Buổi tối, Tư Đồ Thác phải dự tiệc, Âu Dương Điệp đành để lái xe đưa mình tới nhà hàng đặc biệt mua một suất cháo dành cho người bệnh viêm dạ dày, mang tới nhà Tiểu Dung.
“Tiểu Dung, sao rồi? Hôm nay cậu bớt đau chưa?” Vừa vào cửa, cô liền quan tâm hỏi.
“Đã đỡ nhiều rồi, sao cậu lại tới? Sau này cậu không cần tự mình đi nữa nhé, đừng quên giờ cậu không phải chỉ có một mình.” Mã Tiểu Dung vội vàng kéo cô vào nhà. Chỉ sợ cô lại xảy ra chuyện gì không may.
“Hai người mới càng có khí lực nha.” Âu Dương Điệp cười, cầm đồ trên tay đưa cho cô: “Đây là dành cho dạ dày của cậu, mình còn đặc biệt đi tới nhà hàng cậu thích nhất để mua đó.”
“Cảm ơn! Tiểu Điệp là tốt nhất.” Mã Tiểu Dung nhận lấy, đúng lúc cô không biết nên ăn gì tối nay đây.
“Đúng rồi, Tiểu Dung, cái này cho cậu.” Âu Dương Điệp đột nhiên lấy từ trong túi ra một cuốn sổ và chi phiếu.
“Giấy tờ nhà?” Mã Tiểu Dung nhìn thấy ba chữ trên bìa, ngẩn người: “Là ý gì?”
“Đây là quà mình và Thác tặng cho cậu, cậu cũng không thể cứ thuê nhà mãi như vậy, còn đây là một trăm vạn, cậu cầm đi trả nợ đi.” Âu Dương Điệp nói thẳng, cô biết tính Tiểu Dung, cho nên không cần quanh co lòng vòng.
“Tiểu Điệp, cậu có ý gì? Mình không nhận tiền đâu, mình sẽ từ từ trả nợ dần.” Mã Tiểu Dung biến sắc, có chút tức giận nói. Cô sao lại như vậy, mình mặc dù không có tiền nhưng cũng không tới mức cần cô cho mình.
“Cậu đừng nóng, cậu biết mình không phải có ý đó mà. Mình vốn muốn sớm đưa cho cậu, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Việc này không liên quan đến chuyện cậu đã làm cho mình. Còn nữa, mình cũng sẽ không lấy tiền để bồi thường cho cậu, việc đó chẳng qua là vì chúng ta là bạn tốt, không phải đã là bạn bè thì hoạn nạn hay phú quý đều có nhau sao? Vả lại mình cũng đâu phải tốn sức giúp cậu, mình là có thể làm được, vậy tại sao lại không thể giúp cậu chứ?” Âu Dương Điệp hỏi lại từng câu, cô là thật tâm muốn giúp bạn.
“Mình biết cậu thật lòng, nhưng mình còn có khí khái của mình, tự trọng của mình, thứ lỗi cho mình không thể nhận được.” Mã Tiểu Dung vẫn kiên định từ chối, cô có tự ái của mình.
“Thật là, ai nói cậu không có khí khái, không có tự trọng chứ?” Âu Dương Điệp tức giận.
“Được rồi, Tiểu Điệp. Cậu đừng quên trước kia mình còn thiếu cậu một trăm vạn. Một trăm vạn đó bây giờ còn chưa có đâu.” Mã Tiểu Dung kéo tay cô, biết mình đã phản ứng quá.
Lúc này Âu Dương Điệp mới cầm lại tay cô: “Cậu vì mình chuyện gì cũng đều làm rồi, vì sao không cho mình vì cậu làm một chút chuyện trong khả năng của mình chứ? Tiền bây giờ đối với cậu rất quan trọng, nhưng thứ mà mình và Thác không thiếu lại chính là tiền. Đây là quà của mình tặng cậu, vì sao cậu không chịu nhận?” Việc cô có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi.
“Món quà này quá lớn, chúng ta đều muốn giữa hai chúng ta là tình bạn thuần khiết phải không? Mình sợ mình nhận rồi, bản thân sẽ trở thành kẻ tham lam mất.” Mã Tiểu Dung cũng nói, có lẽ bởi vì bản thân không có tiền, cho nên đối với tiền bạc đặc biệt mẫn cảm.
“Tình bạn giữa chúng ta vốn là thuần khiết, những việc cậu giúp mình không phải lấy tiền ra đo đếm, cậu giúp mình có được hạnh phúc, bao nhiêu tiền cũng không mua được, cho nên cậu nhất định phải nhận lấy.” Âu Dương Điệp đổi giọng cứng rắn.
“Nếu mình không nhận?” Mã Tiểu Dung khẽ cười, cô ít khi thấy Tiểu Điệp có thái độ kiên quyết như vậy.
“Vậy mình với cậu tuyệt giao, dù gì cậu xem rồi tự lo liệu đi, trên giấy tờ nhà là tên của cậu.” Âu Dương Điệp bắt đầu chơi xấu.
Mã Tiểu Dung nhìn cô, biết cô là thật lòng muốn tặng cho mình. Lúc này mới cầm lấy cuốn sổ, nói: “Được, mình nhận, nhưng tiền này cậu cầm về đi.”
“Cho cậu mượn. Trước hết mau đem tiền trả cho người ta đi.” Âu Dương Điệp thấy cô nhận rồi mới nở nụ cười, đem tiền nhét vào tay cô.
“Cảm ơn.” Mã Tiểu Dung khẽ ôm lấy cô, trong mắt đã ướt ướt, giọng nói nghẹn ngào.
“Mình đối với cậu đã không chỉ hai chữ ‘cảm ơn’ có thể biểu đạt được.” Âu Dương Điệp cũng ôm lấy cô. Cô đã cho mình và Thác có được hạnh phúc suốt đời, có thể nếu cô và Thừa An xảy ra chuyện, Thác vẫn sẽ tha thứ, nhưng vẫn là vết thương tiếc nuối trong lòng cả đời.
“Được rồi, mình muốn ăn cháo, cậu thì sao? Đã ăn chưa?” Mã Tiểu Dung buông cô ra.
“Mình chờ về nhà mới ăn, dì giúp việc đã nấu canh bổ cho mình rồi.” Âu Dương Điệp nói.
“Thật không? Vậy cậu còn không mau về đi, mình không sao đâu.”
“Được rồi, mình về đây. Một mình cậu nhớ cẩn thận chút, có việc gì thì gọi điện cho mình.” Âu Dương Điệp vừa định về, đột nhiên quay lại nhìn cô thần bí hỏi: “Đúng rồi, ngày hôm qua Vi Thừa An đối với cậu thế nào?”
Hả? Mã Tiểu Dung ngẩn ngơ, nhớ lại chén cháo buổi sáng kia, trên mặt bất giác nở nụ cười, chỉ nói hai chữ: “Cũng tốt.”
“À…” Âu Dương kéo dài giọng, nhìn bộ dáng của cô, trong lòng cười trộm, thầm có hi vọng. Có điều cần thay đổi nhất chính là tật xấu đào hoa của Thừa An, nếu không Tiểu Dung sẽ phải chịu khổ.
“À cái gì, mau đi đi.” Mã Tiểu Dung chột dạ, thúc giục cô.
“Đi ngay đây.” Âu Dương Điệp tặng cô một nụ cười mờ ám.
Mã Tiểu Dung nhìn cô đi rồi mới sờ lên mặt mình, có chút nóng. Thật là, mình không có làm gì, chột dạ gì chứ?
Di động đột nhiên vang lên, nhìn lại dãy số là của anh, do dự một chút vẫn là nhấn nghe.
“Tiểu Dung, dạ dày của em đã tốt hơn chưa? Còn nữa, thuốc kia nhất định phải uống đó.” Vi Thừa An trong điện thoại dặn dò.
“Vâng, cảm ơn anh, tôi biết rồi.” Cô đáp ứng, đột nhiên lại không biết nói gì.
Vi Thừa An cũng trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Tôi cúp máy, có việc gì sẽ gọi sau nhé. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Mã Tiểu Dung đặt điện thoại xuống, trong lòng có chút cảm giác xao động. Cô giật mình, vội vàng áp chế suy nghĩ của chính mình. Cô chắc là sẽ không đối với tên đào hoa đó có cảm giác chứ?
Vi Thừa An cũng cầm di động lặng người, mình sao lại thế này? Còn gọi điện thoại nói chuyện nhàm chán như vậy? Cô còn không biết phải uống thuốc sao? Tim của anh chắc chắn sẽ không vì đàn bà mà dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT