Vi Thừa An xoa xoa thái dương, lúc này mới phát hiện không phải đang ở trong nhà của mình, đứng dậy đi ra ngoài liền nhìn thấy Tư Đồ Thác và Âu Dương Điệp đang ngồi trên ghế sofa.

“Thừa An, dậy rồi hả? Ngồi xuống cùng ăn sáng đi.”

“Thác, hôm qua cám ơn cậu.” Anh đi đến ngồi xuống.

“Vi Thừa An, em không ngờ người như anh cũng sẽ mượn rượu giải sầu, em còn tưởng rằng anh bách độc bất xâm chứ.” Âu Dương Điệp cười trêu ghẹo.

“Anh cũng là người, không phải thần, là người thì sẽ có thất tình lục dục.” Vi Thừa An liếc nhìn cô một cái, không hề ngạc nhiên vì anh tin chắc rằng Tư Đồ Thác đã nói cho cô biết.

“Thừa An, giỡn đủ rồi. Hôm qua cậu đi rồi mẹ cậu nói với tôi là cha cậu bị bệnh cho nên bà ấy muốn cậu trở về.” Lúc này Tư Đồ Thác mới lên tiếng.

Cha bị bệnh? Vi Thừa An lặng đi trong giây lát, toàn thân cũng cứng ngắc một chút, nhưng vẫn nhẫn tâm mạnh miệng: “Chuyện không liên quan đến tôi.”

“Được rồi, đừng làm ra vẻ vô tình, bỏ tất cả mọi thứ qua một bên không nói, ông ấy là người cha đã dưỡng dục cậu, chỉ riêng phần ân tình này, cậu cũng nên đến thăm ông ấy.” Tư Đồ Thác nhận ra ánh mắt của anh rõ ràng đang lo lắng.

“Đúng đó, anh hẳn là nên trở về, thật ra, anh biết không, cha mẹ có rất nhiều suy nghĩ mà chúng ta không hiểu được, nhưng em dám cam đoan là bọn họ chỉ muốn tốt cho chúng ta, trước đây anh có thực sự hiểu vì lý do gì mà bọn họ lại kiên quyết phản đối anh như vậy không? Có một số chuyện nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội, giống như chuyện của em và Thác ngày trước, cha khổ tâm an bài gả em cho anh ấy, nhưng em lại không thể thấu hiểu được nên đã để cho Lý Mai thừa cơ lợi dụng, đến bây giờ rốt cuộc em đã hiểu nỗi khổ tâm của ông, cho nên mặc kệ anh có tha thứ hay không, mong anh hãy cho chính mình một cơ hội nghe lời giải thích của bọn họ, đừng khiến cho bản thân phải hối hận.” Âu Dương Điệp lấy mình ra làm ví dụ để thuyết giáo lí lẽ.

Vi Thừa An im lặng suy tư về lời nói của họ, nghĩ đến dáng vẻ vô cùng tiều tụy của mẹ ngày hôm qua, trong lòng thật sự cảm thấy hơi đau đớn.

“Người anh em, đi thôi.” Tư Đồ Thác vỗ vỗ bờ vai anh.

Vi Thừa An khẽ cười “Cậu không sợ mất đi trợ thủ đắc lực như tôi sao?”

“Đương nhiên sợ, tuy nhiên ‘tái ông mất ngựa, an tri hoa phúc’ [ông lão vùng biên giới mất ngựa, nào biết đó là họa hay phúc], bị mất một trợ thủ đắc lực nhưng biết đâu tôi lại được một đối tác tiềm năng, vậy thì tôi vẫn lời chán.” Vẻ mặt Tư Đồ Thác cười gian trá.

“Giờ này mà cậu còn mưu tính được như vậy.” Vi Thừa An lườm anh một cái.

“Cái gì mà mưu tính, cái này gọi là tư duy kinh doanh, chủ tịch Vi, tôi quả thật rất mong đợi sự hợp tác giữa chúng ta.” Tư Đồ Thác trịnh trọng vươn tay ra.

“Đừng làm trò nữa.” Vi Thừa An dùng đũa hất tay anh ra, giờ này mà cậu ta còn có tâm tư đùa giỡn với mình, đúng là đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ mình thật sự nên về nhà xem sao.

Trở lại ngôi nhà mà mình xa cách đã lâu, trong lòng của anh quả thật hơi dao động, xe mới vừa trờ tới cửa thì đúng lúc gặp vú Lý từ bên ngoài mua thức ăn trở về.

“Cậu chủ, cậu đã trở về.” Vú Lý vừa nhìn thấy anh liền kích động, đôi mắt ươn ướt nhìn anh thì thào: “Vài năm không gặp, cậu cao lớn, trưởng thành, rắn chắc hơn hẳn.”

“Vú Lý, vú có khỏe không?” Vi Thừa An ôm lấy bà, vú Lý đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn nên anh đặc biệt có cảm giác thân thiết.

“Khỏe, khỏe, khỏe lắm.” Vú Lý nói liên tục mấy từ khỏe, thoát ra khỏi vòng ôm của anh “Cậu chủ mau vào nhà đi, ông chủ bà chủ nhất định sẽ rất vui.”

“Vú Lý, ông ấy thế nào rồi?” Vi Thừa An vừa đi vừa hỏi.

“Sức khỏe của ông chủ không được tốt lắm, vài ngày trước sau khi xuất viện thì luôn ở trong nhà nghỉ ngơi, bà chủ mỗi ngày đều đến công ty, cả người gầy sọp hẳn đi, cái nhà này thật sự cần phải có người giúp bọn họ chống đỡ…” Vú Lý nói bâng quơ nhưng thực tế là cố ý nói cho anh nghe.

Vi Thừa An giữ im lặng, sao lại nghe không hiểu ý của bà, anh không tưởng tượng được một người mấy năm trước sức khỏe còn rất tốt chỉ sau một đêm sẽ biến thành bộ dạng gì.

“Ông chủ bà chủ, cậu chủ đã trở về.” Vú Lý lớn tiếng kêu lên.

Trong sân, bà Vi đang cùng ông Vi lúc này đang ngồi trên xe lắn phơi nắng, nghe được tiếng kêu cả hai đều nhìn về hướng cửa.

“Ông chủ bà chủ, cậu chủ đã trở về.” Vú Lý kéo anh đi đến trước mặt bọn họ, không nhịn được lặp lại lần nữa.

“Thừa An.” Bà Vi nhìn thấy anh thì rất vui, cất giọng nghẹn ngào, cuối cùng nó cũng trở về rồi.

Vi Thừa An nhìn bọn họ, tuy rằng mẹ vẫn còn rất linh hoạt, nhưng năm tháng vẫn vô tình tặng cho bà thêm vài vết nhăn, khiến bà thoạt nhìn già đi rất nhiều, cha, hoàn toàn không giống như trước đây, ông bây giờ gầy xơ gầy xác, sắc mặt cũng rất tái nhợt mệt mỏi, ngồi trên xe lăn như người bệnh chờ chết, trong lòng anh tràn đầy đau đớn, dù sao cũng là cha mẹ của mình.

Ông Vi siết tay nắm xe lăn thật chặt, sắc mặt hiện rõ vẻ kích động, sau lại xuống giọng nói: “Ai bảo mày trở về, mày không phải đã bỏ nhà ra đi rồi sao? Có bản lĩnh thì đừng trở về.”

“Ông đang nói bậy bạ gì vậy?” Bà Vi nóng vội quát. “Con trai vừa trở về, ông lại còn muốn đuổi nó đi sao, bình thường là ai mỗi ngày đều chú ý nhất cử nhất động của nó, trông ngóng nó trở về.”

“Tôi không cho nó trở về.” Ông Vi quay mặt sang chỗ khác, giọng điệu cũng không còn cứng rắn.

“Cậu chủ, ý của ông chủ không phải như vậy đâu, cậu không biết là ông ấy trông ngóng cậu trở về đến thế nào đâu.” Vú Lý sợ anh tức giận liền xoay người lại vội vàng giải thích.

“Vú Lý, nơi này không có chuyện của bà.” Sắc mặt của ông Vi khẽ biến thành giận.

“Dạ.” Vú Lý biết điều ngậm miệng lại: “Cậu chủ, tôi xuống nhà bếp làm cho cậu mấy món mà cậu thích ăn.”

“Ừm.” Anh gật gật đầu.

Bà Vi thấy anh đồng ý ở lại ăn cơm, lập tức hưng phấn căn dặn: “Vú Lý, làm nhiều một chút, nếu không đủ thì sai người đi ra ngoài mua.”

“Dạ biết, bà chủ.”

Lúc này Vi Thừa An mới nhìn thẳng vào vẻ mặt khó chịu của ông, thản nhiên hỏi một câu: “Sức khỏe của người sao rồi?”

Ông Vi sửng sốt rõ rệt, bàn tay nhăn nheo khô héo khẽ run rẩy, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: “Tốt lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play