Âu Dương Điệp nhàm chán ở nhà xem TV, Thác bảo hôm nay anh muốn cùng Thừa An đi ra ngoài, nên không cho mình đi cùng, kêu cô ở nhà nghỉ ngơi.
“Bà chủ, ông chủ phái tài xế đến đón bà.” Dì giúp việc đi tới nói.
“Thật không? Phái tài xế đến đón tôi?” Âu Dương Điệp lặng đi một chút, anh làm gì vậy? Nhưng cô lập tức thay quần áo rồi đi ra ngoài ngay.
“Bà chủ, mời.” Tài xế nhìn thấy cô đến, cung kính mở cửa xe.
“Có biết anh ấy bảo ông đến đón tôi làm gì không?” Âu Dương Điệp ngồi vào xe, hỏi.
“Không biết, ông ấy chỉ bảo tôi lái xe đến đón bà.” Tài xế lắc đầu, chuyện của chủ tịch ông làm sao dám hỏi.
Âu Dương Điệp không hỏi nữa, trong lòng lại nghi hoặc, anh đón mình để làm gì? Một lát sau cô phát giác đây không phải đường đến công ty, lập tức hỏi: “Không phải đến công ty sao?”
“Vâng, ông ấy ở khách sạn Cao Tường chờ bà.” Tài xế trả lời.
“À.” Giờ Âu Dương Điệp mới hiểu được, thì ra anh đón mình là để đi ăn cơm, thiệt là, sao lại không gọi điện thoại cho cô chứ.
Xuống xe, cô lễ tân khách sạn lập tức chào đón, thân thiết mỉm cười: “Cô Âu Dương, mời đi bên này.”
“Được.” Âu Dương Điệp đi theo cô, tiến vào bãi cỏ của khách sạn.
Cô ngay lập tức hít một luồng hơi lạnh, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, trên cây nho bên cạnh được treo đầy hoa bách hợp hồng nhạt, tỏa ra thoang thoảng hương thơm.
Bên đài phun nước thiên sứ đâu đâu cũng đều là hoa hồng xanh, từng giọt nước đọng trên cánh hoa khiến đóa hoa trông thật kiều diễm, ướt át. Đẹp quá, hoa đẹp quá, cảnh sắc này vừa nhìn là biết ngay có người đặc biệt thiết kế, là vì cô sao?
Trong tim tràn đầy hạnh phúc lẫn vui sướng, giờ tay lên khẽ chạm cánh hoa hồng rồi chậm rãi bước đến bên cây nho.
Nếu phía trước khiến cô kinh ngạc đến ngây người, thì phía sau lại khiến cô sung sướng phát điên.
Hàng nghìn hoa hồng đỏ tạo thành hình trái tim, bên trong một là câu nói được tạo nên từ hoa hồng vàng “Tiểu Điệp, hãy lấy anh.”
Tim bắt đầu đập loạn xạ, là Thác sao? Là Thác vì cô mà chuẩn bị sao?
Grừm grừm… Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tiếng máy bay trực thăng, sau đó nó nhanh chóng đáp xuống bãi cỏ. Tư Đồ Thác mặc bộ âu phục màu trắng, trên tay cầm một bó hoa từ bên trong bước ra, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn cô, rồi từ từ đi về phía cô.
Tim của Âu Dương Điệp dần dần bị hạnh phúc lấp đầy, mắt nhìn anh từng bước từng bước tiến đến chỗ mình, khóe môi khẽ nhếch lên, bóng dáng của anh được bao quanh dưới ánh mặt trời rực rỡ, trông thật là mạnh mẽ anh tuấn.
Tư Đồ Thác đi tới, đột nhiên quỳ một chân xuống đất, trên tay cầm hoa tươi và nhẫn kim cương nhìn cô “Em yêu, lấy anh đi.”
Âu Dương Điệp nhìn anh, bàn tay đang khẽ run rẩy, đây là ngạc nhiên vui mừng mà anh mang đến cho mình sao? Đây là lời cầu hôn của anh sao? Trong lòng cảm động đến mức không thể dùng ngôn từ gì để diễn tả, nước mắt rơi xuống từng giọt, bỗng nhiên túm lấy bó hoa thốt ra ba chữ: “Em không lấy.”
Hả? Tư Đồ Thác sững sờ, đây không phải là mơ ước tha thiết của cô sao? Sao lại không chịu?
Hả? Tất cả những người có mặt ở đây cũng đều ngây ngẩn, cầu hôn lãng mạn như thế cô lại còn nói không lấy, có phải hưng phấn quá mức nên nói nhầm hay không?
“Ha ha ha.” Đột nhiên Âu Dương Điệp bật ra tràng cười như chuông bạc, lập tức bổ nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh “Đó là không thể nào, Thác, em yêu anh.”
Lúc này mọi người mới thở phào, thì ra là cô cố ý.
Tư Đồ Thác lấy tay xoa xoa cái mũi nhỏ của cô, nén giận mắng yêu: “Lúc này mà em còn dám đùa giỡn.”
“Người ta rất là cảm động nha, anh cho em ngạc nhiên nên em cũng muốn tạo bất ngờ cho anh.” Âu Dương Điệp như chú chim nhỏ nép mình vào ngực của anh, thật không dám tưởng tượng mình sẽ được cầu hôn lãng mạn như vậy, thật là nằm ngoài dự kiến của cô.
“Anh trao nhẫn cho.” Tư Đồ Thác cầm tay cô, lồng nhẫn kim cương vào ngón tay cô.
“Chúc mừng…” Loạt tiếng hoan hô vang lên, sau đó là vô số cánh hoa được tung về phía họ………….
Xuyên suốt trên đường về nhà, Âu Dương Điệp vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc chưa phục hồi lại tinh thần, nhớ tới màn cầu hôn kia, tim của cô cảm thấy xúc động không kiềm chế được.
“Đang cười ngây ngốc gì thế?” Tư Đồ Thác tắm xong bước ra ôm lấy cô từ phía sau.
“Thác, em rất hạnh phúc, cám ơn anh.” Âu Dương Điệp trao cho anh một nụ hôn thật sâu.
“Vậy thì hãy cám ơn anh thật tốt đi.” Tư Đồ Thác ám muội đưa tay chậm rãi sờ soạng phía trước ngực cô.
“Ha ha, hãy hỏi thử xem con của anh có đồng ý hay không?” Âu Dương Điệp lập tức né tránh anh.
“Được, vậy anh sẽ để cho thằng nhỏ của anh đi vào hỏi một chút.” Tư Đồ Thác cười xấu xa
“Anh…” Âu Dương Đệp tức giận nhìn anh.
“Anh làm sao?” Tư Đồ Thác lập tức ôm lấy cô, muốn cởi bỏ quần áo của cô.
“Mật ngọt, nụ cười của em tựa mật ngọt….” Tiếng chuông di đông vang lên.
Âu Dương Điệp cũng cười xấu xa nhìn anh: “Thiệt ngại quá, em phải nghe điện thoại.”
Vừa mới nối máy đã nghe giọng nói hưng phấn với tần số de xi ben cực cao của Tiểu Dung truyền tới: “Tiểu Điệp, rất cool, rất handsome, rất đẹp, rất cảm động…”
Cô nhích điện thoại ra xa lỗ tai một chút, khó hiểu ngắt lời cô: “Cậu đang nói cái gì?”
“Đương nhiên là màn cầu hôn của cậu, wow, thiệt cảm động.”
“Sao cậu biết được?” Chính cô còn chưa nói cho cô ấy biết.
“Toàn bộ người Đài Loan đều biết, cậu thừ mở TV xem.”
Âu Dương Điệp lấy remote mở TV liền nhìn thấy trên TV đang trình chiếu lại cảnh hôn nhau của bọn họ, cánh hoa hồng đỏ tươi tung bay trên người bọn họ như trong truyện cổ tích hoàng tử và công chúa….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT