“Thác, anh không trách em sao? Dù sao đó cũng là con của anh.” Âu Dương Điệp suy nghĩ một lúc, vẫn là nên hỏi ra, cô không muốn giữa mình và anh có bất kỳ khúc mắc gì, hoặc là anh có hiểu lầm gì với mình.
“Ngốc quá.” Tư Đồ Thác lấy tay cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không thể phủ nhận anh quả thật có chút khó chịu, nhưng khi khó chịu qua đi, lại là cảm giác vui mừng, có lẽ người khác sẽ nói anh thật ích kỷ, nhưng cảm giác này không phải là tốt nhất đối với chúng ta sao? Nếu con của cô ấy được sinh ra, anh nhất định không thể dành cho nó nhiều tình yêu thương, nhiều sự quan tâm, đối với nó như vậy là không công bằng, đối với Lâm Vi cũng không công bằng, đối với em và con lại cũng không công bằng, đối với anh lại càng là một sự đau khổ dày vò. Bây giờ đứa bé không còn nữa, Lâm Vi có thể lựa chọn cuộc sống mới cho mình, như vậy tất cả mọi người đều có được hạnh phúc.”
“Ừ.” Âu Dương Điệp ngấn lệ gật đầu, chỉ cần anh hiểu được, anh có thể nghĩ như vậy, anh không trách mình thì cái gì cô cũng đều không để ý.
“Nhưng trước khi Lâm Vi bước ra khỏi bóng ma này, anh phải có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, em sẽ không ghen chứ?” Tư Đồ Thác cố ý vui đùa.
“Em có nhỏ mọn như anh nói vậy sao? Thác, anh đi chăm sóc cô ấy đi, không cần lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình và con, chờ anh trở về.” Âu Dương Điệp hôn anh một cái.
“Cám ơn em, chờ sau khi anh trở lại, chúng ta có thể không cần cố kỵ mà ở chung một chỗ.” Tư Đồ Thác nói, nghĩ đến sau này một nhà ba người sống cùng nhau, những ngày này tất nhiên sẽ không có buồn phiền, khổ sở.
“Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe.” Âu Dương Điệp nói, nghĩ đến mấy ngày sau anh đều phải ở cùng với Lâm Vi, trong lòng vẫn có chút chua xót, nhưng vì cuộc sống sau này, bây giờ cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Anh biết rồi, bây giờ anh đến bệnh viện, em nghỉ ngơi sớm một chút.” Tư Đồ Thác buông cô ra.
“Thác, dùng cơm tối rồi hãy đi, đi, em ăn cùng anh.” Âu Dương Điệp giữ chặt anh.
“Được.” Tư Đồ Thác gật gật đầu.
Bệnh viện.
Ông Lâm, bà Lâm lo lắng chạy vào bệnh viện, nắm lấy bàn tay của Lâm Vi trong khi cô vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê: “Vi Vi, sao con lại ra nông nỗi như vậy?”
“Bác trai, bác gái, cô ấy đang ngủ, hai người nói nhỏ một chút, bây giờ cô ấy không sao đâu.” Vi Thừa An kéo bọn họ ra.
“Vi Vi bị sao vậy? Đứa trẻ thế nào? Cậu nói mau.” Bà Lâm chụp lấy anh, hỏi.
Vi Thừa An không biết trả lời với bà như thế nào, đành lãng sang chuyện khác: “Sao hai người lại biết?”
“Tiểu Mai gọi điện thoại cho chúng tôi, nói Vi Vi đã xảy ra chuyện, hiện đang ở trong bệnh viện.” Bà Lâm kể lại, bà còn chưa kịp hỏi thì con bé đã cúp điện thoại.
Vi Thừa An biết cô sẽ không có mặt mũi nào nói cho bọn họ biết chân tướng mọi chuyện.
“Cậu mau nói cho tôi biết, Vi Vi rốt cuộc bị làm sao vậy? Đứa bé có chuyện gì không?” Bà Lâm nóng nảy.
“Cô ấy lăn từ trên cầu thang xuống, đứa bé đã không còn.” Vi Thừa An tạm dừng một chút, về phần những chuyện đã trải qua, hãy để cho Lâm Vi tự mình nói cho bọn họ biết.
“Cái gì?” Bà Lâm lui về phía sau vài bước, cậu ta nói cái gì? Đứa bé đã không còn nữa?
Ông Lâm vội vàng đỡ bà, an ủi: “Đứa bé không còn cũng tốt, Vi Vi của chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.”
“Thật ra ông có quan tâm đến con gái của mình không? Cái gì gọi là không còn nữa cũng tốt, nó yêu Tư Đồ Thác như vậy, trông cậy vào đứa bé này để cậu ta thay đổi thái độ, bây giờ đứa bé đã không còn nữa, ông bảo nó phải sống thế nào đây?” Bà Lâm gào thét, hiểu con gái không ai bằng mẹ, bà là người hiểu lòng con gái nhất.
“Cái gì gọi là tôi không quan tâm con gái của mình, ngày đó bà cũng nhìn thấy Tư Đồ Thác là không thể nào quay đầu lại, bà cho rằng đứa con có thể giữ được chân của người đàn ông hay sao? Bà muốn để cho con gái của mình một mình nuôi con sao? Bà không suy nghĩ cho cuộc sống sau này của nó sao? Đứa bé không còn, không nhất định là chuyện xấu.” Ông Lâm cũng gào thét lớn.
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, đây là bệnh viện.” Vi Thừa An ở một bên nói: “Bác trai, con ủng hộ bác, không có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc sau này của Lâm Vi, đứa bé không còn đối với cô ấy mà nói cũng chưa chắc là chuyện xấu.”
“Các người không cần nói nữa, các người không phải là Vi Vi, các người không thể hiểu rõ cảm giác và ý nghĩ của nó.” Bà Lâm vừa khóc vừa ngồi xuống trước giường bệnh của cô, một người phụ nữ không thể chấp nhận được sự phản bội của người mình yêu cùng với việc mất đi đứa con của mình, mà con bé lại phải đồng thời chấp nhận tất cả đau khổ như thế, con bé làm sao có thể chịu được.
Người trên giường đột nhiên yếu ớt mở đôi mắt vô thần.
“Vi Vi, con đã tỉnh rồi. Đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ ở cùng con.” Bà Lâm lau nước mắt nói, nhìn thấy dáng vẻ con gái mình như vậy, bà đau lòng không thôi.
“Vi Vi, là cha đây, đừng sợ, mọi chuyện đã có cha.” Ông Lâm cũng nói.
Nhưng Lâm Vi chỉ đờ đẫn nằm ở đó, nhìn chằm chằm lên trần nhà, mắt cũng không chớp, trong đầu liên tục lóe lên một hình ảnh.
Chị dùng sức muốn đẩy Âu Dương Điệp xuống cầu thang, nhưng trong lúc đó đột nhiên cô ấy lại nắm được mình, cô ngã nhào xuống cầu thang, sau đó là một vũng máu…..
Đứa bé đã không còn, mọi người nói với cô như vậy…
“Vi Vi, con nói gì đi, con đừng dọa mẹ, con nói đi.” Bà Lâm thấy bộ dáng cô như vậy sợ đến phát khóc.
“Vi Vi, có chuyện gì uất ức tủi thân cứ nói với cha, cha làm chủ cho con.” Ông Lâm cũng đau lòng nhìn cô.
Vi Thừa An đứng ở một bên chỉ biết yên lặng thở dài, anh không biết mình có thể giúp đỡ được cái gì?
A……Lâm Vi đột nhiên dùng sức đánh lên đầu của mình, khóc lớn.
“Vi Vi, con làm sao vậy?” Ông Lâm, bà Lâm cuống quít ngăn cản cô tự làm thương tổn mình, nhưng sức lực Lâm Vi lại cực kỳ lớn, hất văng bọn họ ra, tiếp tục đánh lên đầu mình, giống như bị điên.
“Bác sĩ.” Vi Thừa An nhìn thấy bộ dạng kích động của cô, liền chạy ra cửa.
“Thừa An, có chuyện gì vậy?” Đúng lúc Tư Đồ Thác từ bên ngoài đi vào.
“Thác, cậu đến rồi. Lâm Vi điên rồi. Tôi đi gọi bác sĩ.” Vi Thừa An chạy đến hướng văn phòng bác sĩ.