“Tôi không muốn về, tôi vẫn còn muốn uống.” Âu Dương Điệp say khướt được hai người họ dìu ra ngoài.
“Em ở đâu, lên xe đi tôi đưa hai người về.” Vi Thừa An nói.
“Được rồi, cảm ơn anh.” Mã Tiểu Dung không từ chối dìu cô lên xe anh.
Vi Thừa An theo sự hướng dẫn của cô lái xe đến nhà cô, rồi giúp cô dìu Âu Dương Điệp về phòng.
“Ngồi xuống uống ly trà đi.” Mã Tiểu Dung nói.
“Không cần đâu, đã khuya rồi, cô chăm sóc cho cô ấy đi.” Vi Thừa An nói.
“Tạm biệt.” Mã Tiểu Dung cũng không giữ anh lại.
Tư Đồ Thác lái xe trở về biệt thư, nhìn thấy bên trong tối om, anh mở cửa vào, đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ra nhưng bên trong không một bóng người, suy nghĩ đầu tiên chính là cô đã không về nhà.
Sắc mặt anh bỗng chốc trở nên rất khó coi, cô ấy đã đi đâu rồi? Anh chợt nghĩ đến bạn thân của cô, nên thử gọi điện thoại cho Vi Thừa An.
“Thác, đã trễ vậy rồi cậu còn chưa ngủ sao?” Giọng nói mơ ngủ của Vi Thừa An truyền đến.
“Thừa An, cô gái Mã Tiểu Dung kia rời đi lúc nào?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Cậu hỏi cô ấy? À, phải rồi, cậu với Âu Dương Điệp xảy ra chuyện gì thế? Sao cô ấy lại đột nhiên trở lại quán bar uống rượu như điên thế kia?” Vi Thừa An đột nhiên nghĩ đến hỏi.
“Âu Dương Điệp đã trở về rồi, cậu nói là cô ấy ở cùng với Mã Tiểu Dung sao?” Nghe được tin này, Tư Đồ Thác có phần yên lòng hơn.
“Cô ấy trở lại rồi uống rượu đến say như chết, tôi đưa các cô ấy về nhà rồi.” Vi Thừa An nói.
“Ừ, tôi biết rồi, cứ như vậy đi, cậu ngủ tiếp, tôi cúp máy đây.” Tư Đồ Thác ngắt điện thoại, thì ra cô ấy uống rượu rồi về nhà cùng Mã Tiểu Dungrồi, vậy thì mình cũng không cần phải lo lắng nữa.
Đầu rất đau, Âu Dương Điệp dùng tay xoa xoa trán, từ trong phòng ngủ đi ra.
“Tiểu Điệp cậu dậy rồi sao, có phải thấy không thoải mái không?” Mã Tiểu Dung đi tới, nhìn thấy cô nên hỏi.
“Mình không sao.” Âu Dương Điệp nói, cô biết vì mình đã uống quá nhiều rượu nên Tiểu Dung đã đưa cô về nhà mình.
“Vậy cậu mau rửa mặt đi rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Mã Tiểu Dung nói.
“Ừm, vậy mình đi đây.” Âu dương Điệp nói.
Hai người thay quần áo xong thì cùng nhau ra ngoài, Mã Tiểu Dung kéo cánh tay cô hỏi: “Tiểu Điệp, tối qua đã xảy ra chuyện gì mà cậu lại khổ sở như vậy?”
Âu Dương Điệp trầm mặc một chút rồi hỏi lại: “Tiểu Dung, cậu nói xem, thứ đàn ông quan tâm nhất có phải là đứa con của mình không?”
Sắc mặc Mã Tiểu Dung lập tức trở nên trắng bệch, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói:“Không đâu, đàn ông sẽ chỉ quan tâm đến đứa con do người phụ nữ mình yêu sinh ra.”
“Tư Đồ Thác vốn đã yêu cô ta rồi sao?” Sắc mặt Âu Dương Điệp bỗng nhiên trầm xuống.
“Tiểu Điệp mình không có ý đó.” Lúc này Mã Tiểu Dung mới phát hiện mình đã nói sai rồi.
“Không cần nói nữa Tiểu Dung, đi thôi.” Âu Dương Điệp không muốn tiếp tục nói đến đề tài này,cô biết rõ anh quan tâm đến cái gì.
Hai người vừa đi xuống lầu thì đã nhìn thấy một chiếc xe đậu sẵn ở dưới. Tư Đồ Thác nhìn thấy hai người thì lập tức đi ra.
“Hai người xuống rồi, tôi đưa hai người đi mua điểm tâm, hai người lên xe đi.”
“Cảm ơn, nhưng tôi không ăn đâu, tôi còn vội đi làm. Tạm biệt” Mã Tiểu Dung thức thời lên tiếng.
“Tạm biệt.” Tư Đồ Thác nhìn cô gật đầu.
Âu Dương Điệp chỉ đứng ở đó nhìn anh, hỏi một câu mà chính mình cũng không nghĩ sẽ nói ra: “Cô ấy có khỏe không?” Nói xong cô lập tức muốn cắn lưỡi mình, cô thật sự là ăn no rảnh rỗi, tự nhiên lại quan tâm đến cô ta làm gì.
“Ừm, không có việc gì cả. Tiểu Điệp, anh đưa em đi ăn sáng, lên xe đi.” Tư Đồ Thác không muốn nói chuyện của Lâm Vi nên lảng sang chuyện khác.
“Cảm ơn.” Âu Dương Điệp mở cửa xe ngồi vào phía sau.
Tư Đồ Thác lặng đi một chút, sao cô lại khách sáo xa lạ như vậy, mặc dù sắc mặt cô rất bình tĩnh nhưng anh biết cô rất tức giận nên cũng theo cô lên xe, chạy đến ngã tư phía trước ngừng lại mua cháo đưa cho cô.
Cô cứ yên lặng như vậy ăn từng chút từng chút một mà không hề để ý đến tâm ý của anh, nếu có cũng chỉ là trái tim lạnh lẽo.
“Ngày hôm qua anh…” Tư Đồ Thác muốn mở miệng giải thích với cô nhưng rồi lại không biết phải lấy lý do gì để giải thích.
“Lái xe đi, nếu không sẽ đi làm muộn.” Nhưng Âu Dương Điệp lại nói một câu cắt ngang, anh không cần giải thích mà cô cũng không muốn nghe.
Dọc đường đi hai người cũng mỗi người một suy nghĩ, yên lặng không nói gì. Tư Đồ Thác thỉnh thoảng lại nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu, thì thấy cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không hề quay đầu lại.
Xe dừng trước ngã tư.
Âu Dương Điệp xuống xe rồi ném cho anh một câu: “Cảm ơn anh, chủ tịch.” Một câu nói của cô đem quan hệ của bọn họ phân định rạch ròi.
Tư Đồ Thác có chút tức giận, tối hôm qua thật vất vả mới có thể cứu vãn quan hệ của hai người, bây giờ cô lại lạnh như băng như vậy.
Giám đốc Vương bộ phận thiết kế mặt đầy sắc xuân phóng khoáng bước vào vỗ vỗ tay nói: “Tất cả mọi người chú ý, tôi có việc muốn tuyên bố.”
“Giám đốc, nhìn thấy anh vui vẻ như vậy không cần phải nói nhất định là tin tốt rồi.” Mọi người ồn ào nói.
“Tất nhiên là tin tốt rồi. Lý An cậu đi gọi Âu Dương Điệp ra đây.” Miệng của giám đốc Vương không khép lại được.
“Dạ.” Lý An đến gõ cửa gọi cô ra.
Giám đốc Vương nhìn thấy tất cả mọi người đều đã có mặt thì nói: “Tháng trước công ty đã hợp tác với công ty Tế Đằng cùng ra mắt sản phẩn trang sức mới, sau khi ra mắt đạt được toàn thắng, nên công ty quyết định cùng công ty Tề Đằng tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, mà toàn bộ bộ phận thiết kế của chúng ta có thể tham gia vũ hội này.”
“Woa thật sao?” Mọi người không thể tin được hô lên.
“Đương nhiên là thật rồi, đến lúc đó mọi người nhất định phải ăn diện thật xinh đẹp tỏa sáng, phải làm cho người khác nhìn vào bộ phận thiết kế chúng ta không phải mỹ nữ thì cũng rất dễ nhìn.” Giám đốc Vương cười hì hì nói.
“Yên tâm đi giám đốc Vương, dù anh không nói thì các cô ấy cũng sẽ tận dụng tốt cơ hội này để làm mình nổi bật thôi.” Lý An nói đùa.
“Được rồi, vậy mọi người trở về tranh thủ làm việc đi.” Giám đốc Vương khích lệ mọi người.
“Thành công rồi.” Mọi người đồng loạt hô lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT