Cái gì? Âu Dương Điệp là vợ trước của Thác? Lâm Vi khiếp sợ đứng ngoài cửa, không có cách nào tiêu hóa được chuyện này. Bản thân thật khờ, thì ra bọn họ còn có quan hệ này mà chính mình lại không hề hay biết. Cô cảm thấy bị đả kích rất lớn, đi trở về phòng làm việc của mình.

“Thừa An, cậu không được làm vậy, tôi nói rõ cho cậu biết, cô ấy có phải vợ tôi hay không thật sự không còn quan trọng nữa. Vì bây giờ, cô ấy còn là người phụ nữ của tôi, chẳng lẽ cậu vẫn còn muốn theo đuổi cô ấy sao?” Tư Đồ Thác dứt khoát nói.

“Người phụ nữ của cậu? Vậy còn Lâm Vi, cô ấy là cái gì của cậu?” Vi Thừa An chất vấn, cậu ta rốt cuộc cũng đã thừa nhận.

“Là vị hôn thê của tôi, Âu Dương Điệp là người phụ nữ của tôi, hai điều này chẳng có gì mâu thuẫn với nhau.” Tư Đồ Thác thản nhiên trả lời.

“Tư Đồ Thác, cậu thật quá đáng, sao cậu có thể tổn thương Lâm Vi, tổn thương một người lương thiện, người phụ nữ chỉ yêu mình cậu như vậy.” Vi Thừa An bất bình thay Lâm Vi.

“Vi Thừa An, cậu cũng hơi quá đáng rồi đó, cậu dựa vào cái gì mà thay Lâm Vi chất vấn Tư Đồ Thác tôi?” Anh cười lạnh.

Vi Thừa An nhìn anh một hồi lâu mới khoát tay chặn lại nói: “Được rồi, Thác, chúng ta cùng tỉnh táo lại một chút đi.”

“Tôi rất tỉnh táo, là do cậu không bình tĩnh trước. Cậu vì Lâm Vi mà muốn theo đuổi Âu Dương Điệp, chiêu này của cậu, Thừa An, tôi đúng là xem thường cậu rồi. Tôi hôm nay rất muốn biết cậu cùng Lâm Vi rốt cuộc là có quan hệ gì?” Tư Đồ Thác quyết định hôm nay phải hỏi rõ.

“Tôi cùng cô ấy không phải như cậu nghĩ. Tôi bây giờ không thể nói cho cậu biết, một ngày nào đó khi tôi sẵn sàng nói, tôi sẽ nói cho cậu nghe đầu tiên.” Đôi mắt Vi Thừa An hiện lên một tia thống khổ.

“Cậu không muốn nói cũng không sao. Tôi chỉ muốn nói cậu biết, nếu cậu thật sự vì Lâm Vi mà làm gì với Tiểu Điệp thì tôi sẽ không buông tha cho Lâm Vi.” Tư Đồ Thác uy hiếp, nếu thật sự bị ép đến đường cùng thì anh nghĩ anh sẽ chọn Tiểu Điệp.

“Thác, tôi thật không hiểu, không phải cậu hận cô ấy sao, tại sao bây giờ còn ở bên cô ấy?” Vi Thừa An hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Có một số việc không phải một hai câu có thể nói rõ ràng, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, cô ấy không còn là Âu Dương Điệp của trước kia.” Tư Đồ Thác nói, anh bây giờ đã bị cô hấp dẫn.

“Thác, mặc kệ thế nào, Lâm Vi là người vô tội, cậu không nên tổn thương cô ấy.”Vi Thừa An biết sức chịu đựng của đàn ông là có hạn, bức anh đến đường cùng cũng không có lợi.

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô ấy, nhưng tôi cũng sẽ không vứt bỏ Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác nhìn anh, ý nghĩ này anh chưa từng có.

“Vậy là tốt rồi, Thác, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý.” Vi Thừa An chân thành xin lỗi, anh cũng chỉ bất đắc dĩ bị kẹp giữa Lý Mai và Tư Đồ Thác.

“Thừa An, mặc kệ cậu cùng Lâm Vi có quan hệ gì, tôi không hy vọng cậu xen vào chuyện của tôi. Chuyện giữa nam và nữ vốn là không thể nói rõ, cũng không có đạo lý.” Tư Đồ Thác nhắc lại một lần nữa.

“Tôi biết rồi, tôi ra ngoài trước đây.” Vi Thừa An đứng dậy rời đi, Thác nói đúng, anh không nên can thiệp quá sâu. Anh đã giúp Lý Mai quá nhiều rồi, sau này anh muốn đứng ngoài cuộc.

Âu Dương Điệp nhàm chán nằm xem tạp chí đột nhiên nhớ tới Tiểu Dung, không biết dạo này cậu ấy thế nào.

“Tiểu Điệp, cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói của Mã Tiểu Dung vang lên trong điện thoại.

“Tiểu Dung, mình đang nghĩ đến cậu đây, cho nên mới tự mình gọi điện thoại cho cậu.” Âu Dương Điệp cười nói.

“Được rồi, đừng nói dối mình nữa, nghĩ tới mình mà sao lại không đến thăm mình? Được rồi tiệc đính hôn hôm đó thế nào?” Mã Tiểu Dung có chút mong chờ hỏi.

“Ngày đó là như vầy…” Âu Dương Điệp đem chuyện hôm đó kể cho cô nghe.

“Thật sao, trời ơi!!! Tại sao Jack lại xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt như vậy, thật là làm cho người ta kích động.” Mã Tiểu Dung rất hưng phấn.

“Tiểu Dung, mình xin cậu, cậu đừng kích động như vậy được không.” Âu Dương Điệp cười nói.

“Mình đương nhiên kích động rồi. Tổng tài công ty D.Y.W, Tiểu Điệp, hay cậu gả cho anh ta đi.” Mã Tiểu Dung nói.

“Tiểu Dung, hay là mình giới thiệu Jack cho cậu có được hay không?” Âu Dương Điệp hỏi.

“Cậu giữ lời nha, đến lúc đó đừng có mà không nỡ.”

“Mình có gì mà không nỡ, được rồi, không làm phiền cậu nữa, cậu làm việc đi, mình cúp máy đây.” Âu Dương Điệp ngắt điện thoại.

Lâm Vi ngồi trong phòng làm việc, đầu óc luôn nghĩ về chuyện Âu Dương Điệp là vợ trước của Thác. Thác vẫn luôn gạt cô, Thừa An cũng sớm biết nhưng anh lại gạt cô, đôi bàn tay trắng nõn gắt gao chống lên đứng dậy đi ra ngoài.

Vi Thừa An thống khổ ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, gác chân lên bàn. Mấy năm qua anh cũng không biết chính mình đang làm cái gì.

Cánh cửa thoáng cái bị mở ra, Lâm Vi nổi giận đùng đùng tiến vào.

“Em làm sao vậy?” Vi Thừa An sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô tức giận như vậy.

“Tại sao lại gạt em? Anh cái gì cũng biết, tại sao lại không nói cho em biết?” Đôi mắt Lâm Vi rưng rưng nước mắt chất vấn.

“Em đang nói gì vậy? Cái gì mà anh biết nhưng không nói cho em?” Vi Thừa An lắp bắp hỏi, chẳng lẽ cô đã biết gì?

“Anh còn muốn gạt em, em thật khờ, các anh đều biết chỉ có mình em chẳng biết gì, bị các anh đùa giỡn.” Lâm Vi vừa khóc vừa nói.

“Em rốt cuộc đang nói cái gì?” Vi Thừa An không xác định cô có phải đã biết sự thật rồi không.

“Thừa An, em vẫn cứ tưởng anh đối với em tốt nhất, luôn giúp đỡ em, nhưng em không ngờ anh cũng lừa gạt em. Âu Dương Điệp vốn là vợ trước của Thác, tại sao anh lại không nói cho em biết?” Lâm Vi nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy xuống. Bây giờ cô mới hiểu được giữa Thác và cô ấy có cảm giác rất lạ, tại sao Thác lại nhanh như vậy qua lại cùng cô ấy.

“Em đã biết rồi?” Vi Thừa An không chút ngạc nhiên, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết.

“Nếu em không biết thì các anh có ý định giấu em cả đời sao?” Lâm Vi tức giận nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play