“Mẹ của Thừa An ư? Có chuyện gì thế?” Âu Dương Điệp hỏi.

“Tiểu Điệp, em có biết Thừa An là ai không?” Tư Đồ Thác ôm lấy cô.

“Là ai?” Cô làm sao biết được chứ.

“Con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hoa Quý, gọi nôm na là thiếu chủ tịch.” Tư Đồ Thác trả lời.

“Cái gì? Anh có lầm hay không?” Âu Dương Điệp trừng to mắt nhìn anh, “Đường đường là thiếu gia của chủ tịch tập đoàn lớn sao lại hạ mình làm công cho anh?”

“Đừng có trừng mắt to như vậy, anh cũng rất kinh ngạc.” Mình cũng nghĩ không thông, một người phụ nữ có thể gây tổn thương cho cậu ấy sâu như vậy sao?

“Đúng rồi, mẹ anh ấy tìm anh ấy làm gì?” Âu Dương Điệp lại hỏi tiếp, chuyện này xảy ra quá đột ngột, chắc là trong nhà nhất định xảy ra chuyện.

“Chủ tịch Vi bị bệnh nên bọn họ muốn Thừa An trở về tiếp quản sản nghiệp.” Tư Đồ Thác cũng đang suy tư, nếu Thừa An rời khỏi mình sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực nhất, nhưng mình cũng không thể ích kỷ để cậu ấy không quay về.

“À, thì ra là vậy. Vậy Thừa An đâu? Anh ấy nói thế nào?” Cô đã sớm nghĩ đến chuyện này.

“Cậu ấy thấy mẹ cậu ấy đến thì liền bỏ đi, xem ra trong lòng cậu ấy vẫn còn hận bọn họ, cho nên mẹ cậu ấy bất lực đành cầu cứu anh giúp bà thuyết phục Thừa An, anh cũng đã hứa rồi.”

“Vậy anh dự tính sẽ thuyết phục anh ấy như thế nào?”

“Anh nghĩ không cần phải thuyết phục, cậu ấy biết cha mình bị bệnh cũng sẽ không do dự, dù sao máu mủ tình thâm, loại thân tình này là không thể chia cắt, có điều bây giờ cần phải xem cậu ấy đang ở đâu, chắc là đang ở quán bar nào đó, anh đi tìm cậu ấy, cùng cậu ấy uống rượu, em tự mình ngủ sớm nha.” Tư Đồ Thác nói, khoảng thời gian này cậu ấy cần có người ở bên cạnh.

“Được rồi, vậy anh đi sớm về sớm.” Âu Dương Điệp gật đầu.

Đợi anh vừa quay lưng, cô liền nhanh chóng nói tin tức này cho Tiểu Dung biết.

“Tiểu Điệp, giờ này còn chưa nghỉ ngơi?”

“Tiểu Dung, cậu đoán thử xem, Thừa An là ai?” Cô cố ý nói lấp la lấp lửng.

“Anh ta là ai? Hỏi như vậy có ý gì? Anh ta không phải là Vi Thừa An sao?” Mã Tiểu Dung kinh ngạc.

“Mình không phải có ý đó, ý của mình là cậu thử đoán xem thân phận thật sự của anh ấy là ai? Nếu cậu biết nhất định cậu sẽ bị hù chết.” Âu Dương Điệp nói.

“Khủng bố như vậy sao? Cậu đừng nói cho mình biết anh ta không phải là người mà là cương thi nha.” Mã Tiểu Dung đùa giỡn.

[Cương thi được biết đến như một xác chết biết đi trong văn hóa dân gian Trung Quốc, cũng giống như ma cà rồng hay zombie ở phương Tây.]

“Ha ha, cậu đừng đùa nữa, nói nghiêm túc chắc cậu nhất định không thể tưởng tượng được.” Âu Dương Điệp cười, để cho cô đoán.

“Đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói cho mình biết đi, thật ra thân phận của anh ta là ai?” Mã Tiểu Dung bị cô làm cho tò mò muốn chết.

“Biết Hoa Quý không?”

“Hoa Quý? Không biết.”

“Trời ơi, cậu thiệt thiếu hiểu biết, Hoa Quý cũng không biết, đó chính là tập đoàn bất động sản hàng đầu Đài Loan.”

“Thì đã sao? Cậu không phải muốn nói Vi Thừa An chính là đại gia bất động sản ấy chứ?” Mã Tiểu Dung cười, ngẫm nghĩ đúng là không thể nào, nếu đúng là thật thì sao anh ta lại làm trong công ty của Tư Đồ Thác.

“Có thể nói như vậy, bởi vì anh ấy là con trai của ông trùm bất động sản, cậu nói xem, như vậy có được tính không?” Lúc này Âu Dương Điệp vẫn còn không thể tin.

Trong điện thoại, Mã Tiểu Dung lặng đi một lát, khó tin hỏi: “Cậu nói là thật sao?”

“Đương nhiên là thật, chính Thác nói cho mình biết, hôm nay mẹ anh ấy đến tìm anh ấy, nhưng anh ấy không chịu gặp.” Âu Dương Điệp thở dài, “Có lẽ anh ấy vẫn còn hận mẹ mình.”

“Chắc là vậy, mà cậu nói từ từ thôi, để mình tiếp thu đã.” Mã Tiểu Dung quả thật không nghĩ đến thân phận của anh là như vậy.

“Đến lúc này mà mình còn không thể tin được đó.”

Trong quán bar.

Vi Thừa An ngồi tại đó với vẻ mặt khó coi liên tục uống rượu, nhớ lại dáng vẻ tiều tụy của mẹ, hẳn là đã vài năm anh không ghé thăm bọn họ, hôm nay nhìn thấy trong lòng quả thật có chút chua xót, nhưng anh vẫn chưa thể nào tha thứ cho sự vô tình của bọn họ năm đó.

“Anh đẹp trai, đi một mình thôi sao, có muốn em ngồi xuống uống cùng anh không?” Một cô gái ăn mặc lòe loẹt sà xuống, đặt tay lên hông của anh.

“Cút.” Vi Thừa An không kiên nhẫn hét lớn.

Cô gái hoảng sợ, tức khắc đứng dậy bỏ đi.

Tư Đồ Thác tới quán bar liền nhìn thấy anh ngồi uống rượu giải sầu một mình, đi đến vỗ vai anh.

“Tôi nói cô không nghe thấy sao? Cút đi.” Vi Thừa An vừa quay đầu lại, thấy anh thì kinh ngạc ngớ người. “Sao lại là cậu?”

“Thừa An, thì ra tính tình của cậu cũng nóng nảy như vậy?” Tư Đồ Thác trêu ghẹo, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Đừng hỏi tôi gì cả, uống rượu đi.” Vi Thừa An cầm ly rượu lên.

“Phải, uống rượu, tôi chính là đến uống cùng cậu.” Tư Đồ Thác cũng cầm ly rượu lên, mình thì cũng muốn hỏi tại sao, nhưng biết Thừa An phiền lòng nên lúc này chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy.

Hai tiếng sau.

“Thác, cậu nói đi, lúc trước bọn họ làm vậy sao không nghĩ sẽ có một ngày như thế này? Lúc trước đối xử với tôi tuyệt tình như vậy, đó chính là mối tình đầu của tôi….” Tư Đồ Thác dìu kẻ say lảo đảo kia ra ngoài, mặc cho anh cứ luôn miệng lẩm bẩm không ngừng.

“Cha mẹ có suy nghĩ của cha mẹ, cậu không thể hiểu được.”

“Tôi không hiểu, tôi đúng là không hiểu, mà tôi cũng không muốn hiểu, cho nên tôi không quay về, tuyệt đối không quay về…” Vi Thừa An say bí tỉ, nói xong cũng ngã vật ra xe.

Tư Đồ Thác lắc đầu, tính đưa anh về nhà nhưng lại không yên tâm, đành phải đưa anh về nhà mình.

Âu Dương Điệp giúp anh dìu kẻ say bất tỉnh nhân sự Vi Thừa An vào phòng ngủ dành cho khách, sau đó mới hỏi: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Mượn rượu tiêu sầu đó mà, trong lòng không vui nên mới uống nhiều, đi thôi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi mai cậu ấy tỉnh dậy rồi nói.” Tư Đồ Thác vịn eo cô.

“Ừm.” Âu Dương Điệp gật đầu, dù chuyện gì cũng nhất định có cách giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play