cổ chân Thiên Lam trước khi cậu ta kịp trèo lên bờ kéo chìm xuống cùng tôi.

Thiên Lam khá bất ngờ, cậu ta vùng vẫy tỏ ý muốn tôi thả cậu ta ra, nhưng tôi vẫn cười gian ác. Thiên Lam! cái tên khốn kiếp dám làm ta chết đuối, ta còn món nợ chưa tính với ngươi nên hãy cùng ta qua thế giới bên kia mà trả nợ cho ta đi.

Càng lúc tôi càng thấy khó thở và no căng bụng vì uống nước. Rồi tôi thấy sau gáy mình hơi nhói, trước mặt tôi là một không gian đen tối, tôi chìm dần vào vô thức.

Không biết phải mất bao lâu sau đó tôi mới dần dần tỉnh lại, khi ngực mình bị ép mạnh và tiếng nói quen thuộc của ai đó vang lên:

-Nhật Hạ…Nhật Hạ….Mau tỉnh lại đi!!!

Mí mắt tôi hé ra một cánh chậm chạp, người tôi dường như bị rút hết sức lực, tôi muốn cứ động cánh tay, nhưng nhấc lên không nổi.

-Nhật Hạ…mau tỉnh lại đi!!!!

Thiên Lam cúi sát xuống ngực tôi xem tim còn đập hay không rồi lại hối hả dùng hai bàn tay ép ngực tôi. Tôi đã lấy lại chút sức tàn, muốn mở to mắt ra kêu cậu ta dừng tay. Nhưng…

-Nhật Hạ…cậu đừng có chết mà!

Thiên Lam hốt hoảng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi vẫn chưa có phản ứng gì rồi cúi xuống hôn tôi. Tôi giật mình, Cậu ta đang làm cái quái gì thế? Thực ra chỉ là Thiên Lam đang làm hô hấp nhân tạo cho tôi thôi, nhưng tôi không chịu hiểu, bởi lúc này máu của tôi đã dồn hết lên não rồi.

Chát!!!!!!!

Một cú bạt tai trời giáng được tôi thân ái tặng vào mặt Thiên Lam, cậu ấy ngã nhào xuống nước, bởi hai chúng tôi đang ở rất sát bờ bể bơi. Nhưng lúc này Thiên Lam đã cởi chiếc áo giáp to vật vã trên người mình ra nên rất dễ dàng leo lên bờ.

-Cậu lại nổi điên chuyện gì nữa thế? Đồ con gái đáng ghét. Cậu ta giận dữ nhìn tôi, bám vào hai thanh sắt leo lên.

-Thiên Lam…cậu là đồ háu sắc…tại sao cậu dám…tại sao cậu dám….Tôi giận đến mức nói lắp, Thiên Lam thì vẫn tỉnh bơ hỏi lại tôi:

-Tớ dám làm gì cơ?

-Tại sao…tại sao cậu dám…hôn tớ?

-…

-Cậu có biết đây là nụ hôn đầu tiên của tớ hay không? Cậu có biết là tớ chỉ muốn giữ nó cho Thiên Phong yêu quý của tớ hay không? Tại sao cậu dám cướp mất hả?????? Tôi gào lên, tiếng oán hận vang đến tận 18 tầng địa ngục.

-Hứ. Thiên Lam ngoảnh mặt đi chổ khác lẩm bẩm.-Lúc nào cũng Thiên Phong…Thiên Phong… Cậu có hẹn với nó từ kiếp trước chắc? Tớ làm hô hấp nhân tạo cho cậu chứ có thèm hôn cậu đâu.

Thấy Thiên lam ngồi im một chổ giận dỗi không thèm nhìn tôi, tôi cũng hơi nguôi nguôi trong lòng. Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã trách cậu ta, thực ra Thiên Lam rất lo cho tôi, khi nãy cậu ấy cũng là nóng vội muốn sơ cứu cho tôi, chỉ là lúc đó tôi chưa hoàn hồn nên không kịp cản cậu ta lại, nhưng tóm lại là không thể trách cậu ta được. Tôi thở dài, muốn tránh thì trách số tôi sao quá đen đủi thôi.

-Xin lỗi cậu Thiên Lam, đừng giận nữa.

Nghe tiếng tôi nói, Thiên Lam không trả lời mà đứng dậy bỏ đi đâu đó, tôi mệt quá nên không buồn quan tâm nữa. Nhìn những đợt sóng nước đang dập dờn trong hồ ngán ngẫm. Ngày tập bơi đầu tiên của tôi trong mùa hè mà lại suýt chết đuối, xem ra ước mơ trở thành người ếch của tôi vẫn còn xa vời lắm. Tôi bắt đầu thấy cả người mình lạnh ngắt, những giọt nước trong veo vẫn nhỏ tong tong từ mái tóc của tôi xuống đất. Có lẽ buổi tập hôm nay phải dừng lại ở đây thôi.

Chợt! một chiếc áo khoác trắng phủ lên người tôi, tôi quay ra sau lưng chỉ thấy Thiên Lam nhìn tôi nhíu mày.

-Khoác vào đi kẻo lạnh.

Tôi gật gật đầu kéo chiếc áo choàng kín vai mình rồi chậm chạp đứng lên, nhưng chân tôi mềm nhũn khiến tôi té phịch xuống. Thiên Lam vội cúi xuống đỡ lấy tôi.

-Cậu vẫn còn bị choáng, tốt nhất là nằm xuống nghỉ ngơi một lát đã.

Tôi gật gật đầu, nằm gối lên đùi Thiên Phong, cậu ấy vẫn im lặng không nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm lúng túng nhìn lên trời. Từ góc độ tôi nằm, tôi có thể thấy rất rõ nửa trên cơ thể cậu ấy, Thiên Lam tập võ nên có một cơ thể rắn chắc và khá đẹp mắt, những giọt nước trên mái tóc ướt nhẹp của cậu ta cũng nhỏ tong tong xuống bộ ngực gợi cảm, tôi nhìn lên mặt cậu ta, cảm thây dường như nó đang đỏ đỏ.

-Thiên Lam…Tôi cất tiếng yếu ớt.-Có phải cậu chưa từng có bạn gái không? Thiên Lam giật mình lúng túng nhìn tôi.-Đừng có nói với tớ đây nụ hôn đầu tiên của cậu nhé?

Thiên Lam không trả lời tôi, chỉ lúng túng gật gật đầu. Tôi cười khổ, khóe miệng giật giật. Hai chúng tôi xui xẻo đến mức này sao, mất nụ hôn đầu tiên với đối tượng mà mình ghét nhất. Đây có phải là thứ nghiệt duyên như trong mấy truyện tiểu thuyết Trung Quốc hay nói không vậy? Tôi bắt đầu thấy hơi xấu hổ, muốn đứng lên lắm mà không đủ sức gượng dậy.

Sau một lúc yên lặng thì Thiên Lam cúi xuống nhìn tôi, cậu ta đưa một ngón tay trỏ lạnh ngắt lên chà nhẹ trên môi tôi. Tôi giật mình, đang định bẻ gãy ngón tay chết tiệt đó thì cậu ta lại thắc mắc.

-Lúc môi tớ chạm vào môi cậu…cậu có thấy mềm mại không? Ban đầu tớ cứ tưởng rằng môi cậu vừa lạnh vừa cứng, nhưng không ngờ nó mềm mại và ấm áp lắm.

À…Thì ra đây chính là lí do. Tự dưng sức mạnh đã mất bây giờ đang cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể tôi. Tôi nhìn cậu ta mỉm cười dịu dàng và:

ÙM!!!!!!!!!

-ĐỒ DÊ CỤ!!!!!!!!

Tôi bật dậy, đá văng cậu ta xuống nước, rồi tức giận bỏ về.

Sau lưng tôi Thiên Lam vẫn chưa vội lên, cứ loi choi dưới hồ và suy nghĩ về vấn đề gì đó có vẻ nghiêm trọng lắm.

Hai tháng nghỉ hè của tôi trôi qua thật nhanh, có lẽ vì ngày nào tôi cũng cùng Thiên lam cãi nhau chành chọe nên tôi không còn ý thức được thời gian đang trôi nữa. Thiên Lam rất nhiệt tình trong việc hướng dẫn tôi tập bơi. Sáng nào chúng tôi cũng lên từ sớm, có nhiều hôm ở trên trường cả ngày đến chiều tối mới về.

Thiên Lam dạy cho tôi rất nhiều kĩ năng cần thiết trong bơi lội: ngụp, lặn, hít thở…Đủ các kiểu bơi sãi, bơi bướm, bơi ếch, bơi tự do và cuối cùng cậu ấy kết luận một điều: Tôi giỏi nhất là bơi bằng phao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play