Tuy Tiểu Võ không ở đây, nhưng cô lại có cảm giác khi ở cạnh Nam Cung Thần Võ chẳng khác gì lúc ở cùng Tiểu Võ.
Cá tính của Nam Cung Thần Võ và Tiểu Võ giống nhau như đúc, thông minh,
độc lập, tự phụ, cuồng vọng giống nhau, tự mình quản lý ngay ngắn có
trật tự giống nhau, ngay cả luôn niệm mắng cô cũng giống nốt……Trọng
điểm là giọng điệu, thần thái, động tác của anh sẽ thường xuyên làm cô
nghĩ đến Tiểu Võ, ngay cả lời nói cũng thường xuyên giống nhau.
Đặc biệt nhất là mỗi ngày vào một thời điểm cố định anh cũng sẽ ngồi
trên sofa, hai chân vắt lên bàn, pha một ly cà phê. Cảnh tượng này quả
thực giống như Tiểu Võ đột nhiên biến thành người lớn, hại cô hỗn loạn.
Cho nên có đôi khi cô sẽ có cảm giác rằng người ở cùng mình trong căn
biệt thự này không phải Tiểu Võ, càng kinh khủng hơn là cô còn thường
xuyên không cẩn thận coi anh thành Tiểu Võ, quên mất anh là ông chủ của
cô.
Ví dụ như tối hôm qua……
“Anh lại không ăn ớt xanh rồi!” Nhìn Nam Cung Thần Võ gắp ớt xanh ra
khỏi bát, cô không nghĩ kịp nghĩ đã buột miệng trách,“Không phải tôi đã
nói mỗi loại rau xanh đều có chất dinh dưỡng, anh kén ăn như vậy sao mà
lớn được!”
“Tôi – đã – lớn – rồi.” Nam Cung Thần Võ lạnh lùng trừng cô.
“À……” Cô ngẩn ra, ánh mắt từ từ dịch lên, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh thì vội ngậm miệng.
Lại ví dụ như vừa rồi……
Cô còn đang mơ màng, đi vào thư phòng đã thấy anh ngồi trước máy tính. Cô đi qua, không chút suy nghĩ xoa đầu anh.
“Chào buổi sáng……!” Câu nói của cô đột nhiên bị gương mặt đẹp trai lạnh
lùng vừa quay đầu lại dọa cho câm nín, tay vẫn để trên đỉnh đầu anh,
ngây ra như phỗng.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có tùy tiện chạm vào tôi.” Anh lạnh lùng nói.
“Vâng……” Cô xấu hổ rút tay, trong lòng lại nghĩ mỗi lần cô cố ý xoa đầu Tiểu Võ, thằng nhóc kia cũng nói y hệt như vậy.
Sau đó, cô lại nghe thấy anh hỏi vấn đề Tiểu Võ mỗi ngày đều sẽ hỏi cô –
“Tư liệu này, cô làm xong chưa?”
Ôi trời ơi, hai anh em nhà này giống nhau quá thể? Quăng một đống công tác cho cô, sau đó vội vã muốn xem kết quả.
Tối hôm qua bận đến hai giờ sáng mới ngủ, buổi sáng lại bị đồng hồ báo
thức Tiểu Võ đặt gọi tỉnh, cô thực sự cảm thấy còn ở đây thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị hai anh em nhà này hành chết.
Lát nữa còn phải về sở nghiên cứu trường học chỉ dẫn nghiên cứu sinh làm báo cáo, có khi cô thực hối hận đã nhận làm cố vấn cho Tập đoàn Nam
Cung này, thật không khác gì khổ sai mà.
“Này! Cô còn chưa tỉnh sao? Đứng mà cũng có thể ngủ à?” Nam Cung Thần Võ quát.
“À, tôi chuẩn bị xong……” Cô vừa ngáp vừa mở máy tính, mở số liệu sau đó quay màn hình sang phía anh anh.
“Ngày hôm qua Suzie làm thí nghiệm, sau khi tiêm hormone cho chuột bạch
đã làm gien phân tích, kết quả cũng không có nhiều thay đổi, đồ phổ cũng không khác lắm.”
“Hử? Không thay đổi sao?” Nam Cung Thần Võ nhíu mày, nhìn hai bản đồ phổ không khác nhau là mấy trên màn hình.
Chẳng lẽ anh đã đoán sai? Hormone không phải nguyên nhân khiến anh lớn lên?
“Ừ, nếu muốn nói thay đổi thì cũng chỉ làm cho sự trao đổi chất nhanh
hơn, có tác dụng kích thích thôi.” Cô ngồi xuống, chống cằm nói.
“Vậy nếu dùng rất nhiều hormone thì sao?” Anh lại hỏi.
“Rất nhiều? Nhiều đến mức nào? Nếu tiêm quá nhiều có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng cho thân thể, tuyệt đối không có lợi.”
“Liều thuốc của cô là bao nhiêu?”
“Ở đây có biểu thị.” Cô chỉ vào màn hình, thân thể cũng bởi vậy bất giác tới gần anh.
Anh cảm giác được nhiệt độ cơ thể mang theo mùi hương thoang thoảng của
phụ nữ tiến lại gần, đó là một loại hương vị lười nhác khi vừa thức dậy, tản ra hơi thở khô mát mà mê người.
Anh không nhịn được quay đầu nhìn cô, mấy lọn tóc quăn hỗn độn rủ xuống
hai bên má cô, nhìn có vẻ thành thục đơn thuần lại mềm mại.
Làm cho người ta rất muốn cắn một miếng……
Cô không phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn mình, vẫn tiếp tục chỉ vào
màn hình nói:“Nhìn thấy không? Đây là lượng thuốc, thế này đã là quá
nhiều rồi, đến mức chuột bạch đã có vẻ quá hưng phấn……”
Thực đáng chết! Anh cũng cảm thấy trong cơ thể mình cũng đang hơi hưng phấn.
“Nhưng đây cũng chỉ là hiện tượng trong thời gian ngắn, không có ảnh hưởng với gien……” Cô vẫn rất tập trung.
“Vậy nếu là tự cơ thể sinh ra thì sao?” Anh đột nhiên hỏi.
“Cơ thể tự sinh ra như thế nào? Muốn tự sinh ra thì phải chờ đến kì giao phối……” Cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới kinh hãi nhận ra mặt anh đang ở rất gần, tim cô đập điên cuồng, lời nói cũng ngừng lại.
Tình huống này rất quen!
Lúc trước cô và Tiểu Võ cũng từng bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhưng khi
ấy cô cũng không rung động bởi vì đối phương là một thằng nhóc, nhưng
giờ phút này…… Giờ phút này trước mắt cô là một người đàn ông! Một
người…… đàn ông đẹp trai vô cùng hấp dẫn.
Một Tiểu Võ trưởng thành…..
“Chỉ có kì giao phối mới có thể sinh ra hormone sao?” Anh nhìn thẳng vài cô, ánh mắt từ mắt cô chuyển tới đôi môi.
“Đúng vậy…… Bình thường…… Động vật…… Đều như vậy……” Cô có chút run rẩy,
dưới cái nhìn chăm chú của anh hô hấp của cô dần trở nên dồn dập.
“Nhưng con người dường như không có kì giao phối, chỉ cần muốn, cảm thấy thích thì lúc nào cũng có thể giao phối.” Anh nói xong, chậm rãi tới
gần cô.
Cô trợn tròn mắt, không thể nhúc nhích, lý trí nói cô mau tránh ra nhưng trong tiềm thức dường rất muốn thử xem nếu bất động thì sẽ xảy ra
chuyện gì?
Hơi thở của anh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cô ngẩn ngơ nhìn anh, nín thở, không dám hô hấp.
Khi cô cho rằng anh sẽ hôn cô, anh lại đột nhiên ngừng lại.
Môi hai người chỉ cách nhau không đến một cm.
“Ha ha! Cô đang hy vọng cái gì sao? Cao Lục?” Anh nheo mắt, nở nụ cười tà ác.
Cảm giác mê muội tan biến trong chớp mắt, cô sửng sốt một giây, nhảy bật về sau lao ra cửa, bối rối vò tóc.
“Cái gì? Nào có? Tôi chỉ là…… Tôi chỉ là…… Tôi rõ ràng đang giải thích
cho anh…… Cái…… Kì giao phối……” Cô lắp bắp nói nhưng vừa nói đến ba chữ
“Kì giao phối” nhạy cảm này lại ảo não muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Aaaa! Sao lại nói đến đề này? Cô thật đúng là ngu ngốc.
“Đúng vậy, chúng ta đang thảo luận kì giao phối, nhưng cô lại hiểu sai.” Anh cười nhạo nói.
“Tôi…… Tôi nào có hiểu sai? Là anh…… Là anh cứ tiến sát lại……” Cô lắp bắp giải thích, khuôn mặt đỏ ửng.
“Cứ cho là tôi tiến sát lại đi, thế sao cô không tránh?” Anh nhíu mày.
“Tôi……” Cô á khẩu không trả lời được.
“Vừa rồi tim cô đập rất nhanh, đúng không? Đây là tác dụng kích thích
khi động tình, con người là như vậy, chỉ cần cảm giác được sẽ muốn giao
phối.” Anh châm chọc nói.
“Làm ơn đi! Tim tôi đâu có đập nhanh, cũng không muốn giao phối với anh!” Cô đỏ mặt lớn tiếng thanh minh.
“Không có sao?” Anh nhếch môi.
“Đương nhiên không! Tôi cũng đâu có bị điên, sao lại muốn…… làm chuyện đó với loại người như anh……” Cô thốt ra.
Loại người như anh? Anh hơi trầm xuống, bỗng đứng dậy đi về phía cô.
Cao Lục kinh hãi, xoay người định mở cửa chạy trốn, nhưng tay anh dùng
sức đè lên cửa, không cho cô mở. Cô vội vàng chuyển sang bên kia, nhưng
anh lại vươn tay kia ngăn cản cô, nhốt cô giữa hai tay anh.
Cô ngạc nhiên, tình huống này thật quen quá? Lần trước là bị Tiểu Võ, lần này đổi thành anh……
“Anh anh anh…… Muốn làm gì?” Cô ngẩng đầu trừng anh, sợ hãi mắng.
“Tôi là loại người gì?” Anh tiến tới gần cô, lạnh lùng hỏi.
“Tránh ra……” Cô dùng hai tay đẩy anh.
“Nói! Tôi là loại người thế nào?” Anh cầm lấy hai cổ tay cô, nhất quyết muốn hỏi cho ra nhẽ.
“Anh……” Cô bị dồn ép, nóng nảy mắng:“Anh bị làm sao vậy? Anh mới bảy tuổi à? Sao lại ngây thơ y như Tiểu Võ vậy……”
Bảy tuổi……
Hai chữ này không hiểu sao lại khiến anh đau đớn, cơn tức nháy mắt bùng
lên, toàn bộ dục vọng bị đè nén từ lúc nãy phá tan giới hạn phòng ngự.
Anh cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô, vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ.
Cô kinh ngạc sững sờ.
Anh…… Anh anh anh……
Đầu cô trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được gì.
Nam Cung Thần Võ cường hôn tràn ngập lửa giận cùng dục hỏa. Anh cắn mút
cánh môi non mềm trơn ướt của cô, chỉ muốn cho cô biết một đứa bé bảy
tuổi tiểu sẽ không hôn như vậy.
Cho nên anh không phải bảy tuổi!
Anh là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi bình thường!
Cô bị sự kích động của anh làm cho hoảng sợ, đặc biệt là lúc đầu lưỡi
anh đưa vào trong miệng cô bừa bãi trêu chọc cô hoàn hồn. Nhưng cô không thể trốn thoát, hơi thở nóng rực đó, công kích mạnh mẽ đó, không cho
phép cô kháng cự, cũng làm cho người không có kinh nghiệm hôn như cô khó có thể chống đỡ.
Anh đặt cô lên cửa, môi lưỡi đói khát tàn sát bừa bãi trong miệng cô.
Anh bao trọn lấy cánh môi cô, mút vào, hôn cô đến mức toàn thân tê dại,
hôn đến trời đất quay cuồng, chân cô mềm nhũn choáng váng hoa mắt……
Bốn cánh môi chặt chẽ quấn lấy nhau. Sự mềm mại run rẩy của cô giống như cây hoa anh túc, hại anh chìm vào ma chướng tình dục, tự chế lúc trước
sớm không cánh mà bay, hiện giờ anh chỉ muốn chiếm lấy cô, ăn cô vào
bụng……
Không biết qua bao lâu, lúc tay anh tự nhiên luồn vào trong áo cô vuốt
ve bộ ngực của cô thì tiếng di động bỗng vang lên đánh thức bọn họ khỏi
nụ hôn kích thích cuồng nhiệt này. Thân thể anh run lên, giống như bị
điện giật xoay người buông cô ra, sau đó tức giận gắt gỏng mắt:“Đi ra
ngoài!”
Cô ngẩn ra, không ngừng thở, chưa thể thích ứng với sự thay đổi của anh.
“Tôi bảo cô đi ra ngoài!” Anh lớn tiếng rít gào.
Cô hít vào một hơi, tay run rẩy chống lên cửa, chạy ra khỏi thư phòng.
Anh đứng lặng trong phòng một lúc lâu, cho đến khi dục vọng toàn thân hạ xuống, cho đến khi nhịp tim mất tiết tấu trở về bình tĩnh mới ảo não
khẽ chửi một tiếng. Anh vung tay gạt hết toàn bộ đống giấy tờ trên bàn
xuống đất.
Thật sự là điên rồi!
Không nên như vậy.
Trong thời gian hữu hạn của anh, khi còn chưa xác định tinh trùng của
anh có dị biến hay không, anh chỉ nên lên giường với một người phụ nữ
anh không có tình cảm, để cô ta mang thai. Như vậy, dù có tình huống gì
xảy ra, dù là người phụ nữ hay đứa bé đều dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Cho nên, anh không cần thứ tình yêu chết tiệt này.
Cũng bởi vậy anh không muốn Cao Lục.
Anh có quá nhiều cảm giác đối với cô, quá mức để ý, quá nhiều tình cảm.
Mà những thứ này tương lai đều sẽ là phiền toái, là ràng buộc không cần thiết.
Đây là lý do anh lo lắng……
Bởi vì anh sợ đến lúc đó, anh sẽ không ra tay được.
Cao Lục ôm môi mình, ngẩn ngơ.
Cô đã thất thần ngồi phòng nghiên cứu của mình như vậy hết cả buổi
chiều, trong đầu lại chỉ nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng buổi sáng……
Nụ hôn kịch liệt cuồng bạo của Nam Cung Thần Võ, cảm giác đôi môi anh, nhiệt độ đầu lưỡi anh, còn có hơi thở nóng bỏng của anh.
Có lẽ là vì rất kinh ngạc, rất đột nhiên, tim cô vẫn đập loạn nhịp từ đó đến giờ, hồn cô cũng vẫn treo ngược cành cây, không thể rơi xuống đất.
Vì sao anh lại hôn cô?
Không phải anh rất ghét cô sao?
Một người đàn ông sẽ hôn người phụ nữ anh ta ghét sao? Không thể nào!
Nhưng nói anh thích cô, cô lại cảm thấy không có khả năng……
Người đàn ông tự phụ cuồng vọng lại đẹp trai như vậy làm sao có thể để ý đến một người phụ nữ lớn hơn anh hai tuổi?
Mà cô……
Khi đó vì sao cô không giãy dụa né ra? Vì sao cứ để anh hôn đến mức…… say mê?
Cô bị ngu ngốc sao? Hay là…… là không biết từ lúc nào cô đã ……Nam Cung Thần Võ……
“Không được!” Cô xoay mình kêu to, nhưng vừa kêu, chính cô cũng dọa nhảy dựng, sửng sốt.
Ơ, cô kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Cô đang lo sợ cái gì?
Khó hiểu đè lên ngực mình, cô phát hiện ngoại trừ tim đập nhanh thì phần nhiều là hoảng hốt còn lại là sự sợ hãi khó hiểu……
Sợ cái gì?
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy hoang mang đối với sự bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.
Dường như có cái gì mơ hồ lại không bắt được giấu ở tầng sâu nhất trong linh hồn cô.
“Giáo sư, cô gọi em sao?” Trợ lý Suzie đẩy cửa ra hỏi.
Cô vội vã lắc đầu, mỉm cười:“Không có không có.”
“Số liệu cô cần em đều đã sắp xếp lại gửi vào máy tính của cô, cô xem một chút.” Suzie nói.
“Hả? Cô bảo em làm số liệu gì sao?” Cô sửng sốt.
“Có ạ, lúc trước người đàn ông tên Khốc Khắc kia nói là cô bảo anh ta
mang một ít tóc và tế bào để kiểm tra. Hình như tên ‘Tiểu Võ’, còn nói
rõ là làm xong trực tiếp chuyển kết quả đến tập đoàn Nam Cung cho cô.”
“Tiểu Võ?” Cô ngạc nhiên. Tiểu quỷ kia lại dám giấu cô lén lút tới làm kiểu tra?
“Em nghĩ cô đã đến đây thì trực tiếp gửi kết quả cho cô thì hơn.”
“À…… Ừ, cũng tốt, cám ơn em, vất vả rồi.” Cô gật gật đầu.
“Cô có khỏe không? Nhìn cô có vẻ mệt mỏi!” Suzie nhìn cô.
“Có sao?” Cô ngẩn ra.
“Đừng để bệnh như lần trước, đến lúc đó lại nghỉ dài hạn một tháng.” Suzie lo lắng.
“Cô không bị bệnh, cô rất ổn.” Cô cường điệu.
“A, chẳng lẽ là do ở cùng với trai đẹp nên không chống chịu được sức hấp dẫn, hàng đêm khó ngủ sao?” Suzie trêu cô.
“Em…… em đang nói linh tinh gì thế? Nhanh đi làm việc đi!” Cô lắp bắp khẽ gắt.
Suzie che miệng cười trộm, vội vàng trốn. Cô tức giận cầm vò tóc mình,
không vui nói thầm:“Trai đẹp gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc đáng ghét
tính tình cổ quái! Cái gì cũng phải nghe lời anh ta, anh ta muốn như thế nào thì phải như thế, muốn hôn ai liền hôn, hôn xong lại hung dữ đuổi
người ta đi, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ?”
Nghĩ đến chuyện anh thô bạo đuổi cô đi, cô từ sợ hãi biến thành tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
“Sao khi đó mình lại ngoan ngoãn đi cơ chứ? Mình nên tát cho anh ta một
phát mới đúng! Là bị cường hôn cơ mà! Khi đó mình phải mắng lại mới
phải!”
Cô vừa vẫy tay vừa thở phì phì mở máy tính, xem tài liệu Suzie gửi đến.
“Cái tên khốn kiếp đó! Vậy mà mình còn giúp anh ta và em trai anh ta
nghiên cứu tư liệu, mình đúng là đồ ngốc……” Nhìn chằm chằm số liệu và đồ hình trên màn hình, cô cằn nhằn. Nhưng khi cô chuẩn bị gửi cho Nam Cung Thần Võ, cô bỗng sửng sốt.
Ơ? Tập đồ phổ gien này…… Hình như rất giống Nam Cung Thần Võ……
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng đây là hệ thống phân tích cô phát
minh, mỗi ngày xem đồ phổ cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra sự khác
biệt. Mặc dù không hẳn là nhớ rõ tất cả đồ phổ gien của mọi người nhưng
đồ phổ gien của Nam Cung Thần Võ rất đặc biệt, cho nên cô nhớ rất rõ.
Mà đồ phổ trước mắt này…… Sao tổng số đồ hình, đường cong lại không khác của Nam Cung Thần Võ lắm?
Dù là anh em, kể cả sinh đôi, ADN cũng sẽ có sự khác biệt! Huống hồ bọn họ còn hơn kém nhau hai mươi tuổi!
Cao Lục chau mày, lấy đồ phổ của Nam Cung Thần Võ từ trong đống hồ sơ. Sau khi so sánh, sắc mặt của cô chợt thay đổi.
Hoàn toàn giống nhau?
“Suzie! Suzie!” Cô đứng dậy chạy về phía phòng nghiên cứu.
Suzie kinh ngạc nhìn cô:“Sao vậy cô?”
“Em có gửi nhầm tư liệu không? Không phải em bảo gửi đồ phổ của ‘Tiểu Võ’ cho cô……”
“Đúng vậy! Là ‘Tiểu Võ’ đó!” Suzie nói.
“Chắc không?” Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Trăm phần trăm. Làm sao vậy ạ?” Suzie ngạc nhiên nói.
“Không…… Không có gì.” Cô lắc đầu, Suzie không biết “Tiểu Võ” là một đứa bé mới bảy tuổi.
“Bộ dụng cụ của chúng ta vẫn vận hành bình thường chứ?”
“Rất bình thường ạ! Nhưng đồ phổ lần này có vài lần cũng xuất hiện kết
quả sai khác rất lớn, thậm chí còn có đồ hình bảy tuổi và hai mươi bảy
tuổi đồng thời xuất hiện.”
Bảy tuổi cùng hai mươi bảy tuổi? Tiểu Võ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT