Thế là kì nghỉ
hè đầu tiên của chúng tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trước khi nghỉ hè chúng tôi
sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chia tay. Mục đích chính là chúc mừng sinh nhật cho
những bạn trong lớp sinh vào tháng 6, 7, 8. Lớp tôi có một chương trình diễn ra
hàng tháng là lên danh sách ngày sinh của mọi người, đến cuối tháng sẽ tổ chức
sinh nhật cho họ, vì những bạn sinh vào mùa hè không tổ chức theo tháng được
nên sẽ cộng gộp vào, tổ chức vào ngày cuối cùng của học kì 2.
Có một sự trùng
hợp thú vị là sinh nhật của cả Thiên Phong và Thiên Lam đều rơi vào ngày cuối
cùng. Cả ngày hôm trước tôi đã phải vật lộn với cái bếp, làm đi làm lại không
biết bao nhiêu lần mới có được hai chiếc bánh kem ra hồn. Anh trai tôi thì có
nhiệm vụ đứng bên cạnh kiểm định chất lượng giúp tôi, rồi khi buổi nấu ăn kết
thúc thì thì anh ấy phải nhập viện thì rối loạn tiêu hóa nặng.
Lớp học hôm nay
khá náo nhiệt, ai cũng hoan hỉ với kế hoạch du lịch trong những ngày hè oi bức.
Riêng tôi thì có hơi chán nản. Kì nghỉ hè này tôi không được nghỉ học như mọi
người mà phải lên trường tập bơi, chương trình học thể dục của tôi có nội dung
bơi lội, nghe đâu đầu năm có mấy vụ học sinh bị chết đuối vì không biết bơi nên
hiệu trưởng ra lệnh cho tất cả học sinh trong trường phải học bơi cho bằng được,
hầu như lớp tôi ai cũng qua với điểm số cao ngất ngưỡng, riêng tôi thì lẹt đẹt
mãi vẫn không nắm được kiến thức cơ bản, hậu quả là lần nào nhảy xuống nước tôi
cũng được vớt lên trong tình trạng bụng uống no nước. Không còn cách nào khác,
tôi được đặc cách cho đi tập bơi vào ngày hè cùng thời gian với những bạn đi ôn
thi học sinh giỏi trên trường.
Ban đầu sự quan
tâm của thầy giáo dạy thể dục cũng khiến tôi cảm động lắm, nhưng sau đó tôi mới
biết nguyên nhân khiến thầy ấy nhiệt tình bỏ cả kì nghỉ hè quý giá lên trường dạy
tôi chỉ để có cơ hội gặp cô giáo dạy văn (cũng đi ôn học sinh giỏi vào hè) thì
tôi thấy chán nản, đã thế thầy ấy còn chỉ định Thiên Lam là người hướng dẫn tôi
để có thời gian thong thả tán người đẹp. Mà như vậy cũng không tệ, tôi sẽ cố hết
sức trong vòng hai tháng ngắn ngủi lột xác biến thành người ếch. Có điều vì bị
điểm liệt môn bơi lội mà bảng điểm của tôi bị tụt xuống cuối lớp, nghĩ lại đúng
là đáng buồn.
Tôi cẩn thận đặt
chiếc bánh sinh nhật của Thiên Phong ra 1 góc bàn, đúng lúc định đặt chiếc bánh
của Thiên Lam ra này Thục Anh gọi tôi đi cắt dưa hấu, lớp tôi sẽ mừng sinh nhật
và chia tay nhau bằng bữa tiệc bánh kẹo hoa quả thật là hoành tráng. Như thành
một thói quen, tôi lại đưa mắt dò tìm vị trí của Thiên Phong, cậu ấy đang trên
bục giảng giúp mọi người cột băng rôn trang trí, dường như biết tôi đang nhìn
mình, Thiên Phong quay lại khẽ mỉm cười, tôi hơi ngơ ngẩn, nhớ lại chiếc bánh
kem nhỏ xinh kia, tôi đã giành hết tâm trí làm cả buổi mới được, không biết khi
tôi tặng cho Thiên Phong, cậu ấy sẽ có biểu hiện như thế nào?
-Ngẩn ngơ nhìn gì
thế? Coi chừng cắt vào tay bây giờ. Thiên Lam ở đâu đi đến cốc đầu tôi.
Tôi ngước lên tức
tối, Thiên Lam lập tức nhón lấy một miếng táo bỏ tọt vào miệng, tôi giơ con dao
nhỏ dọa cậu ta, Thiên Lam lập tức nhe răng cười he he tóm lấy tay tôi.
-Hôm nay là sinh
nhật của tớ, cậu đừng có ăn hiếp tớ có được không.
Tôi liếc cậu ta,
nhăn nhăn mũi.
-Người có ngày
sinh trùng với ngày mất là người rất có phúc đó.
-Nhật Hạ, chiếc
bánh sinh nhật của tớ đâu? Thiên Lam nhìn tôi háo hức. Tôi chỉ liếc cậu ta lạnh
nhạt.
-Bánh nào?
-Chiếc bánh hôm
qua cậu làm tặng tớ đó, anh Minh Khôi mới gọi điện bảo tớ đừng ăn nếu không muốn
vào bệnh viện nằm chung với anh ấy.
-Hừ…tôi nhăn mặt
quay đi tiếp tục cắt dưa hấu. Thiên Lam vẫn lải nhải bên tai tôi y như một chú
nhóc con.
-Nhật Hạ…tớ nói
trước, nếu bánh kem cậu mua tớ mới ăn đó, tớ không dám ăn bánh cậu tự làm đâu,
tớ không muốn kết thúc kì nghỉ hè của mình trong bệnh viện.
-Xí…không có phần
của cậu đâu.
-Tớ không tin.
Thiên Lam vui vẻ
chạy lại bàn học của tôi mở hộp chiếc bánh kem trên bàn ra, nhìn thấy cái tên Thiên
Phong trên đó mặt cậu ta từ đỏ bừng chuyển sang tím tái. Ánh mắt cậu ta nhìn
chiếc bánh như muốn ném xuống đất đạp cho nát bét. Chắc cậu ta đang thất vọng
và xấu hổ lắm khi ngộ nhận chiếc bánh kem trên bàn là của mình. Thiên Lam đâu
biết quà của cậu ta tôi còn cất trong ngăn bàn.
Mười lăm phút
sau thì buổi tiệc chia tay tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Chúng tôi vừa ăn
trái cây vừa hát hò, gào thét đến khan cả cổ họng. Mọi người ai cũng vui vẻ.
Riêng một tên mặt ỉu như bún thiu ngồi tự kỉ nơi góc lớp. Tôi liếc qua Thiên
Lam cố nén cười, dường như cậu ta vẫn còn giận dỗi tôi vì không tặng bánh kem mừng
sinh nhật cho cậu ta. Thiên Phong lúc này đang cầm lọ muối bột chậm chạp rắc rắc
lên miếng dưa đỏ. Cậu ấy có vẻ không chú ý đến xung quanh lắm. Hôm nay là sinh
nhật của Phong nhưng tôi để ý dường như Phong có vẻ không được vui. Có lẽ đã đến
lúc tôi tặng cho cậu ấy món quà sinh nhật mà mình đã công phu chuẩn bị rồi. Tôi
lặng lẽ tiếp cận sau lưng Phong, khi lại gần thì khẽ nói.
-Thiên Phong! Thiên
Phong quay lại nhìn tôi chờ đợi.-Lát nữa kết thúc tiệc chia ta cậu ra vườn hoa
sau trường gặp tớ một chút.
Thiên Phong gật
đầu, cũng không hỏi tôi lí do rồi lại tiếp tục rắc rắc lọ muối bột lên miếng
dưa đỏ rực sau đó quay lại đưa cho tôi.
-Ăn đi, ngọt lắm!
-Cám ơn! Tôi mỉm
cười cầm lấy rồi vui vẻ rồi trở về chổ cũ.
Nhưng không hiểu
sao đúng lúc này lại đụng ngay Thiên Lam, thấy tôi thân mật với Thiên Phong cậu
ta càng tỏ vẻ giận dỗi hơn. Từ đầu đến giờ bạn bè đã chúc mừng tặng quà cho cậu
ta rất nhiều, chỉ riêng đứa bạn thân nhất là tôi vẫn không thèm mở miệng nói với
cậu ta một câu tử tế. Có lẽ lúc này cậu ta đang nghĩ tôi là kẻ trọng tình khinh
bạn. Tôi đưa tay che miệng cười. Có lẽ không nên trêu chọc cậu ta nữa.
-Cậu gọi tôi ra
đây làm gì? Thiên Lam đứng dựa lưng vào bức tường hành lang, ánh mắt lạnh lẽo
thờ ơ nhìn tôi , cậu ta vẫn đang giận. Tôi bật cười giơ ra hộp quà giấu sau
lưng.
-Chúc mừng sinh
nhật, Thiên Lam!
Thiên Lam tròn mắt
bất động nhìn tôi. Tôi nhẩm tính thời gian, dường như phải mất hơn một phút sau
cậu ta mới lấy lại vẻ bình tĩnh đưa tay ra nhận hộp bánh.
-Cái này ?
Thiên Lam mở chiếc
hộp, một chiếc bánh kem xinh xắn lộ ra, bên trên mặt bánh phủ đầy mứt trái mâm
xôi mà Thiên Lam thích, còn có một bức tượng kem bé xíu hình một cậu nhóc được
tôi phỏng theo đặc điểm của cậu ấy, điều quan trọng là chiếc bánh này ghi dòng
chữ: “Sinh nhật vui vẻ, Thiên Lam” chứ không phải là “Sinh nhật vui vẻ, Thiên
Phong” như khi nãy.
-Bánh này tớ đã
làm rất cẩn thận, cậu có thể an tâm mà ăn! Tôi mỉm cười nháy mắt với Thiên Lam.
Cậu ta đưa đôi mắt
đen thẳm nhìn tôi có vẻ lúng túng, sau đó mặt chuyển sang trắng bệch như bị bệnh,
có lẽ là vì cậu ấy quá cảm động, nghĩ vậy tôi cũng thấy vui vui. Nhưng từ khi
nhận chiếc bánh của tôi xong cậu ta chỉ lí nhí nói cám ơn rồi bỏ đi đâu mất.
Tôi hơi khó hiểu, mọi hôm đều chờ tôi về nhà chung mà. Nhưng tôi cũng không để
ý nữa. Bây giờ tôi còn một nhiệm vụ quan trọng hơn cần phải làm: tặng bánh sinh
nhật cho Thiên Phong. Tôi đã hẹn cậu ấy ở vườn hoa phía sau trường học, đây có
lẽ là lần cuối tôi gặp cậu ấy cho đến khi bắt đầu học kì mới, phải để lại chút ấn
tượng đẹp với cậu ấy mới được.
Lúc tôi đến vườn
hoa Thiên Phong vẫn chưa ra. Tôi vui vẻ mở chiếc hộp xám ra xem lại một lần nữa
tác phẩm tâm huyết của mình. Và sốc toàn tập. Chiếc bánh kem của tôi, từ bao giờ
đã bị ai đó chọc cho be bét. Hai tay tôi run run, chân đứng không vững nữa.
Công sức cả một buổi tối của tôi đổ sông đổ biển rồi. Rồi trong đầu tôi lóe lên
một hình ảnh chết tiệt.
Thiên Lam!!!
Chính là thằng
nhãi đó chứ không ai khác. Nó là người duy nhất tiếp cận với chiếc bánh của tôi
trong suốt ngày hôm nay, lúc tôi tặng bánh cho nó, nó còn lộ ra bộ dạng lúng
túng hối hận. Hóa ra không phải cảm động mà vì cậu ta đã phá hỏng chiếc bánh
tôi định tặng Thiên Phong. Câu “ăn không được nên phá cho hôi” là chỉ hành động
này ư? Hèn chi mà cậu ta lại bỏ về sớm thế.
Tôi nghiến răng
căm tức. Nhưng điều quan trọng là tôi đã hẹn Thiên Phong ra đây để tặng bánh
cho cậu ấy, không lẽ bây giờ tôi lại đưa cho cậu ấy chiếc bánh như cám lợn thế
này? Tôi khóc không ra nước mắt. nhưng nhìn kĩ lại thì thấy chiếc bánh này chỉ
bị đâm lem nhem ở phần giữa, xung quanh rìa nhìn vẫn tạm, thế là một ý tưởng
lóe lên trong đầu tôi, tôi vội rút ra chiếc thìa nhựa trong hộp bắt đầu xấn vào
chiếc bánh. Tôi sẽ sửa lại chiếc bánh này thành hình trăng khuyết, mặc dù bị mất
dòng chữ chúc mừng nhưng cũng còn hơn là để cho cậu ấy thấy hình dạng của nó
lúc này. Nhưng phải làm gì với phần bỏ đi bây giờ. Tôi suy nghĩ một chút rồi
đưa thìa bánh đút vào miệng. nhai thật nhanh, nuốt, cứ như thế, cắt chỉnh chiếc
bánh tròn hành hình trăng khuyết, lấy phần thừa ăn cho bằng hết. Tôi no căng và
ngán đến tận cổ bởi ăn quá nhiều kem béo. Nhưng vẫn cố nuốt, phải tạo cho bằng
được thành hình trăng khuyết. Cuối cùng, dưới sự cố gắng của tôi, chiếc bánh đã
tạm ổn, chỉ cần ăn thêm một miếng nữa thôi. Tôi nhìn thìa bánh nhắm mắt cố nhét
vào miệng,
-Nhật Hạ! Thiên
Phong đã đến nơi hẹn, tôi giật mình, vẫn không dám quay mặt lại,cậu ấy đi lại gần
tôi dịu dàng hỏi.-Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì thế?
Lúc này tôi còn ngậm một miệng đầy
bánh kem nên chưa thể lên tiếng được, nhưng bụng tôi đã hết khả năng chịu đựng
rồi, không có cách nào nuốt xuống được nữa. Thấy thái độ kì lạ của tôi, Thiên
Phong lại gần với vẻ quan tâm.
-Cậu sao vậy, Nhật
Hạ?
Tôi nhắm chặt mắt
rồi mở ra nhìn trừng trừng vào chiếc bánh kem, nó đã được tạc thành hình trăng
khuyết rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi, cố lên. Tôi nhắm mắt và nuốt “ực” bí mật
vào trong bụng, cố lấy lại vẻ tự nhiên quay ra sau mỉm cười.
-Thiên Phong! Hay tay run run đưa
chiếc bánh kem hình trăng khuyết lên phía trước.-Chúc mừng sinh nhật cậu…Thiên
Phong!đây là…đây là…bánh kem do chính tay tớ làm.
Thời gian ngừng mất 10 giây.
-Nhật Hạ….cậu…
Thiên Phong nhìn
chiếc bánh, rồi đưa mắt nhìn tôi, im lặng trong khoảng một phút và. Phá lên cười.
Tôi ngây người….
Thiên Phong…
Cậu ấy đang cười…có vẻ rất vui.
Lần đầu tiên tôi được chứng kiến Thiên
Phong cười như vậy, cậu ấy không còn nhìn xa vời hay buồn man mác khi nhìn lên
bầu trời mà nhìn tôi cười nghiêng ngả, tôi không hiểu lí do cậu ấy cười, nhưng
tôi rất muốn nhìn thấy cậu ấy như bây giờ, giống y như một cậu nhóc học sinh cấp
3, vô tư mỉm cười.
-Thiên Phong….tôi khẽ lên tiếng.
Thiên Phong lúc này mới chịu cúi xuống
nhìn tôi, nhưng có cố gắng cách mấy cậu ấy cũng không thể dừng cười được, cười
đến mức chảy nước mắt rồi đưa ngón tay quyệt một vệt kem trắng tinh trên miệng
tôi bình thản cho vào miệng mình.
Cậu ấy đang làm gì thế? Còn đang hết
hồn vì hành động có một không hai này của Thiên Phong thì cậu ấy lại nói với
tôi:
-Miệng cậu dính tèm lem, y như con
mèo con ăn vụng bị bắt gặp vậy!
Tôi hóa đá. khóe miệng giật giật. Miệng
tôi dính kem mà tôi không biết? thì ra đây chính là lí do cậu ấy cười? Thiên
Phong đã biết tôi làm gì với chiếc bánh kem tặng cậu ấy rồi sao? tôi khóc không
ra nước mắt, tại sao tôi có thể nghĩ ra cách giải quyết ngu như heo thế này?
Tôi hận bản thân mình sao không thể chết đi ngay lúc này cho khỏi phải xấu hổ.
Biết vậy thôi đừng tặng chiếc bánh bị hư cho cậu ấy nữa, nói chúc mừng sinh nhật
là được rồi. Bây giờ tự mình hại mình rơi vào hoàn cảnh éo le thế này.
-Thiên Phong…Tôi đỏ mặt cúi xuống ấp
úng. Hai cánh tay bé nhỏ lúng túng đang cầm chiếc bánh ăn dở định thu về.
Nhưng…
-Cám ơn cậu, Nhật Hạ! Thiên Phong mỉm
cười và vui vẻ cầm lấy chiếc bánh kem với vẻ trân trọng. Tôi hơi ngạc nhiên,
ngước đôi mắt trong veo tội nghiệp như chú mèo mới bị dìm nước lên nhìn cậu ấy
lúng túng.
-Thiên Phong…tớ…
-Tớ
vui lắm. Cảm ơn cậu, Nhật Hạ!
Nói rồi cậu ấy chậm chậm quay đi,
nhưng tôi vẫn nhìn thấy khóe môi xinh đẹp của cậu ấy vẫn còn nở nụ cười hạnh
phúc. Tôi đứng lơ ngơ ở đó suốt hơn 1 tiếng vẫn chưa hoàn hồn. Không biết Thiên
Phong có ghét tôi sau vụ này không? Sinh nhật cậu ấy mà tôi lại đi tặng một chiếc
bánh mình ăn thừa. Nhìn theo lối hành lang đã vắng hoe, tôi không khỏi than
khóc trong lòng.
Thiên Phong…đừng
nghĩ xấu về tớ nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT