“Tiểu Điệp, sao cậu lại trở lại?” Mã Tiểu Dung nhìn thấy cô lại đi vào quán bar, kinh ngạc nhìn cô.
“Đúng rồi, Thác đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?” Vi Thừa An cũng sửng sốt.
“Đừng hỏi gì cả, uống rượu với mình đi.” Sắc mặt Âu Dương Điệp khó coi, cầm lấy ly rượu nốc liền một hơi.
“Tiểu Điệp, uống từ từ thôi.” Mã Tiểu Dung giữ chặt cánh tay của cô.
“Tiểu Dung, tránh ra, để mình uống.” Âu Dương Điệp dùng tay đẩy cô ra, rồi lại uống cạn một ly.
Mã Tiểu Dung vừa muốn ngăn cản thì đã bị Vi Thừa An chặn lại: “Để cô ấy uống đi, tâm trạng không tốt mượn rượu tiêu sầu cũng không tồi.”
“Tư Đồ Thác chết tiệt, anh ta đi đâu rồi? Anh ta đã làm gì Tiểu Điệp.” Mã Tiểu Dung đau lòng kèm bất bình tức giận thay cho Tiểu Điệp, lên tiếng mắng Tư Đồ Thác.
“Tôi nghĩ cậu ấy nhất định là có việc, em không cần phải đoán bừa như vậy.” Vi Thừa An không khỏi bênh vực bạn mình.
“Anh là bạn của anh ta, dĩ nhiên là nói tốt cho anh ta.” Mã Tiểu Dung phản bác, trong lòng lúc nào cũng bất mãn.
“Được rồi, chúng ta không cần phải tranh luận xem ai đúng ai sai nữa. Loại chuyện như thế này có tranh luận đến sáng cũng không ra lý do.” Vi Thừa An nói, tiếp xúc lâu dài với phụ nữ thì sẽ hiểu được một đạo lý, dù bất luận thế nào cũng đừng bao giờ nói lý lẽ với phụ nữ.
“Hai người thất thần làm gì? Uống rượu với tôi nào, chúng ta không say không về.” Âu Dương Điệp nâng ly rượu nói, chỉ trong chốc lát cô đã uống hết bốn, năm ly rượu.
“Tiểu thư đâu? Cô ấy thế nào?” Tư Đồ Thác lo lắng hỏi, trong đầu chỉ có duy nhất một vấn đề, đó là đứa nhỏ thế nào.
“Tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi.” Dì giúp việc còn nói thêm.
Tư Đồ Thác chạy vài bước trở về phòng, liền thấy sắc mặt cô khó coi đang nằm ngủ say, nhẹ nhàng bước đến phía trước muốn giúp cô đắp chăn.
Cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy anh thì trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, “Thác, anh đã trở lại.”
“Không cần đứng lên, mau nằm xuống, em không thoải mái ở chỗ nào, sao lại không đi bệnh viện.” Tư Đồ Thác ngồi ở bên giường, giọng nói mềm nhẹ.
“Thác, không có việc gì, chỉ là dạ dày cảm thấy khó chịu, cứ muốn buồn nôn, anh không cần lo lắng đâu, đây là phản ứng bình thường của phụ nữ mang thai thôi. Đúng rồi, làm sao anh biết được.” Lâm Vi nhìn anh hỏi, đương nhiên là do dì giúp việc nói, sau đó cô cố gắng giả vờ như mình không biết gì cả, nhưng cô không biết anh có trở về hay không? Có khẩn trương vì mình hay không?
“Thì ra là vậy.” Tư Đồ Thác thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi: “Sắc mặt của em rất khó coi, có muốn ăn gì đó không?”
“Thác, không có việc gì đâu, đây là giai đoạn mà mỗi người đàn bà đều trải qua, bằng không anh cho rằng trẻ con có thể dễ dàng đến được thế giới này sao?” Nghe thấy giọng nói mang theo quan tâm của anh, Lâm Vi cười nói. Anh vẫn quan tâm đến mình, quan tâm đứa nhỏ, cô đứng dậy xuống giường “Thác, anh cùng em đi ra ngoài một chút được không? Nghe nói khi mang thai phải thường xuyên đi tản bộ, như vậy đối với em bé mới tốt.”
“Được.” Tư Đồ Thác gật gật đầu, anh không có lý do cự tuyệt.
Trong công viên nhỏ, còn có thể nhìn thấy hai ông lão bà lão đang tản bộ, còn có một cặp tình nhân trốn ở nơi khó bị người ta phát hiện lén hôn nhau và trò chuyện.
Tay Lâm Vi thật tự nhiên khoác cánh tay anh, tựa đầu vào người anh, chậm rãi đi lên phía trước, vừa đi vừa vui vẻ miêu tả về hình ảnh về sau của bọn họ: “Thác, chờ đến khi chúng ta có con, chúng ta sẽ thường xuyên dẫn nó ra đây tản bộ, lúc đó, anh nắm một tay của con, em nắm một tay, nhất định rất hạnh phúc.”
“Ừm.” Tư Đồ Thác khẽ đáp, trong đầu xuất hiện hình ảnh một đứa bé xinh xắn chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại mỉm cười với bọn họ, cảm giác thật sự rất hạnh phúc, khóe môi anh không tự giác nở ra một nụ cười tươi.
Lâm Vi trộm nhìn thấy khóe môi tươi cười của anh, âm thầm vui vẻ một chút, thì ra anh cũng rất chờ mong, nhưng cô lại không biết, hình ảnh của người phụ nữ trong đầu anh, không phải là cô, mà là Âu Dương Điệp.
“Thác, anh thích con trai hay con gái.” Cô đột nhiên lại hỏi.
“Con trai hay con gái đều được.” Tư Đồ Thác nói, anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ hỏi chuyện này, chỉ cần là con của mình, anh đều thương.
“Em thích con trai.” Lâm Vi nói thật thẳng thắn, “Con trai sẽ cao lớn, anh tuấn giống anh, tuy nhiên, em cũng thích con gái, tốt nhất là chúng ta sẽ có một trai một gái, còn nhớ khi lần đầu tiên học chữ tốt, thầy giáo đã nói, chữ tốt là chữ được tạo thành từ một chữ nữ (con trai) và một chữ tử (con trai), có nghĩa là, có trai có gái mới có thể được gọi là tốt, anh nói có đúng không?”
“Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trẻ con là ông trời ban cho, không thể lập kế hoạch.” Tư Đồ Thác nói, đó là bởi vì anh sẽ không ở cùng cô và đứa nhỏ.
Nụ cười của Lâm Vi cứng ngắc trên mặt, trong lòng cô tràn đầy kế hoạch cho tương lai, lại bị câu nói của anh dập tắt, tại sao anh phải nói như vậy? Mặc dù đứa nhỏ là do ông trời ban tặng, anh cũng hoàn toàn có thể phụ họa với mình, dỗ dành mình, khiến cho mình vui vẻ, cần gì phải nói như vậy chứ?
“Lâm Vi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi, bây giờ em không thể quá mệt mỏi.” Tư Đồ Thác đột nhiên nói, hiện tại trong lòng anh nghĩ đến đều là Âu Dương Điệp, không biết sau khi mình rời đi cô sẽ như thế nào?
“Vâng.” Lâm Vi gật gật đầu, sao cô lại nhìn không ra anh không yên lòng, chỉ miễn cưỡng với mình cho có lệ.
Tư Đồ Thác đưa cô về nhà, rồi nói: “Lâm Vi, nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đi trước.”
“Khoan đã.” Lâm Vi gọi anh lại.
“Có chuyện gì?” Tư Đồ Thác quay đầu lại nhìn cô.
“Không có gì, chú ý sức khỏe.” Lâm Vi miễn cưỡng tươi cười, thật ra cô rất muốn nói‘anh đừng đi, hãy ở lại với em’ nhưng lời đã đến bên miệng mà vẫn cố nuốt xuống.
“Em cũng vậy.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Thác, tạm biệt.” Lâm Vi đột nhiên đứng dậy, nghĩ muốn hôn lên môi anh một cái, ngay lúc cô muốn đụng chạm Tư Đồ Thác đột nhiên nhớ tới lời nói của Âu Dương Điệp nên lập tức né tránh.
Sắc mặt của cô cứng ngắc một chút, Tư Đồ Thác cúi đầu hôn lên trán cô một cái“Nghỉ ngơi cho khỏe.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT