Cao Lục mặc áo vest váy ngắn nghiêm túc chỉnh tề, đi vào cao ốc văn
phòng Tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung, trên gương mặt trắng nõn xinh
đẹp khó nén được sự hưng phấn và khẩn trương, còn có một ít kiêu ngạo
nho nhỏ.
Được Tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung nổi tiếng nước Mỹ mời gia nhập vào đội nghiên cứu, đây chính là chuyện trọng đại!
Trong trường học có bao nhiêu người hâm mộ cô, có bao nhiêu người ghen
tị cô, còn có bao nhiêu người mỉa mai cô, nói cô may mắn, có hiệu trưởng làm chỗ dựa. Nhưng chính cô rất rõ, cô trúng tuyển, không phải dựa vào
may mắn hay nhờ vả người khác, mà là thực lực.
Trên lĩnh vực nghiên cứu gien này, cô xem như có chút thành tích. Hai
mươi bốn tuổi đã có học vị tiến sĩ, chuyên nghiên cứu gien và đột biến,
luận văn của cô còn được đăng lên tập san y học rất có uy tín, cũng được trường học coi trọng, sau khi tốt nghiệp giữ ở lại đại học dạy học, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường.
Lần này Tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung tìm cô qua hiệu trưởng, chính
là muốn mượn kiến thức chuyên nghiệp trong công trình nghiên cứu gien
của cô, giúp nhà thuốc tiến hành nghiên cứu gien người sâu hơn.
Điều này chứng tỏ năng lực của cô được nhìn nhận, lời ra tiếng vào của
người ngoài cô vốn đã không để ý, sau này lại càng sẽ không để ý.
Dù sao, cô vốn đã không hợp với rất nhiều người rồi, cũng lười lãng phí thời gian đi xã giao với những người đấy.
Nhưng hôm nay không giống, hôm nay tinh thần cô hăng hái tới mười hai
vạn phần, phải xã giao với nhân viên của trung tâm nghiên cứu phát triển Tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung một phen mới được.
Lúc này, đúng lúc đi qua một tường kính trong suốt, cô liếc mắt nghía
nhanh lại bản thân một cái. Tóc ngắn hôm qua vừa sửa, để mình nhìn thêm
phần xuất sắc hơn, cô đã bảo thợ giúp cô tỉa bớt tóc mỏng và ngắn đi,
nhưng thợ cắt tóc lại thừa dịp cô ngủ gà ngủ gật, hấp nóng làm xoăn phần đuôi tóc cô, nói cái gì mà nhìn sẽ lãng mạn hơn……
Ai muốn lãng mạn? Cô muốn tạo dáng nữ cường nhân tóc ngắn nhanh nhẹn!
Kết quả lại thành thế này, chẳng những nhìn không có tinh thần, ngủ một
giấc tóc còn chổng loạn lên như đuôi gà, có chải thế nào cũng không
được.
Trợ lý Tô Tây còn cố tình châm biếm nói cô làm đầu này nhìn trẻ ra, hại cô càng thêm ảo não phiền lòng.
Cô không cần trẻ! Đã hai mươi chín tuổi rồi còn trẻ trung cái nỗi gì?
Hơn nữa vóc dáng cô nhỏ, không giống người có kinh nghiệm chút nào, luôn bị học sinh coi thường, không có sức thuyết phục của một giáo sư.
Huống hồ hôm nay lại là ngày quan trọng, càng phải thể hiện bản thân và
sự chuyên nghiệp của mình, cho nên, cô đặc biệt mặc vest váy ngắn xám,
bên trong còn mặc áo sơmi trắng, thậm chí còn đeo thêm mắt kính không độ gọng đen.
Ừm, tốt lắm, lúc này trên thủy tinh chiếu ra hình ảnh của cô, cuối cùng cũng tạm được.
“Tiến sĩ Cao, mời đi bên này.”
Nữ thư ký đi trước mặt cô rất lễ phép, dẫn cô đến chỗ thang máy.
Cô quay đầu lại nhìn vị nữ thư ký còn cao hơn thuần thục vững vàng hơn
mình, không hiểu sao ý chí chiến đấu bị khơi dậy. Vì thế cô ưỡn ngực, cố gắng làm cho mình nhìn xứng đáng với danh hiệu, giống tiến sĩ chuyên
nghiệp.
Đúng, cô phải biểu hiện cho tốt một chút, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện giống trong phòng nghiên cứu ở trường.
Nhưng trong lòng vừa mới tự nhắc mình như thế, nhưng vừa bước qua cửa
thang máy, bàn chân chưa từng khiêu chiến với giày cao gót quá cao của
cô đã rất không đúng lúc trẹo một cái, hại cả người cô nhào về phía
trước, tay chân chống xuống, quỳ rạp trước cửa thang máy……
“A? Tiến sĩ Cao!” Thư ký giật mình, sợ hãi hét một tiếng.
A……
Đau chết mất! Mất mặt chết mất!
Cô xấu hổ ảo não ôm chặt mặt, thầm nghĩ muỗn vùi mặt vào cái hang.
“Cô không sao chứ? Tiến sĩ Cao?” Thư ký vội nâng cô dậy.
“Không…… Không sao……” Cô bối rối đứng lên, cúi đầu làm bộ sửa sang lại quần áo, giảm sự xấu hổ túng quẫn của mình.
Ngu ngốc ngu ngốc! Ngày đầu tiên đi làm, sao cô có thể xấu hổ thế này?
“Xin cẩn thận, sàn nhà của chúng tôi được lau rất trơn.” Thư ký rất tâm
lý tìm bậc thang cho cô xuống, nhưng hình như giọng đang cố nén cười.
“À…… Đúng, sàn có hơi trơn……” Cô lờ mờ cảm thấy thư ký đang cười trộm,
nhanh chóng đứng vững lại. Lúc đi vào thang máy mới phát hiện trên bức
tường kính to trong thang máy phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của cô.
A! Thật sự là quá ngu ngốc.
Cô giả bộ sửa sang lại lọn tóc trước trán, che đi sự khó chịu của mình.
Thang máy lên tầng tám, cửa vừa mở ra, thư ký đi ra trước, cô kéo phẳng
gấu váy theo sau, đi qua một hành lang thẳng tắp, đi đến trước một cái
cửa tự động ở tận cuối.
Thư ký đứng sát vào máy nhận diện bên cửa tự động, cửa đột nhiên mở ra, sau đấy quay đầu nói với cô:
“Mời vào, tổng giám đốc bộ phận nghiên và cứu phát triển của chúng tôi đã chờ cô rồi.”
“Vâng, cám ơn cô.” Cô gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, khóe miệng hơi
mỉm cười, sửa sang lại một chút cổ áo bộ vest trên người, đi vào căn
phòng kia.
Cuối cùng cũng đã được gặp mặt ông chủ của bộ phận nghiên cứu phát triển Tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung! Cô nghe nói vị tổng giám đốc này
chính là nhân vật đã mời cô vào đội nghiên cứu, lần đầu tiên gặp mặt, cô cần để lại ấn tượng tốt cho đối phương mới được.
Nhưng vừa vào trong phòng, cô liền ngây người.
Cứ tưởng rằng đây là văn phòng của tổng giám đốc nghiên cứu phát triển,
không ngờ lại là một căn phòng lớn trống trải trắng lạnh, ngoại trừ một
chiếc sô pha dài màu kem, với một màn hình lớn gắn trên tường, thì không còn gì khác.
Cô đang buồn bực, trên màn hình lại vang lên giọng nói:
“Tiến sĩ Cao, mời ngồi.”
Cô phát hoảng, trợn mắt nhìn màn hình.
Màn hình chợt lóe, xuất hiện khung cảnh, giữa khung cảnh là một người
đàn ông đẹp trai khí chất hơn người chừng hai mươi bảy, hai mươi tám
tuổi, mặc đồ tây, ngồi sau bàn làm việc, không hề chớp mắt nhìn cô chằm
chằm.
Đây là…… nói chuyện với nhau qua webcam sao?
Nhưng màn hình này thật to quá, to như đối phương thật sự đang ngồi đối diện với cô, hơn nữa là ngang tầm một đối một.
Cô ngẩn người, đi đến sofa, ngồi xuống.
“Chào cô, tôi là tổng giám đốc nghiên cứu phát triển Tập đoàn sản xuất
thuốc Nam Cung, Nam Cung Thần Võ.” Người đàn ông trong màn hình HD hơi
gật đầu với cô.
“A…… Xin chào, tôi là Cao Lục……” Cô còn chưa hoàn hồn, hơi kinh ngạc
tổng giám đốc nghiên cứu phát triển sao lại trẻ tuổi đẹp trai như thế……
Người đàn ông trong màn hình, trên người là bộ đồ tây tối màu, tóc ngắn
chải vuốt gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo thông minh, rất giống
nam chính có tiền có thế trong phim và tiểu thuyết.
A, thế giới thật sự có công tử đẹp trai nhiều tiền!
Nhưng điều khiến cô không hiểu là sao vị tổng giám đốc Nam Cung này không tự mình gặp cô?
“Thật xin lỗi, vì tôi không ở trong nước, chỉ có thể dùng cách này nói
chuyện với cô.” Nam Cung Thần Võ hình như nhận ra sự nghi ngờ của cô,
chủ động giải thích.
“À…… À, vâng.” Thì ra là thế, hóa ra không ở trong nước, nên mới nói chuyện với cô qua webcam.
Nhưng đã không ở trong nước, vì sao lại hẹn gặp cô hôm nay?
“Tôi đã sớm được nghe nói đến thành tựu trong công trình nghiên cứu gien của tiến sĩ Cao, cô chuyên tập trung nghiên cứu gen chống lão hóa, đúng không?” Nam Cung Thần Võ trực tiếp đi vào chủ đề.
“Đúng vậy, là từ tế bào tìm nhóm gen trẻ, tái tạo các tế bào này giúp
loài người trở về thời thanh xuân.” Nhắc đến công trình nghiên cứu, thần kinh cô đột nhiên run lên.
“Tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy, luận văn cô đưa ra thậm chí còn nhận
được giải thưởng y học quốc gia, khi tôi biết có người tài như vậy, tôi
đã nghĩ rằng, nếu cô không vào công ty của chúng tôi thì rất đáng tiếc.” Nam Cung Thần Võ cười nhạt pha chút khen ngợi.
“Anh quá khen, tôi…… Chỉ là có hứng thú với công trình gien này thôi……” Tim cô đập nhanh, hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Kì lạ, được các giáo sư khen ngợi cô không hề có cảm giác gì, sao được soái ca khen như vậy, cô lại thấy luống cuống tay chân.
“Tốt lắm, tôi cần người tài giỏi như thế.”
Nam Cung Thần Võ vỗ nhẹ lên mặt bàn, đứng lên, vòng từ sau ra trước bàn
làm việc, ngồi ở mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô chằm chằm
lại nói:
“Trước mắt tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung đang chuẩn bị nghiên cứu
phát triển loại thuốc mới ở lĩnh vực này, nhưng có hơi khó khăn, hy vọng chuyên môn của tiến sĩ Cao có thể giúp chúng ta phát triển thuận lợi.”
“Thuốc gì? Khó khăn gì?” Cô rất tò mò.
“Nói đến khó khăn, chờ cô vào trung tâm nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu sẽ cho cô một vài tư liệu, đến lúc đó cô sẽ biết. Hiện tại chúng ta cần nói trọng điểm đó là tính bảo mật, bởi vì trước mắt nghiên cứu của
chúng ta là cơ mật, bởi vậy hy vọng cô có thể ký một bản cam kết, tuyệt
đối không tiết lộ tin tức gì ra bên ngoài.” Giọng anh trở nên nghiêm
túc.
“Tôi biết, hiệu trưởng có nói với tôi chuyện đó.” Cô gật gật đầu.
Đây là kiểu hợp tác cùng có lợi, cô giúp tập đoàn sản xuất thuốc Nam
Cung nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, mà tập đoàn sản xuất thuốc Nam
Cung lại quyên tặng kinh phí giúp đỡ cho kế hoạch nghiên cứu gien chống
lão hóa của cô.
Nếu có thể, có lẽ trong tương lai cô và xưởng thuốc Nam Cung còn có thể thực sự hợp tác.
Nghiên cứu, cần nhất chính là tiền, có tập đoàn Nam Cung làm chỗ dựa
vững chắc, đối với cô chỉ có ích lợi tuyệt đối không có bất lợi.
“Cô biết trong bản hiệp nghị này có điều khoản rất quan trọng, chính là
khi cô rời khỏi tập đoàn thuốc Nam Cung, tuyệt đối không được mang tất
cả các nghiên cứu và số liệu đi……” Trong màn hình Nam Cung Thần Võ cúi
mặt, sắc bén nhìn cô.
Cô bị anh nhìn tim đập nhanh hơn, không tự giác mà tựa vào ghế dựa ở sau.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng qua webcam cách màn hình, sao lại có cảm giác anh gần ngay trước mắt?
Chẳng lẽ do màn hình có chất lượng phân giải rất cao sao?
“…… Còn có “trí nhớ” .” Mắt anh sắc lẹm bổ sung thêm một câu.
“Cái đó…… Số liệu tôi đương nhiên sẽ không mang đi, nhưng anh nói trí nhớ…… Là có ý gì?” Cô chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cũng không giải thích, chỉ nói:“Nói đơn
giản là hy vọng cô có thể giữ bí mật, bảo đảm cô sẽ không tiết lộ nội
dung nghiên cứu.”
“Tôi cam đoan sẽ không!” Cô lập tức lớn tiếng tuyên bố.
“Mời kí tên đóng dấu lên hiệp nghị, tôi mới có thể tin cam đoan của cô.” Anh nói xong, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện thêm một hình ảnh nhỏ
khác, trên đó là văn kiện.
“Ơ…… Này…… Tôi phải ký thế nào?” Cô ngây ngốc kinh ngạc mở to mắt.
“Mời trực tiếp chạm ngón tay lên phần ký tên trên màn hình, ấn vân tay là được.”
Hở? Ngay cả kiểu ký tên cũng có thể làm trực tiếp trên màn hình lớn sao?
Cô ngây ngẩn đứng lên, đi đến màn hình lớn, nhìn hình ảnh phân cách kia, thử chạm lên chút, nội dung hiệp nghị liền phóng to ra.
Cô luôn không chịu nổi đống văn kiện nhiều chữ như thế này, vì thế nhanh chóng nhìn qua mấy từ pháp luật phức tạp, rồi vội vàng viết tên lên chỗ trống dưới văn kiện.
Cô kí xong hai chữ “Cao Lục”, trên văn kiện đã xuất hiện bút tích của
cô, tiếp theo cô lại ấn vân tay xuống, một dấu tay đã được in lên bên
cạnh chữ ký.
“Tốt lắm, hiệp nghị đã ký kết, như vậy, từ hôm nay trở đi cô là người
của chúng tôi. Hoan nghênh cô gia nhập, tiến sĩ Cao.” Anh cười đến gần,
đưa tay đến màn hình.
Cô ngây người một giây, mới hiểu được anh muốn đập tay hoan nghênh cô, vì thế vươn tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Nhưng không biết do trong lòng cô nổi loạn hay là màn hình thực sự rò
điện, cô lại cảm thấy điện giật tê tê truyền đến tay, cô hoảng hốt lập
tức lùi ngay về.
“Hiệp ước có thời hạn một năm, hy vọng một năm này chúng ta có thể vui vẻ giúp đỡ nhau.”
“Vâng.” Cô chỉ ngây ngốc gật đầu.
“Cô có thể đi rồi, chờ một lát thư ký của tôi sẽ đưa cô đến phòng nghiên cứu, cô ấy sẽ nói cho cô tất cả hạng mục công việc cần chú ý.” Anh đi
về sau bàn làm việc, trở lại chỗ ngồi. Tiếp theo, màn hình tối đen, cửa
tự động kia chậm rãi mở ra.
Thế này tức là nói chuyện xong rồi, đúng không?
Cô ngẩn ra nửa giây, xoay người đi ra khỏi phòng họp kỳ quái này, nhưng lại không mất đi được cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Chat webcam nói chuyện với nhau như vậy, không biết tại sao trong lòng luôn thấy không được thật.
Thật giống như…… Vừa mới xem bộ phim ngắn 3D vậy……
Ngạc nhiên đi ra ngoài, cô thở ra một hơi thật dài, lúc này mới phát
hiện hai tay cô trống trơn, túi xách cầm trên tay lại không thấy đâu!
“A!” Cô hoảng hốt, lập tức quay lại.
Quả nhiên phát hiện ra cái túi da của mình ở trên chiếc sô pha dài trong phòng họp.
“Trời ạ! Túi của tôi ──”
Cô vội hét nhỏ, thấy cửa tự động rất to kia sắp đóng lại, chẳng suy nghĩ gì, trực tiếp phi người chui vào. Nửa người trên vào rồi nhưng mắt cá
chân phải của cô lại bị cửa kẹp lấy. Cô sợ hãi luống cuống, dùng sức co
thật mạnh lại, giày cao gót dưới chân bị tuột ra, cửa dần dần khép lại.
Chiếc giày kia cứ thế mà bị nhốt ngoài cửa.
Cô kinh hãi trợn mắt nhìn cái cửa tự động, thở gấp một hơi.
Cửa kiểu gì thế này? Thế mà suýt nữa lại kẹp người! Thật đáng sợ.
Cô nhíu mày nói thầm, đỡ lấy cái kính, xoay người cà nhắc đi đến chỗ
sofa, cầm lấy túi da. Không ngờ tay không cầm chắc, túi da lật nghiêng,
đồ ở trong rơi xuống đất……
“Ai nha!” Cô ảo não kêu một tiếng, quỳ xuống, vội nhặt đồ bị rơi vào.
Đúng lúc này, hình như có âm thành gì đó từ bên kia bức tường phát ra,
cô theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy mặt tường treo màn hình đã không còn, ngược lại xuất hiện một cánh cửa. Mà lúc này, có một người mở cửa
đi ra……
Hả?
Cô cứng đờ không nhúc nhích, há hốc mồm.
Đó là……
Một cậu bé!
Cậu bé thấy cô, khiếp sợ ngừng bước chân, hai mắt trừng lớn.
Cô cũng ngây ra.
Chỗ này sao có trẻ con được?
“Cô……” Cậu bé kia nhíu mày, trên gương mặt nhỏ nhiều biểu cảm thật phức tạp.
“Bé con à, sao cháu lại ở đây?” Cô cũng hoàn hồn, kinh ngạc hỏi.
Bị gọi là bé con, mày bên phải của cậu bé hơi giật giật.
“Nơi này không phải là chỗ trẻ con nên đến?” Cô lại hỏi.
Cậu bé lạnh lùng nhìn cô, không trả lời, hỏi lại:
“Cô đang làm gì đấy?”
“Cô á? A……” Cô ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình đang ở cái tư thế
quỳ sấp rất buồn cười, vì thế lập tức đứng thẳng dậy, cầm túi da,
nói:“Cô nhặt đồ.”
“Cô vào bằng cách nào?” Cậu bé bắt đầu híp mắt.
“Cô? Thì…… Cứ thế vào thôi! À, không phải cô tùy tiện đi vào, là thư ký
đưa cô tới gặp tổng giám đốc nghiên cứu phát triển, bàn xong thì cô vốn
phải đi nhưng phát hiện quên túi ở chỗ này nên mới quay lại.” Cô giải
thích.
“À, cho nên, cô tới gặp tổng giám đốc sao?” Cậu bé hiện ra vẻ mặt của ông cụ non.
“Ừ, cô tới gặp tổng……” Cô thật thà nói, nhưng nói đến một nửa mới dừng lại.
Sao cô lại ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của một tiểu quỷ thế này? Chậc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT