- Ừ, hôm nay
không phải đi gặp khách nên anh về luôn thôi. Chờ anh.
- Vâng.
Thế là hai người
yêu nhau cũng đã đuợc ba tháng. Giờ Kiều Vy cũng đã trở thành một cô sinh viên
năm ba thực thụ. Lên năm ba, lịch học của cô càng nhàn nên cô vẫn tiếp tục đến
làm việc ở khách sạn của Tử Du. Mấy lần cô cũng đã nghĩ đến chuyện tìm chỗ khác
làm nhưng anh không cho, anh nói anh không yên tâm để cô chạy lung tung như thế.
Lúc đầu cô cũng phản ứng nhưng về sau thấy anh thực sự không thích nên cô cũng
thôi. Khẽ mân mê cái mặt dây chuyền có hình chữ “D”, cô bỗng thấy trong lòng có
một vị ngọt trào dâng.
Chính vào buổi
tối sinh nhật cô ba tháng trước, sau khi nhận lời thử làm bạn gái của anh, Tử
Du đã tặng cô chiếc vòng này, nói là chính vì cô chưa chắc chắn, chưa quyết định
được nên anh phải đeo chiếc vòng này cho cô để trói cô lại, để cô thêm chắc chắn.
Nghĩ đến vẻ mặt như trẻ con bảo vệ món đồ yêu quý của mình của anh hôm đó mà cô
vẫn thấy buồn cười.
Tử Du – cái con
người này trước mặt người khác thì tỏ vẻ như loài động vật máu lạnh nhưng khi
bên cô, anh lại luôn cho cô một cảm giác thật ấm áp. Cũng chỉ vì đeo chiếc vòng
này mà ngay hôm sau tin cô và giám đốc hẹn hò đã lan truyền khắp khách sạn. Còn
vì sao lan truyền chẳng phải là nhờ công của Krystal sao? Sau hôm sinh nhật, cô
vẫn đi làm bình thường. Ai ngờ đón chờ cô chính là khuôn mặt chờ mong của
Krystal. Thì ra sau khi mật báo cho Tử Du về ngày sinh nhật của cô, cô thư kí
xinh đẹp Krystal đã chờ đợi mòn mỏi để được bắt gian tại trận. Và tất nhiên, với
đôi mắt cú vọ của Krystal làm sao bỏ qua được chiếc vòng cổ đang chễm chệ, chói
sáng trên cổ cô. Thế là một loạt sự tích chữ “D” lại ra đời.
Cuối cùng,
không chịu nổi sự phá quấy của Krystal, Kiều Vy ngây thơ đành phải thừa nhận tất
cả, kể cả việc chữ “D” chính là chữ cái đầu tên anh. Trong khi cô bị Krystal
làm phiền, bắt kể tường tận quá trình từ lúc tỏ tình đến lúc nhận lời thì trong
phòng giám đốc hình như lại có một người rất đắc ý vì kế hoạch cưa cẩm, trồng
cây si của mình đã thành công rực rỡ.
Thực ra, đối với
Kiều Vy mà nói, đến giờ cô vẫn luôn có cảm giác không thật. Cô không tìm được
lí do anh thích cô, cũng không biết tình cảm của anh thật lòng được bao nhiêu.
Tất cả với cô mà nói đều có chút gì đó rất mơ hồ. Cô biết mình không hiểu anh,
nhưng không biết anh có thực sự hiểu cô hay không. Cô đến với anh cũng không có
quá nhiều kì vọng vào tương lai gì gì đó của hai đứa, chỉ là đến đâu hay đến
đó. Nhưng cũng không phải là trong lòng cô không tồn tại một sự trông chờ nhất
định. Sau bao tổn thương về tình cảm, cô không muốn mình lại một lần nữa thất bại
thảm hại trong tình yêu như vậy. Còn đang mải ngẩn ngơ thì cô bỗng nghe thấy có
tiếng người gọi mình.
- Các người đến
đây làm gì?
- Cô đến gặp
cháu mình mà không được sao?
Nhìn thấy người
cô mà Kiều Vy ngàn lần khinh bỉ, trái tim cô bỗng lạnh đi. Cô có cần phải đen đủi
như vậy không, tại sao những người đáng ghét nhất trần gian lại cứ thích xuất
hiện trước mặt cô vậy.
- Cháu? Các người
coi tôi là cháu sao?
- Tất nhiên.
Cháu không phải người nhà họ Hàn sao?
- Cứ cùng họ là
thành người một nhà sao? Rất tiếc, tôi không có họ hàng như các người.
Bên này, hai
người còn đang cãi nhau, không ai để ý bên kia đường đã có một chiếc xe đen đỗ
lại. Người thanh niên vừa bước xuống xe, ánh mắt đã chỉ luôn hướng về người con
gái trẻ kia. Gương mặt đang ấm áp nụ cười khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng,
ánh mắt sắc lẻm của cô gái bỗng lạnh hẳn đi. Mèo con nhà anh biến thành sát thủ
thế này hẳn là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Biết có chuyện không ổn, anh rảo bước
tiến về phía cô.
- Mày nói cái
gì? Dám nói lại không?
- C... Ú... T...
CÚT.
- Con ranh này!
Có lẽ, người phụ
nữ kia tức quá hóa liều định giơ tay lên tát cô. Ai ngờ, cánh tay vừa giơ lên
giữa chừng, đã bị một bàn tay nam giới gạt ra.
- Cô à, cô định
làm gì vậy?
Ngẩng mặt lên,
đối diện với cô chính là bóng lưng cao lớn của anh. Anh đã đứng chắn trước mặt
cô từ lúc nào.
- Mày là thằng
nào? Không phải việc của mình thì đừng có mà xen vào.
- Cô à, tôi lại
đang muốn hỏi cô, cô là ai mà dám đánh người vô cớ như vậy?
- Tao là ai?
Tao là cô nó không có quyền đánh nó sao?
- Cô? Đối với
tôi, không ai có quyền đánh bạn gái tôi trừ bố mẹ cô ấy.
Người thanh
niên trẻ lúc này như không thể chịu nổi sự quá quắt của người phụ nữ trước mặt
nữa, anh cũng bắt đầu tức giận rồi. Muốn đánh bạn gái anh, đừng mơ. Nhưng đúng
lúc này, người con gái vẫn đứng đằng sau anh vừa bị thức tỉnh bởi hai chữ
"bạn gái” Kiều Vy từ đằng sau kéo tay anh tiến lên, cô nhìn người phụ nữ
trước mặt. Nếu ánh mắt có thể dùng làm lưỡi dao thì ánh mắt vừa rồi của cô đã
chém người phụ nữ kia thành ngàn vạn mảnh rồi.
- Năm năm trước,
bà tặng tôi một cái tát, giờ vẫn muốn tát nữa sao?
Cô nói mà gần
như gào lên, suýt dọa người thanh niên đằng sau cô giật mình. Mèo con nhà anh lại
biến hóa thành sư tử từ lúc nào vậy. Nhưng sư tử nhà anh quát xong có vẻ có
chút run rẩy nhỉ. Nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng.
- Cô à? Hóa ra
là cô từng đánh cô ấy?
- Mày là cái gì
mà dám lên tiếng ở đây? Mày tưởng nó là thiên thần sao?
- Tôi chưa từng
nghĩ cô ấy là thiên thần cũng chưa từng muốn cô ấy phải như thiên thần. Thiên
thần quá hoàn hảo, cảm giác không có thật. Cô ấy cứ như bây giờ, chân thực đứng
bên cạnh tôi là được rồi. Còn cô nói đúng, tôi không biết giữa hai người có vấn
đề gì nhưng tôi tin cô ấy sẽ không nổi giận vô cớ với người khác. Nhất là tức
giận đến mức độ này thì lại càng không. Giờ thì xin phép, chúng tôi muốn đi.
Nói là làm, Tử
Du liền ôm Kiều Vy lên xe rồi phóng đi, bỏ mặc người phụ nữ đang vừa giận dữ, vừa
xấu hổ đứng ở đó.
Một lúc sau người
phụ nữ cũng tức giận bỏ đi. Nhưng ở một góc đường vẫn còn hai chàng thanh niên
đứng ở đó. Một người vỗ vai người kia rồi thở dài nói.
- Em trai, khả
năng cao là trận chiến này, em… thua rồi.
Vũ không nói
gì, cũng không quay lại nhìn Duy. Năm năm trước, đó chẳng phải là lúc họ chia
tay nhau sao? Rút cuộc, năm đó vì sao Vy Vy lại quyết định từ bỏ lời hứa của bọn
họ? Chẳng lẽ, điều đó có liên quan đến những việc xảy ra năm đó? Nếu đúng như vậy,
có lẽ ván cờ này cậu đã thua thật rồi. Người bên cạnh thấy cậu vẫn không nói
gì, khuôn mặt phức tạp vẫn tiếp tục lải nhải.
- Em trai, hãy
cố nén đau thương. Dù sao thua một người như vậy cũng vẫn vô cùng vẻ vang nha.
Không phải em không tốt mà là cậu ta quá xuất sắc thôi...
- Anh thôi đi hộ
em cái. Em không thua anh ta.
Người bên cạnh
nghe xong liền im lặng luôn. Phải, cậu không thua anh ta, cậu chính là thua sự
ích kỉ, trẻ con của bản thân lúc đó. Anh ta rút cuộc là ai? Tại sao nhìn hai
người họ lại thân thiết đến như vậy? Anh ta tại sao lại có thể tự nhiên ôm Vy
Vy như thế? Giờ cậu đã quay về rồi, cậu muốn sửa chữa lại lỗi lầm của mình trước
kia, liệu giờ có quá muộn rồi không?
Tử Du lái xe một
lúc, nhận thấy đã đi khá xa khỏi hiện trường vừa rồi mới quay sang nhìn người
ngồi bên cạnh vẫn đang hóa đá. Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận vừa rồi giờ đã trắng
bệch lạnh lẽo, nhìn không ra một tia tình cảm. Khuôn mặt này ở cô chính là lần
đầu tiên anh mới thấy.
Tấp xe vào lề
đường, người bên cạnh anh vẫn không có phản ứng của sự sống.
- Vy!
- Em muốn về
nhà.
- Vy!
- Đưa em về
nhà. Nhà của em.
Anh nhìn cô, một
cảm giác bất lực trào dâng. Gạt bỏ cảm xúc của riêng mình, anh vẫn kiên trì.
- Vy, anh là gì
của em?
Đối diện với
anh là sự im lặng và vẻ mặt hoang mang của Kiều Vy. Tự cười bản thân mình, là tự
anh đa tình sao?
- Vy, anh là bạn
trai em.
Kiều Vy lúc này
mới quay ra nhìn anh, đôi mắt trở nên mông lung. Dáng vẻ cô lúc này như một đứa
trẻ bị lạc mất phương hướng không biết mình đang ở đâu. Sự mất phương hướng
trong mắt cô khiến anh không tự chủ được mà vươn tay ôm cô vào lòng. Lúc này,
anh mới cảm nhận được không phải chỉ có mặt cô trắng bệch mà người cô giờ là lạnh
toát, run rẩy.
- Vy, nói anh
nghe. Chuyện gì đã xảy ra?
- Đã là quá khứ
rồi.
Giọng cô vẫn lạnh
lẽo, không chút tình cảm.
- Vy, anh là bạn
trai em. Anh quan tâm em thì sẽ quan tâm đến cả hiện tại, tương lai, quá khứ của
em.
- Quá khứ của
em anh cũng muốn quản?
- Không phải quản,
là quan tâm. Chính vì trân trọng em, quan tâm em nên mới không muốn bỏ qua bất
kì chuyện lớn, nhỏ nào của em. Chính vì yêu em nên mới không muốn bỏ lỡ bất kì
giai đoạn nào trong cuộc đời em. Quá khứ, hiện tại, tương lai của em đều muốn
lo lắng cho em.
Tách khỏi vòng
tay ấm áp của anh, đôi mắt lạnh lùng, vô cảm kia cũng dần tìm lại được chút cảm
xúc. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh. Trong đôi mắt trong veo lúc này của cô dường
như đang đắn đo. Đối diện với đôi mắt ấm áp luôn hướng về mình của anh, cô bỗng
tìm lại được chút hơi ấm. Tránh khỏi ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng nói, trong
giọng nói vẫn có chút run rẩy.
- Anh có biết mười
năm trước có một tập đoàn gia đình khá nổi danh là Hàn Vy?
- Hàn Vy? Nổi
tiếng trong giới thiết kế đồ trang sức?
- Đúng thế. Ông
chủ của tập đoàn đó là Hàn Băng Giang. Ông ấy là bố em.
Hàn Vy, Hàn Kiều
Vy... Sao anh không nghĩ ra ngay từ đầu là giữa hai cái tên này có liên quan đến
nhau nhỉ.
- Mười năm trước,
chẳng phải tập đoàn đó đã đổi chủ một lần sao?
- Đúng. Chính
là những con người đó đã buộc bố em phải từ chức. Họ đẩy gia đình em ra khỏi
ngôi nhà do chính bố em thiết kế, xây dựng.
- Nhưng chẳng
phải năm năm trước công ty đấy đã phá sản rồi sao?
- Đó chẳng phải
là kết quả dĩ nhiên sao? Đó là công ty do toàn bộ công sức của bố em xây dựng
nên, bố em đã không hề tính toán để cho họ ăn sung mặc sướng, hưởng cổ tức mà
không phải động tay làm cái gì cả. Nhưng bọn họ lại có phúc không biết hưởng,
cho rằng bố em bỏ túi tiền công quỹ, chỉ chia cho họ chút tiền lẻ cho có. Cuối
cùng chính những người anh chị em mà bố em từng tin tưởng lại chính là người đẩy
ông đến hai bàn tay trắng. Sau lần đấy, ông quá sốc đến nỗi ốm nằm liệt giường
hai tháng. Còn chưa kể, từ sau khi bị người thân phản bội, tinh thần bố em từ
sau lần đó đã suy sụp rất nhiều.
Nói đến đây, Tử
Du cảm thấy bàn tay anh đang nắm của cô khẽ run, khuôn mặt càng thêm không có
biểu cảm. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô chặt hơn.
- Lúc đó, em phản
ứng như thế nào?
- Em có thể làm
gì đây? Đáng tiếc lúc đó em còn quá nhỏ, suy nghĩ thực ra cũng vô cùng đơn giản.
Em không nghĩ quá nhiều về việc đấy. Họ cũng không xuất hiện trước mặt gia đình
em nữa nên mọi chuyện dần chìm vào bình yên. Gia đình em tuy không còn như trước
nhưng bố mẹ em cũng vẫn cố gắng nên gia đình em sống vẫn ổn. Nhưng năm năm trước,
khi công ty dưới bàn tay của những kẻ bất tài ấy sụp đổ, họ cần tiền vốn gấp để
trả nợ. Khi đó, họ tìm đến bố em. Họ nói có một công ty sẵn sàng giúp nhưng với
điều kiện sau này em phải lấy con trai họ.
Nghe đến đây, mặt
Tử Du bỗng lạnh đi. Sao trên đời này lại có loại người thân như thế cơ chứ? Anh
thực sự không hiểu được tại sao người con gái bé nhỏ trong lòng anh lại phải chịu
đựng sự bất công như vậy? Rút cuộc, giờ anh đã hiểu vì sao lại luôn cảm thấy có
một sự bất ổn và mâu thuẫn trong con người cô đến vậy.
- Bố em sẽ
không đồng ý.
- Tất nhiên. Bố
em hoàn toàn nổi giận. Trên đời này thứ bố em quý nhất là gì, chính là con cái.
Sao bố em có thể bán rẻ tình yêu của con gái mình vì lợi ích của những kẻ như
thế. Bố em sau lần đó đã sụp đổ hoàn toàn sự kì vọng sự quay trở về của những
người anh em đó. Trước đây, ông vẫn còn hi vọng rằng họ sẽ nghĩ lại, sẽ xin lỗi
ông rồi ông sẽ tha thứ cho họ. Sự thật phũ phàng cùng với sự sụp đổ hoàn toàn của
thương hiệu Hàn Vy đã giáng đòn chí mạng vào tinh thần bố em. Từ đó, em rất ít
khi thấy bố cười. Chưa hết, sau đó, họ còn hẹn em gặp riêng muốn gặp em để nhờ
em giúp đỡ. Tuy nhiên, em thấy mình không có lí do gì để giúp họ cả. Họ tức giận,
họ tát em. Đó là cái tát đáng nhớ nhất cuộc đời em. Từ trước đến nay, chưa ai từng
tát em, thế mà những con người hèn hạ ấy lại cứ như thế mà dám tát em. Nhưng em
cũng phải cảm ơn cái tát của họ. Nhờ cái tát đó mà em đã có đủ lí do để cắt đứt
quan hệ bao năm với họ. Em không cần loại người thân như thế, em không cần.
Càng nói, cơ thể
Kiều Vy càng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, trong khi đôi mắt trong sáng
mọi khi lại hằn lên những tia máu trông có chút đáng sợ. Không kiềm lòng được,
Tử Du liền vươn tay ôm cơ thể đang run rẩy của Kiều Vy vào lòng.
- Em hận họ. Cả
đời em hận họ. Là họ có lỗi với gia đình em trước. Họ hủy hoại gia đình em.
- Anh biết. Anh
biết.
Trong vòng tay ấm
áp của Tử Du, từng giọt nước mắt của Kiều Vy rơi lã chã. Cô không thể giả vờ mạnh
mẽ được nữa. Cô cũng không muốn phải giả vờ mạnh mẽ nữa. Tại sao cô lại như thế
này? Tại sao cô lại có thể tàn nhẫn, nhẫn tâm, đanh đá chửi bới người khác như
thế? Không, đó không phải bản chất của cô. Chỉ là họ đã không cho cô đường lùi,
họ đã vượt quá giới hạn cho phép của cô. Là lỗi tại họ, tất cả là lỗi của họ.
Cô không muốn như vậy, rất không muốn như vậy.
- Du, em đau.
Trái tim em thật sự rất đau.
- Có anh ở đây.
Em sẽ không thấy đau nữa.
- Em không muốn
nhìn thấy bọn họ nữa nhưng sao họ cứ xuất hiện trước mặt em.
- Anh hiểu.
- Anh không hiểu
đâu.
- Ừ, anh không
hiểu nhưng anh sẽ cố hiểu. Em đừng khóc nữa. Nhìn em khóc anh sẽ rất đau lòng.
- Nhưng tim rất
đau, đau đến mức nước mắt cứ chảy ra.
Vừa nói cô vừa
thút thít, dụi dụi nước mắt vào áo anh, hơi ấm từ anh đã giúp cô bình tĩnh lại.
Ngay giờ phút này đây, cô cần anh hơn bao giờ hết. Cô cần anh ở bên cạnh, cần
anh cho cô một chút hơi ấm, cần anh khẳng định rằng, cô không đơn độc.
- Ừ, thế em cứ
khóc đi, khóc ngập lụt luôn xe anh cũng được. Cứ để anh đau lòng chết đi cũng
được. Đằng nào em đau tim thì anh đau lòng, thế là hòa rồi.
Nghe câu chọc
cười của Tử Du, cô bất giác cảm thật hạnh phúc. Im lặng một lát liền khe khẽ
nói.
- Có anh thật tốt.
Phải, trong mọi
câu nói thì đây là câu mà lúc này cô muốn nói với anh nhất. Có anh thật tốt biết
bao. Anh nghe chuyện xong cũng không nói cô hành xử thế là đúng hay sai, không
đánh giá, không phán xét, không ngạc nhiên. Chỉ đơn giản là chấp nhận, giống
như việc anh chấp nhận yêu cô là chấp nhận mọi thứ thuộc về cô, kể cả những nét
tính cách chưa được hoàn mĩ, kể cả những vấn đề xung quanh cô.
- Em đã biết
giá trị của anh thì phải đối xử với anh thật tốt nghe chưa? Không được bắt nạt
anh nữa.
- Em bắt nạt
anh bao giờ?
Ai đó bị lườm
liền sửa lại.
- Là anh bắt nạt
em.
- Anh dám bắt nạt
em?
- Không dám
không dám. Là chúng ta bắt nạt nhau.
- Em mới không
thèm bắt nạt anh.
- … Thế chúng
ta không ai bắt nạt nhau, được chưa?
- Xì, anh nói
chuyện thật vô nghĩa.
- Vẫn đủ vô
nghĩa để chọc em cười.
Ai đó đang định
giơ tay đánh người thì bị kéo vào lòng. Giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai
cô.
- Ngoan, sau
này không được vì những người không xứng đáng như thế mà khóc đến tê tái như vừa
rồi, được không?
- Em có khóc
đâu.
Ai đó mắt vẫn
còn đỏ hoe mà vẫn mạnh miệng chối.
- Thế mấy vết ướt
ướt trên áo anh là ở đâu ra?
- ... xe anh bị
dột à?
- Cô nương, trời
không mưa đâu em.
Lộp độp... lộp
độp... bên ngoài trời bỗng đổ mưa to.
- Khụ... em biết
hô mưa gọi gió từ bao giờ vậy???
- ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT