Ánh nắng chói mắt chiếu rọi trên mặt, Lâm Vi chậm rãi mở mắt ra thì thấy chính mình đang nằm trên ghế salon ngủ say, cả đêm qua anh không trở về.
Nhưng chính cô cũng đã quen rồi, cô mạnh mẽ vực dậy tinh thần, xem như không có việc gì đi làm.
Âu Dương Điệp trở mình duỗi người mở mắt ra thì phát hiện bên cạnh đã trống không, anh đã đi rồi. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh xem vết thương của mình, cô hơi do dự một chút, có nên đi làm với bộ dạng này hay không? Phỏng chừng cũng phải mất mấy ngày đây, quên đi, hay là cứ đi làm? Cùng lắm người ta hỏi thì nói bản thân không cẩn thận vấp té, cô nhẹ nhàng rửa mặt rồi thay quần áo đi xuống lầu.
Tư Đồ Thác cầm điểm tâm sáng trên tay đi vào nhìn thấy cô thì nói: “Tiểu Điệp, em dậy rồi sao, lại ăn điểm tâm đi.”
“Thác, chào buổi sáng.” Âu Dương Điệp đi qua hôn anh một cái, thì ra anh đi mua điểm tâm cho mình.
“Nhanh ăn đi, có cháo cẩu kỷ táo đỏ, còn có xíu mại phỉ thúy.” Tư Đồ Thác buông đồ ăn xuống nói, đây là do anh cố ý mua cho cô.
“Cảm ơn.” Âu Dương Điệp cười nói, ăn vào trong miệng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
“Hôm nay em đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi. Sau khi tan ca anh đưa em đến bệnh viện thay thuốc.” Tư Đồ Thác nói.
“Vô duyên vô cớ xin nghỉ được không? Quên đi, dù sao cũng không nghiêm trọng, em có thể đi làm được.” Âu Dương Điệp nói, chủ yếu là ở nhà một mình rất nhàm chán.
“Chảy nhiều máu như vậy làm sao không nghiêm trọng? Ngoan, ở nhà nghỉ ngơi, tan ca anh tới đây.” Tư Đồ Thác lừa cô.
“Được rồi Thác, nếu anh không rảnh cũng không sao, em tự đến bệnh viện thay thuốc là được rồi.” Âu Dương Điệp nói, có lẽ anh sẽ trở về với Lâm Vi.
“Chờ anh, hôm nay anh không bận gì.” Tư Đồ Thác trả lời. Kỳ thật anh hiểu được lời cô nói, nhưng cô đang bị như vậy, anh làm sao có thể không đến.
“Vâng.” Âu Dương Điệp nghe xong gật đầu.
“Anh phải đi làm rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Tư Đồ Thác dặn dò thêm lần nữa.
“Em biết rồi, tạm biệt.” Âu Dương Điệp hôn tạm biệt anh, nhìn xe anh chậm rãi rời đi cô bây giờ mới cảm nhận được loại hạnh phúc trong tình yêu.
Tay Lâm Vi bưng một ly cà phê đứng trước cửa, cô do dự có nên đi vào không.
“Sao lại không vào?” Vi Thừa An tay cầm văn kiện đi tới, nhìn thấy cô đứng trước cửa thì kỳ quái hỏi.
“Thừa An, em đang định vào đây.” Lâm Vi tươi cười với anh.
“Em sao vậy, nhìn sắc mặt em giống như không ngủ được?” Vi Thừa An nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô nên hỏi.
“Không có, chúng ta vào thôi.” Lâm Vi nói sang chuyện khác, cô không thể giống như một người vợ ghen tuông đi khắp nơi rêu rao.
“Được, vào thôi, vừa lúc có chuyện muốn nói với hai người đây.” Vi Thừa An muốn thử dò xét Thác một chút.
“Thác, anh mệt không, uống chút cà phê đi.” Lâm Vi đi vào đem cà phê đặt trước mặt anh.
“Cảm ơn.” Tư Đồ Thác uống một ngụm cà phê, nhìn bọn họ thuận miệng hỏi: “Sao hai người lại đến cùng nhau?”
“Gặp nhau ngoài cửa thôi.” Lâm Vi trả lời rồi nhìn Vi Thừa An hỏi: “Được rồi Thừa An, mới vừa rồi anh nói có chuyện gì muốn nói cùng chúng em?”
“Thừa An, cậu có chuyện gì muốn nói sao?” Tư Đồ Thác nhìn anh.
“Đúng, tôi nói đây, thật ra là tôi muốn báo cho hai người một tiếng.” Vi Thừa An ngồi một bên nhìn bọn họ nói: “Tôi muốn theo đuổi Âu Dương Điệp.”
“Cái gì?” Thân thể Tư Đồ Thác cứng đờ, anh có đang nghe lầm không? Cậu ấy nói muốn theo đuổi Tiểu Điệp sao?
Lâm Vi cũng ngẩn người, cô thật không ngờ tới, nhưng trong lòng lập tức mừng như điên, Thừa An có ý muốn như vậy thật là tốt quá.
“Sao thế? Tôi không thể theo đuổi cô ấy sao?” Vi Thừa An cố ý hỏi.
“Thừa An, cậu đừng nói đùa, cô ấy không thích hợp với cậu.” Tư Đồ Thác thản nhiên nói, tưởng rằng đây chỉ là ý tưởng nhất thời của cậu ta, nhưng trong lòng anh có chút không thoải mái.
“Thác, cậu đừng đoán bừa như thế, làm sao cậu biết cô ấy không thích hợp với tôi?” Vi Thừa An bất mãn nhìn anh.
“Thừa An, cô ấy không thuộc tuýp phụ nữ mà cậu thường gặp gỡ. Con thỏ cũng không ăn cỏ gần hang, cậu có muốn phong lưu cũng đừng làm trong công ty.” Tư Đồ Thác cảnh cáo anh, huống chi cô ấy lại là người phụ nữ của mình.
“Thác, lần này tôi rất nghiêm túc, nói thật, mấy năm ở bên ngoài cũng đã phong lưu đủ rồi, giờ tôi đã muốn ổn định, cưới một người vợ rồi.” Trên mặt Vi Thừa An không hề có kiểu cười đùa như mọi khi, tựa hồ như rất nghiêm túc.
“Thừa An, anh nghĩ như vậy thật tốt quá, Âu Dương tiểu thư cũng không có gì không được, cô ấy xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với anh.” Lâm Vi ở một bên nói. Cô phảng phất nhìn thấy hạnh phúc rạng ngời của mình, chỉ cần cô ấy ở bên Thừa An, vậy thì mình cùng Thác sẽ không có vấn đề gì rồi.
“Cậu có được mấy lần nghiêm túc đây?” Sắc mặt Tư Đồ Thác trở nên lạnh băng, cảm giác được cậu ta đang cố ý.
“Lần này tôi rất nghiêm túc.” Vi Thừa An nhìn anh nghiêm túc trả lời.
“Lâm Vi, em ra ngoài trước đi, anh còn chuyện muốn nói với Thừa An.” Tư Đồ Thác đột nhiên nhìn cô phân phó.
“Vâng.” Lâm Vi liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi xoay người rời đi, đóng cửa lại. Cô vừa định rời đi nhưng lại dừng bước đứng trước cửa.
“Vi Thừa An, cậu nói vậy rốt cuộc là có ý gì?” Tư Đồ Thác phẫn nộ nhìn về phía anh quát lớn.
“Thác, đó là ý của tôi, tôi muốn theo đuổi cô ấy. Cậu tức giận cái gì, cậu không chúc phúc cho tôi sao? Cậu không vui khi tôi cải tà quy chính sao?” Vi Thừa An giả vờ không rõ hỏi.
“Cậu thật buồn cười, cậu biết rõ quan hệ giữa tôi và cô ấy, cậu nghĩ tôi sẽ chúc phúc cho cậu sao? Tại sao cậu lại muốn tôi làm vậy?” Tư Đồ Thác nhìn anh, bản thân sẽ không tin tưởng cậu ta thật lòng theo đuổi Tiểu Điệp.
“Hai người có quan hệ gì, hai người bây giờ không còn là gì của nhau cả. Tuy nói vợ của bạn không thể chạm vào, nhưng cô ấy bây giờ đã không còn là vợ cậu. Hai người đã ly hôn rồi, cho nên tôi theo đuổi cô ấy cũng không có gì sai trái.” Vi Thừa An ra vẻ vô tội nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT