“Vi Vi, con đừng tự đánh mình, nếu muốn đánh vậy cứ đánh mẹ đi.” Bà Lâm khóc chụp lấy tay cô đánh vào người mình, không thể để cô tự làm bản thân bị thương.
Lâm Vi giống như phát điên, mất đi lý trí, liều mạng đánh bà.
“Lâm Vi, em dừng tay lại.” Tư Đồ Thác đi tới, bắt lấy tay cô: “Anh biết em không phải điên, em bình tĩnh một chút đi.”
Nghe được tiếng của anh, tay Lâm Vi dừng lại một chút, chậm rãi ngẩng lên nhìn anh, sau đó lệ đã rơi đầy mặt.
Lúc này ông Bà Lâm mới thở phào.
“Em muốn trách thì cứ trách anh, muốn đánh cứ đánh anh.” Tư Đồ Thác đứng trước mặt cô, chỉ cần cô vui lại, cô muốn thế nào cũng được.
“Oa…” Lâm Vi đột nhiên khóc lớn, bổ nhào vào ngực anh, toàn thân nức nở: “Thác, anh nói cho em biết, con em vẫn còn, nó thật sự vẫn còn, chưa có mất đi…”
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tư Đồ Thác thật sự không đành lòng đả kích cô. Nhưng anh vẫn phải tàn nhẫn nói: “Lâm Vi, nó đã đi trước rồi.”
”Không! Anh gạt em, nó vẫn còn, nó vẫn còn.” Lâm Vi lập tức bị kích động, đẩy anh ra, nhưng ngay sau đó lại biến thành dịu dàng, đứng lên lôi kéo tay anh sờ bụng mình, nói: “Thác, anh sờ xem, nó vẫn còn, em cảm thấy nó thật sự vẫn còn ở đây.”
“Lâm Vi, em tỉnh táo một chút được không, nó đã mất rồi.” Tư Đồ Thác rút tay về, không thể để cô tự lừa gạt mình như vậy.
Lâm Vi bị dọa khẽ run rẩy, từ từ lùi về phía sau: “Thác, anh thật hung dữ, vì sao phải nói như vậy? Anh không thích nó sao?”
“Tư Đồ Thác, cậu làm gì vậy?” Bà Lâm ôm lấy cô, an ủi: “Vi Vi, đừng sợ, mẹ ở đây.”
“Mẹ, mẹ sờ cục cưng xem, nó vẫn còn ở đây, mẹ có cảm thấy không?” Lâm Vi giữ chặt tay bà. Dường như muốn bà chứng minh lời cô không phải nói dối.
Nhìn chờ mong trong mắt cô, bà Lâm thật sự không đành lòng, nói một câu trái với lương tâm mình: “Nó vẫn còn.”
“Thác, anh nghe rõ chưa? Mẹ nói nó vẫn còn.” Trong mắt Lâm Vi đều là vui mừng, toát ra cảm giác giống như trẻ con.
Tư Đồ Thác nhìn cô, không biết phải làm sao bây giờ? Phải làm gì mới khiến cô chấp nhận sự thật này?
“Người bệnh sao vậy?” Bác sĩ đi tới hỏi.
“Cô ấy không thể chấp nhận được chuyện đã mất đi đứa bé.” Tư Đồ Thác đáp. Nếu cô trở thành bộ dạng này, anh phải làm sao đây?
“Cho cô ấy chút thời gian, có lẽ đứa con này với cô ấy quá quan trọng, nhất thời không thể chấp nhận. Mọi người cũng nên từ từ, không nên để cô ấy chịu kích thích nữa.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi đã biết.” Tư Đồ Thác gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Vi Thừa An nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, tay không ngừng vuốt bụng của mình, trong lòng một trận thê lương. Đi tới nhẹ nhàng gọi: “Lâm Vi!”
“Thừa An, anh tới rồi. Anh xem, em không sao, em bé cũng rất khỏe.” Lâm Vi vẫn chào hỏi anh như bình thường.
“Em bé đã không còn.” Vi Thừa An thử nói tiếp.
“Anh nói cái gì? Tại sao ngay cả anh cũng có thể nói như vậy? Em không thèm để ý tới anh nữa.” Lâm Vi lập tức giận dữ xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh.
Vi Thừa An bất đắc dĩ lắc đầu với Tư Đồ Thác.
“Cậu theo tôi ra đây.” Ông Lâm đột nhiên chỉ thẳng vào mặt anh, nổi giận đùng đùng nói.
Tư Đồ Thác theo ông ra ngoài phòng bệnh, Vi Thừa An cũng theo ra.
“Rốt cuộc cậu đã làm cái gì với nó? Vi Vi sao lại biến thành như vậy chứ?” Ông Lâm chất vấn.
“Bác trai, vấn đề này bác hẳn nên tới hỏi Lý Mai.” Tư Đồ Thác vẫn ôn hòa trả lời.
“Lý Mai?” Ông Lâm sửng sốt, chuyện này liên quan gì tới nó?
“Cháu không biết bác hiểu Lý Mai đến đâu, nếu cháu nói với bác Lâm Vi bị như vậy đều do Lý Mai hại, bác tin không?” Tư Đồ Thác hỏi lại ông.
“Cậu không cần chia rẽ quan hệ của chúng tôi. Cứ cho là tôi không biết Lý Mai thế nào, nhưng nó đối với Lâm Vi là thật lòng.” Ông Lâm hiển nhiên không tin lời anh nói. Con bé đối xử tốt với Vi Vi, chính ông đã tận mắt chứng kiến. cũng nghe chính miệng Vi Vi nói.
“Cháu đây cũng không còn lời nào để nói. Nếu bác đã không tin vậy bác cứ trực tiếp tới hỏi Lý Mai, hoặc là Lâm Vi.” Tư Đồ Thác cũng không muốn giải thích với ông. Cho dù có nói ông cũng không tin, vậy mình cần gì phải nhiều lời.
“Cậu đang trốn tránh sao? Cố tình trốn tránh trách nhiệm sao? Vi Vi sở dĩ có ngày hôm nay đều là do cậu hại. Nếu không phải cậu vứt bỏ nó, thì nó sao lại như vậy. Về điểm này là lỗi của cậu.” Ông Lâm tức giận đến mức tay nổi gân xanh, cậu ta làm con gái ông luôn phải lo lắng, chịu bất công.
“Nếu cháu muốn trốn sẽ không xuất hiện ở đây. Lúc này tất cả đều chờ Lâm Vi hết bệnh rồi nói. Cháu sẽ bồi thường cho cô ấy.” Tư Đồ Thác lạnh giọng nói. Nếu quả thật muốn trốn tránh trách nhiệm, anh đại khái sẽ không quản chuyện gì hết.
“Bồi thường? Cậu bồi thường thế nào? Dùng tiền sao? Tư Đồ Thác, tôi nói cho cậu biết, tuy rằng tôi là hai bàn tay trắng, nhưng con gái của tôi bị thương tổn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.” Ông Lâm uy hiếp.
“Bác không cần uy hiếp tôi. Bác nghĩ rằng uy hiếp đối với tôi hữu dụng sao?” Tư Đồ Thác liếc ông, nếu không phải vì ông là cha của Lâm Vi, thì anh sẽ không khách sáo như vậy.
“Bác trai, tất cả chúng ta đều không hi vọng cô ấy bị tổn thương. Bây giờ quan trọng chính là làm cho cô ấy chấp nhận sự thật, để cô ấy chịu đau khổ ít nhất có thể. Còn chuyện khác để sau hãy nói.” Vi Thừa An đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Lúc này ông Lâm mới không nói nữa, bây giờ Vi Vi quan trọng nhất, chuyện khác nói sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT