Thế là một ngày mới nữa lại đến. Mở mẳt ra nhìn qua cửa sổ phòng mình, Vy
chẳng nhìn thấy trời đất gì mấy vì đã bị mấy nhà bên cạnh che chắn hết, nhưng
những tia nắng hiếm hoi len lỏi được vào căn phòng của Vy cũng khiến cô cảm
thấy lòng mình vui hơn. Tự nhủ với mình rằng hôm nay, một ngày nắng đẹp thế này
chắc là mọi chuyện sẽ tốt thôi. Mà cũng đúng là cảnh luôn hợp với lòng người.
Hôm nay không thể là một ngày tồi tệ của Vy được, hôm nay đi học không những có
ít tiết được về sớm mà My Oanh, một người bạn cũng khá lâu năm của Vy còn rủ cô
đi sắm đồ cùng. Mà tất nhiên, dù là như thế nào thì Vy cũng không thể tránh
khỏi sở thích đặc biệt của con gái…shopping.
Đúng thế, mỗi khi cảm thấy bị áp lực thì ai mà chẳng thích đi tiêu tiền.
Dù sao thì buổi đi chơi ngày hôm nay cũng đầy hứa hẹn, ngân sách của Vy hiện
giờ cũng kha khá, mà người bạn đi cùng của Vy cũng là người mà cô cảm thấy
thoải mái khi ở cạnh, dù sao thì trong số những người bạn đang ngày ngày ở bên
cô lúc này thì có thể nói My Oanh là người thân với Vy nhất. Thực ra về tính
cách của My Oanh thì cũng không thực sự hợp với Vy cho lắm nhưng vì đã học với
nhau quá lâu nên hai người đã quá hiểu về nhau đủ để tin tưởng và trở thành bạn
tốt của nhau.
Chẳng là My Oanh và Vy đã học cùng nhau từ hồi lớp một, tuy là hồi đấy
hai đứa học khác lớp nhưng do cùng học chung đội tuyển học sinh giỏi nên cũng
gọi là có chơi với nhau. Lên cấp hai thì vì cả hai đều có thành tích kha khá từ
cấp một nên cũng đều được xếp vào học lớp chọn. Đó là nơi mà Vy có những tháng
ngày học sinh tuy vất vả nhưng lại hạnh phúc. Lại nói khi vào cấp hai thì tuy
học cùng lớp nhưng vì tính hai đứa không hợp nhau lắm. My Oanh thì hơi tiểu
thư, yểu điệu, còn Vy lại không khoái những người tính như thế nên cả hai cũng
chẳng phải chơi thân với nhau, chỉ có thể gọi là bạn tốt thôi. Có được như vậy
là vì dù có hợp tính nhau hay không thì cả hai cũng đều biết người kia là người
tốt và cũng đều giúp đỡ nhau khi cần. Lên cấp ba thì số phận mới gọi là khéo
sắp xếp. Cả hai đứa đều đăng kí thi trường khác nhưng đến cuối cùng lại cùng
vào ngôi trường Danh Vọng này và cũng tình cờ làm sao lại được sắp xếp ngẫu
nhiên vào cùng một lớp.
Đến lúc này thì Vy cảm thấy như số phận đã an bài hai đứa là bạn của
nhau, và còn phải là bạn thân của nhau nữa nên cô cũng cố hiểu My Oanh hơn, bỏ
qua sự khác biệt giữa hai đứa. Và thế là họ chơi với nhau thân thiết, đi đâu
người khác còn tưởng là chị em. Vốn không có chị ở bên cạnh nên giờ có một
người như My Oanh nên Vy cũng cảm thấy đỡ trống trải hơn. Từ đấy, đi đâu hai
đứa cũng thường đi với nhau, kết hợp với hai đứa ngồi cạnh nữa tạo thành nhóm
bốn người chơi với nhau, giúp đỡ nhau trong lớp. Hôm nay cũng vậy. Oanh rủ Vy
đi sắm sửa lại đồ đạc một chút. Oanh sẽ qua đón Vy đi học như mọi ngày rồi sau
khi tan học sẽ đi. Trong hoàn cảnh tâm trạng như thế này, Vy cũng muốn đi giải
tỏa một chút. Thế nên hôm nay sẽ là một ngày vui.
“Gotta pick myself up where do I start
Cuz I cant turn to you when it s all fall apart”
- A lo?
- Vy à? Ra đi.
- Uk tớ ra đây.
Sau tiếng nhạc chuông bất hủ của Vy, cô tất tởi chạy ra cửa. Oanh đã đến.
- Hôm nay học xong đi nhớ.
- Uk, hôm nay đi cho thư thái đầu óc một tí. Đằng nào hôm nay cũng toàn
môn chơi, chẳng có gì mấy.
- Uk, cả tuần đợi mỗi ngày này.
- Chắc hôm nay cả giờ lại ngồi ngủ hoặc đọc truyện hay chơi bời linh tinh
gì đấy thôi chứ học hành gì.
- Uk hoặc cùng lắm là ngồi ghi chép một tí thôi. Nói chung là không phải
làm gì.
- Sướng thật. Nghĩ đến thôi là nhẹ hết cả đầu óc rồi hi hi.
Thế là ba tiết học cũng qua vèo như nước chảy bèo trôi, trong đầu mọi
người chẳng ai có chữ nào của buổi học ngày hôm nay cả. Hết giờ, bốn đứa đều
tung tăng tất tưởi lấy xe sao cho thật nhanh để còn đi. Kế hoạch hôm nay dự
định là sẽ đi mua quà sinh nhật cho mấy đứa trong lớp rồi nếu thấy cái gì hay
hay thì sẽ mua luôn. Nghĩ đến đây cũng đã thấy vui với Vy rồi. Thực ra tiêu
tiền là sướng rồi, còn tiêu tiền của ai, mua hộ ai cô cũng chẳng quan tâm. Nó
như là chuyện chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới là mấy. Thế là bốn đứa,
ba cái xe đạp lên đường. Do chỗ đấy cũng ở khá xa nên cũng phải mất một lúc khá
lâu bốn đứa mới đến nơi, nhưng đến nơi mới thấy đúng là không bõ công đi.
Ôi thôi rồi, bao nhiêu là hàng hóa
đẹp, những món đồ lưu niệm nhỏ xinh cứ gọi là tha hồ mà chọn, chỉ sợ không đủ
tiền để mua hết những gì mình muốn thôi. Nhưng nhiều như thế lại cũng sinh ra
một vấn đề, đó là những món đồ đó trải dọc trên cả một đoạn phố toàn cửa hàng
lưu niệm. Nhưng thôi muốn chọn đồ vừa rẻ vừa đẹp thì phải chấp nhận đi xa và đi
nhiều thôi. Vậy là cả bốn đứa đều bắt đầu xuất phát, đi hết hàng này đến hàng
khác, có hàng còn quay lại đến hai lần. Đầu tiên là đi dọc qua tất cả các hàng
để xem có những hàng nào có đồ hợp với sở thích và túi tiền của mình sau đó mới
quay lại những hàng đạt tiêu chuẩn để chọn kĩ hơn. Nói chung là mua sắm là một
nghệ thuật và người mua sắm cũng là một nghệ sĩ.
Đang đi Vy bỗng nhìn thấy một người, một người thật quen nhưng cũng thật
lạ. Vũ, người mà cô không mong gặp mặt ở đây nhất thì lại xuẩt hiện trước mắt
cô. Lướt qua, thật nhanh như gió thoảng nhưng lại mang về cho Vy biết bao kỉ
niệm. Cậu không nhìn thấy Vy và Vy cũng không muốn bị cậu nhìn thấy. Nhìn thấy
thì sao chứ, Vy biết nói gì với cậu đây. Vy không biết. Chính vì thế mà có lẽ
tốt hơn là coi như không có lần gặp này.
Trông Vũ có vẻ như cậu vừa đi đâu về, cậu trông vẫn vậy và vẫn đi một
mình. Chẳng hiểu sao khi trông thấy cậu đi một mình như vậy, Vy lại cảm thấy
lòng mình rộn ràng. Cô biết rằng mình nên mong Vũ được hạnh phúc bên người con
gái khác, người có cùng ước mơ với cậu và dám theo đuổi ước mơ cùng cậu ấy,
người tốt hơn Vy nhưng lòng ích kỉ trong con người Vy vẫn chiến thắng. Cậu đi
một mình có nghĩa là Vy vẫn còn một tia hi vọng le lói là trong lòng Vũ vẫn còn
hình bóng của cô.
Nhưng thế thì đã sao, Vy lại tự cười và cố xua tan những suy nghĩ cố hữu
đó đi. Dù thế nào thì hai người cũng chẳng thể có kết quả gì, đến nhìn cậu thôi
mà Vy còn cảm thấy ngại ngùng chứ đừng nói đến nói chuyện. Vừa tự nói với mình
như vậy, Vy vừa cố thôi không nghĩ về lần chạm mặt vừa rồi nữa. Và cũng không
thật khó khăn để Vy có thể làm được điều đó. Không phải là vì hình bóng của Vũ
trong Vy đã phai nhạt dần mà là vì các bạn của cô, những người không hay biết
về sự xuất hiện thoáng qua vừa rồi của Vũ vẫn mải mê nói chuyện và kéo cô đi
hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, nhờ cô chọn cũng như là chỉ cho cô những
món đồ lưu niệm mà cô có thể thích. Vy cũng tự bảo mình là đến lúc phải quên và
thoát ra khỏi những kỉ niệm với Vũ rồi. Có lẽ vì thế mà lần chạm mặt với Vũ vừa
rồi cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng của cô bây giờ. Cảm xúc đó cũng
như Vũ thoáng đến rồi thoáng qua, và chỉ có thể dừng lại như thế mà thôi.
- Vy, cái khung ảnh này được không? Chọn cho bọn lớp mình được không?
- Không được đâu, tớ thấy nó cứ kiểu gì ý, thử xem cái kia xem?
Câu hỏi của Oanh đã kéo Vy về hiện thực. Và thế là cô lại quên mọi thứ về
Vũ và tiếp tục hòa mình vào không khí mua sắm nơi đây và chọn những món đồ mà cô
muốn mua.
Vũ dù sao cũng chỉ từng là một ai đó của Vy hoặc chỉ là Vy không thích Vũ
như cô tưởng. Kết quả của ngày mua sắm hôm đó là tiền thì Vy tiêu vừa hết số
lượng mang đi và cũng thu gom được khá nhiều thứ linh tinh, không tên mà cô
thấy hay hay nên mua chứ chưa hẳn đã thực sự là cần thiết. Con gái mà, cứ mua
để đấy đã rồi sẽ có lúc cần dùng đến thôi. Nhưng kết quả của ngày hôm đó cũng
khiến chân Vy mỏi như chưa từng được mỏi, về đến nhà là cô lăn luôn ra giường
và chẳng muốn làm gì nữa. Đến mâm cơm bố cô bày ra cho sẵn trước khi đi làm
cũng chẳng khiến Vy động lòng.
Mệt thật đấy nhưng mà vui, hơn nữa Vy lại còn tự vui rằng chắc sau ngày
hôm nay mình sẽ giảm được mấy cân. Tuy bây giờ không còn tròn nữa nhưng so với
những bạn có dáng chuẩn trong lớp thì Vy vẫn thấy mình thật béo, hơn nữa do quá
khứ để lại nên cô luôn có phần khá tự ti về hình dáng của mình. Cô không nghĩ
mình xấu nhưng cô không nghĩ mình có dáng đẹp, chính vì thế mà Vy luôn không
muốn đi chọn quần áo với bạn bè mỗi khi cô được rủ đi cùng. Phần tự ti trong Vy
khiến cô ngại. Cuối cùng sau khi hô quyết tâm cùng với việc cái bụng đang biểu
tình phản đối thì Vy cũng cố gắng ngồi dậy để lấp đầy cái bụng của mình. Vừa
bật ti vi lên để xem kênh ca nhạc yêu thích của mình, Vy vừa ăn cơm. Vừa ăn cơm
vừa nghe nhạc từ lâu đã trở thành sở thích của Vy.
- Mẹ về rồi à?
- Ừ.
- Sao mẹ về sớm thế?
- Tại chỗ làm hôm nay vắng quá chẳng có khách nên mẹ về sớm.
Mẹ Vy làm bán hàng cho một công ty cổ phần vì thế mà việc được về sớm xem
ra lại cũng chưa chắc đã là việc tốt. Một phần thương mẹ muốn mẹ được về sớm
nhưng một phần Vy cũng lo là nếu như chỗ mẹ không có nhiều khách thì kinh tế
nhà cô sẽ trở nên khó khăn và eo hẹp hơn. Từ khi cô lên cấp hai, bố mẹ đã cho
Vy làm quen với khái niệm nhà mình kinh tế không có, bố mẹ có bao nhiêu thì sẽ
cố chu cấp cho con đến đó nhưng con cũng phải tranh thủ những gì bố mẹ có thể
dành ra cho để tích lũy cho con đường tương lai của mình. Phải cố gắng học.
Chính vì thế mà từ bé cô đã luôn cố gắng học tập thật tốt sao cho bằng bạn bằng
bè để bố mẹ vui lòng.
Hơn nữa, một lí do còn quan trọng hơn đó là do tính kiêu hãnh của Vy. Vy
luôn không thực sự coi trọng những đứa con nhà giàu, mặc dù lúc đó Vy không hề
biết rằng trong tương lai những người bạn thân của cô đều xuất phát từ những
gia đình khá giả, thậm chí phải nói là có thế lực trong xã hội nữa. Nhưng ở họ
cô không cảm nhận được sự khinh người, điều mà cô ghét cay ghét đắng ở lũ con
nhà giàu bợm của. Có lẽ, vì thế mà Vy và họ có thể trở thành bạn thân của nhau.
Quay lại vấn đề Vy không thích những đứa nhà giàu, nhiều đứa trong số bọn
họ đã từng vênh váo với Vy và Vy ghét những lần như vậy. Sự kiêu hãnh của cô
không cho phép cô thua kém họ cái gì cả. Hoàn cảnh gia đình là cái mà Vy không
thể tự quyết định được nhưng đối với những gì cô có thể cố gắng được, cô không
muốn mình phải cúi đầu trước họ.
Vũ từng vô cùng phê phán cách sống này của cô. Vy Vy nhớ trước đây, cậu
ấy từng nói, tại sao cậu lại phải để tâm như vậy? Cậu càng nói không để tâm
nhưng chính biểu hiện của cậu lại đang bán đứng cậu. Lúc đó, Vy không hiểu
nhưng giờ có lẽ cô cũng đã hiểu phần nào. Vũ luôn cho rằng cô để tâm nên mới
tức giận như vậy trước sự lựa chọn của cô, mới cho rằng đã nhìn nhầm cô, đã cho
rằng…
Từ lắc đầu nguầy nguậy, cô không muốn nghĩ về con người ấy nữa, đó là quá
khứ rồi. Vào phòng tắm lau mặt cho tỉnh táo, cô quyết định mình nên đi nghỉ một
chút, quên đi cuộc gặp mặt tình cờ ngày hôm nay, không nhớ đến gì nữa. Ừ gặp
mặt thì sao chứ? Người ta thậm chí có nhìn thấy mình đâu. Hơn nữa, đối với cô
mà nói, cuộc gặp mặt này thà không có còn hơn.
Sau cả tuần học hành vất vả, cuối cùng ngày chủ nhật thân yêu của cô bạn
Kiều Vy đã đến. Thật không thể tưởng tượng được từ khi lên cấp ba, Kiều Vy đã
bắt đầu có tình cảm đặc biệt như thế nào với ngày chủ nhật. Nói đến chân dung
của Vy vào ngày chủ nhật chính là hình dung của một nói thế nào nhỉ, văn hoa
thì là một trạch nữ tiêu biểu, còn thẳng thắn mà nói chính là một cô gái vô
cùng lười, không muốn đi đâu ra ngoài bao giờ. Ở Kiều Vy bao gồm đầy đủ các
hoạt động: ngủ nướng, dậy rồi cũng không chịu ra khỏi phòng, nằm lì trong phòng
đọc truyện hoặc lên mạng xem phim, thề sống thề chết cả tuần đã phơi mặt ra
đường giờ quyết tâm bám trụ tại cái tổ của mình, quyết không dời bỏ vị trí.
Trong khi cô vẫn đang tự cười thỏa mãn khi nghĩ đến những hoạt động trong
ngày chủ nhật của mình thì nhạc chuông điện thoại lại reo vang. Đoán chừng là
mấy đứa bạn lại léo nhéo rủ đi đâu đấy, Kiều Vy trong lòng quyết tâm sẽ kiên
định với lí tưởng trạch nữ, dù có bị ép cung đến đâu cũng quyết không nhận lời
ra khỏi nhà liền chậm rãi quơ quơ tìm cái điện thoại. Nhưng không như dự đoán
của cô, người gọi điện đến là một số máy lạ:
- Alo?
- Xin hỏi đây có phải số điện thoại của Kiều Vy không?
Một giọng nam trầm ấm vang lên, trong lúc hãy còn buồn ngủ, Kiều Vy bỗng
cảm thấy sao giọng nói này lại quen tai một cách kì lạ đến vậy.
- Đúng rồi ạ. Xin lỗi, ai đấy ạ?
- À, Kiều Vy à, anh là Duy, anh trai Vũ đây. Em còn nhớ anh chứ?
Chỉ một câu nói đã đuổi cơn buồn ngủ của Kiều Vy bay đến một chân trời xa
lạ nào đó. Duy, cái tên này không phải xa lạ với cô, anh trai của Vũ cô lại
càng không thể quên. Chỉ không biết tại sao đột nhiên Duy lại gọi điện cho cô
nên nhất thời Kiều Vy không biết phải phản ứng như thế nào. Thấy đầu dây bên
kia im lặng, anh trai của Vũ có lẽ cũng bắt đầu hoài nghi liệu cô bé kia có
quên mình thật rồi không, dù sao thì hai đứa cũng đã chia tay được một năm:
- Vy, em quên anh thật rồi sao? Em mà nói có là anh sẽ buồn lắm lắm đó.
Aloooooooo!
Nghe được sự hài hước trong câu nói của Duy, Kiều Vy mới như chợt bừng
tỉnh, anh vẫn dí dỏm như ngày xưa thì phải:
- Vâng, em đây. Sorry anh, lúc nãy em còn chưa tỉnh ngủ hi hi.
- Trời ơi, cô nương ơi, em lười thì cũng có giới hạn thôi chứ, giờ là mấy
giờ rồi…
- Kệ em, bao lâu rồi anh không nhắc nhở gì đến em, em còn tưởng anh quên
mất có đứa em gái này rồi chứ.
- Ha ha, giờ còn học đòi người ta biết dỗi cơ đấy.
- Ơ, anh vô duyên nhỉ? Ai dỗi với anh? Có việc gì thì anh nói luôn đi,
bản cô nương còn nhiều việc phải làm, nhiều người phải gặp, nhiều cuộc điện
thoại cần nghe lắm, không có thời gian tán chuyện với anh đâu. Xì!
Vy và Duy vẫn luôn nói chuyện với nhau như thế. Dù anh hơn cô gần chục
tuổi nhưng ngược lại, cô chưa bao giờ cảm nhận được cách biệt tuổi tác giữa anh
và cô. Nhiều lần, Kiều Vy cũng đã từng tự hỏi liệu có phải anh cố gắng “trẻ
hóa” chính mình để khiến cô cảm thấy thoải mái khi nói chuyện hơn không. Nhưng
rồi, khi họ đã trở nên thân thiết với nhau hơn, cô cũng không còn quá để tâm
đến vấn đề này nữa, người anh trai này trong mắt cô đã luôn như vậy rồi, khoảng
cách chục tuổi kia cứ xem là hư vô đi.
- À vâng, anh biết Vy tiểu thư rất là bận rộn rồi a, thế Vy cô nương có
thể cho anh một cái hẹn vào ngày chủ nhật đẹp trời này được không?
- Tự dưng muốn gặp em làm gì? Anh định có âm mưu đen tối gì? Khai mau sẽ
được khoan hồng.
Cô bé này có vẻ tâm trạng không tệ. Đầu dây vang lên tiếng cười khúc
khích một lúc rồi mới nói tiếp:
- Em có thể đừng kể chuyện cười nữa được không? Em thì có gì mà anh phải
âm mưu đen tối? Trực tiếp đến nhà bắt cóc, đem bán sang Trung Quốc là được rồi
nhé.
- Anh dám?
Ở đầu dây bên này đã có người tức đến phồng mang trợn mép. Con người này,
bao lâu rồi không nói chuyện mà sở thích trêu chọc cô vẫn không hề thay đổi.
- Thôi thôi, anh xin. Anh sao dám. Ha ha, chẳng qua lâu không gặp, anh
nhớ em quá nên mới hẹn gặp thôi mà hi hi…
- Xin anh, đừng kể chuyện kinh dị vào sáng sớm thế chứ, em sởn hết cả da
gà da vịt rồi này.
- Ha ha không muốn anh kể nữa thì cho anh cái hẹn đi nào.
- Được thôi ạ, thế chiều nay nhá.
- Ừ. Thể tiểu thư có cần tại hạ qua đón không nhỉ?
- Miễn đi. Tiểu thư đây không thiếu người muốn xin đưa đón nha.
- Ha ha nói chuyện với em thật là thú vị. Được, hẹn chiều nay, không gặp
không về.
Gác máy, trong lòng Kiều Vy cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Trước đây, cô và
anh trai Vũ cũng rất thân nhau. Nhớ hồi đó, anh Duy suốt ngày trêu cô và Vũ.
Anh cũng hay quan tâm đến cô như một người anh trai vậy. Anh còn rất vui tính,
nhiều lần biết hai đứa đi chơi với nhau mà anh còn đùa dai, mặt dày xin đi theo
làm bóng đèn. Nhưng từ ngày cô và Vũ chia tay, anh cũng không liên lạc với cô
nữa. Cô biết cả anh và cô đều cảm thấy ngại nên cô cũng không chủ động liên lạc
với anh, nhưng dù sao trong lòng cũng có chút tiếc nuối người anh trai “mặt
dày” như thế. Hôm nay, nghe giọng điệu anh trong điện thoại thoải mái như thế,
có lẽ lại là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ở một quán cà phê nào đó, người ta có thể nhìn thấy một cảnh tượng như
sau. Ban đầu có một người con trai đang ngồi trầm mặc nhìn ra cửa sổ, khi thấy
bóng một cô gái nhỏ bước vào trong quán, khuôn mặt của người con trai vốn đã
rất ưa nhìn nhưng trước đây có chút lạnh lùng, khó gần thì bỗng trở nên rạng rỡ
hơn hẳn. Sau đó, người ta lại nhìn thấy một hình ảnh vô cùng không hợp với người
con trai ấy, đó chính là bộ dáng anh ta khi cô gái nhỏ đến gần bàn mà anh ta
đang ngồi. Và sau đó nữa, chính là sự đối lập giữa khuôn mặt hí hửng như bắt
được vàng của người thanh niên với khuôn mặt khỉnh bỉ như gặp người tâm thần
của cô gái.
- Ô, em gái yêu quý, tình yêu của đời anh…
Vừa nghe thấy cái giọng te tởn của Duy, Kiều Vy đã lạnh sống lưng mà dừng
lại:
- Anh, một là dừng lại ngay cái hành động cùng lời nói ghê tởm đấy, hai
là tránh xa xa em ra một tí, coi như chúng ta không quen biết nhé.
- Ha ha, trêu em tí thôi mà. Ngồi xuống đây đi, anh gọi chocolate đá cho
em rồi này, em mà đến muộn nữa là tan hết đá luôn đó.
Thói quen gọi đồ uống của cô, đã rất lâu rồi nhưng anh vẫn luôn nhớ. Có
lẽ, anh sẽ không bao giờ có thể quên hình ảnh một cô bé nhí nhảnh từng vỗ ngực
nói với anh “Tình yêu của em với socola là vĩnh viễn. Sông có thể cạn, núi có
thể mòn, nhưng chân lí ấy sẽ không bao giờ thay đổi.” Thoát cái mà cô bé của
ngày nào đã trở thành thiếu nữ như bây giờ rồi. Hiện tại gặp cô, anh không khỏi
không ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi đó.
- Xí, chưa hỏi em muốn uống gì đã gọi, nhỡ hôm nay em không thích uống
như thế thì sao?
- Anh không phải đen đủi thế chứ.
- Thế anh khai mau đi, anh hẹn em là có chuyện gì?
- Ầy, anh đã bảo là nhớ em nên gặp cho đỡ nhớ mà.
- Nhớ em? Anh mà có lương tâm thế cơ à?
- Ha ha, được không trêu em nữa. Chuyện là ngày mai Vũ sẽ ra nước ngoài
du học.
Vào cái khoảnh khắc Duy nói ra câu này, Kiều Vy bỗng cảm thấy tim mình có
chút đau, tâm trạng lại có chút hụt hẫng. Vì sao thế nhỉ? Đã nói sẽ quên, đã
nói sẽ không còn tình cảm gì rồi mà. Dường như nhìn thấy sự thất thần trong mắt
Vy, Duy nói tiếp:
- Nó đã quyết định đi du học, cũng không biết bao giờ sẽ trở về. Em có
quan tâm không?
Đối diện với Duy lúc này, là một cô gái nhỏ cô đôi mắt phượng trong sáng.
Cô ngồi yên lặng ở đó nhìn anh, rồi chỉ nhẹ nhàng nói:
- Em có thể quan tâm sao?
- Biết đâu vì em, nó sẽ ở lại?
- Anh quên rồi sao? Cậu ấy là người bỏ em mà.
Giọng nói của cô lúc này lại bỗng có chút chua chát. Cảm xúc lại trở về
cái ngày hôm đó. Phải. Là cô… bị đá mà…
- Vy, em biết là Vũ…
- Anh Duy, Vũ như thế nào không phải là điều quan trọng. Quan trọng là em
đã thất hứa với cậu ấy, cậu ấy bỏ em, em không trách cậu ấy. Khi chúng em chia
tay, cậu ấy nói cậu ấy không ràng buộc em nữa, cậu ấy trả cho em tự do quyết
định tương lai của mình, giờ cậu ấy cũng có quyền quyết định tương lai cậu ấy.
Em vốn không có quyền, càng không muốn ngăn cản cậu ấy. Hơn nữa, được học ở
nước ngoài chẳng phải rất tốt sao?
Ngừng một chút, như cố xua đi sự hụt hẫng của bản thân, Kiều Vy mới tiếp
tục, cảm xúc trên mặt đã hoàn toàn thay đổi. Dường như vẻ mặt đau lòng, ánh mắt
thất thần ấy chưa từng hiện hữu ở cô:
- Anh, không phải là anh đang ghen tị vì Vũ được đi nước ngoài còn anh
thì không nên mới muốn mượn em phá đám đấy chứ?
Dường như có chút sững sờ trước câu nói đột ngột này của Kiều Vy, một lúc
sau Duy mới phá lên cười rồi nói:
- Em gái, em ngày càng hiểu anh đó nha. Âm mưu bị em đoán trúng rồi ha ha…
Thế là cuộc nói chuyện của hai người cũng không còn về chủ đề này nữa, họ
chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp. Có
lẽ, như vậy sẽ tốt hơn. Nếu cô đã không muốn đối mặt với chuyện này, anh cũng
sẽ không ép buộc cô nữa. Nếu thời gian là thứ cô cần để bình ổn lại tâm trạng,
anh có thể cho cô. Trời gần về chiều tối, Kiều Vy ngỏ ý muốn đi về thì Duy chỉ
nhìn cô nói:
- Kiều Vy, tuy Vũ và em đã chia tay. Thời gian tới nó cũng sẽ không ở
đây, nhưng anh hi vọng nó không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả. Anh vẫn luôn sẵn
sàng khi em gọi. Nếu có gì khó khăn, không cần ngại ngần, hãy gọi ngay cho anh,
biết không?
- Anh cũng thật khéo lo, em cũng đâu phải trẻ mồ côi, còn đầy người lo
lắng cho em nhé.
Nhưng trái ngược lại với sự đùa cợt của Kiều Vy, Duy lại có vẻ rất nghiêm
túc:
- Nghe lời anh, nhớ chưa?
Nhìn ra vẻ nghiêm túc trong mắt anh, cô chỉ mỉm cười gật gật đầu rồi quay
người đi ra cửa. Bên ngoài trời bỗng nổi cơn gió, lá bay xào xạc càng làm cho
bóng dáng của người con gái nhỏ thêm lẻ loi. Ở trong quán cà phê, ánh mắt của
người con trai vẫn mãi dõi theo cô gái đến khi thân ảnh nhỏ bé ấy biến mất nơi
góc đường. Trong ánh mắt ấy, người ta nhìn thấy đó là sự quan tâm, lo lắng,
trìu mến…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT