Trong bệnh viện, một cô gái đang nằm bất động trên
giường bệnh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nhưng ai cũng có thể nói cô đang
hạnh phúc. Khuôn mặt bình yên, như thể cô đang rất hạnh phúc trong thế giới của
mình, không có ai có thể phá vỡ được thế giới bình yên đó của cô vậy. Bên cạnh
cô lại có một người thanh niên, anh đã luôn ở cạnh cô như thế, luôn nắm tay cô,
thỉnh thoảng còn nói chuyện với cô, kể chuyện cho cô nghe suốt ba ngày cô hôn
mê bất tỉnh.
Ba ngày trước, cô được đưa vào bệnh viện trong tình
trạng mất máu quá nhiều. Bác sĩ nói vết thương không vào chỗ hiểm nhưng lại khá
sâu, cô gái trước đó đã vốn mắc bệnh thiếu máu, giờ lại mất một lượng máu nhiều
như vậy, xem chừng có tỉnh lại được hay không chỉ còn trông chờ vào ý chí của
cô mà thôi.
Ba ngày cô hôn mê là ba ngày Tử Du luôn túc trực bên
cạnh cô. Bố mẹ cô nói gì anh cũng không nghe, mọi hoạt động cá nhân của anh,
ăn, ngủ, tắm, gội, đều làm trong phòng bệnh của Kiều Vy. Anh không dời khỏi cô
giây phút nào cả, anh nhớ cô nói anh là hạnh phúc của cô. Thế thì chính lúc
này, anh lại càng phải ở bên cạnh cô, phải mang lại hạnh phúc cho cô thế thì cô
mới có động lực để tỉnh dậy.
Việc công ty anh cũng không quan tâm, cảnh sát đến nói
muốn điều tra lại vụ án trước đây cũng như vụ cố tình gây thương tích cho người
khác hôm trước, anh cũng không quan tâm, mặc họ muốn làm gì thì làm, muốn nói
gì thì nói, anh chỉ ngồi đó, nắm tay cô. Trong thế giới của anh lúc này chỉ có
cô. Thỉnh thoảng anh sẽ nói chuyện với cô, thỉnh thoảng lại lau mặt, lau tay
cho cô, nhiều khi anh còn hát cho cô nghe, làm mọi thứ để cô không cảm thấy
chán.
“Là ai đã gây
ra cho em vết thương ngày hôm qua.
Ngày hôm nay
tôi muốn em quên đi tất cả.
Là em, là
tình yêu em đã làm tôi trở nên mạnh mẽ.
Vì em mà tôi
tranh đấu, vĩnh viễn không nhận thất bại.
Hãy để tôi
chăm sóc em, tôi muốn mang đến
hạnh phúc cho em sau những ngày đau khổ ấy.
Tôi đã vượt
qua sự tưởng tượng của chính mình.
Mọi vất vả
đau thương tôi nguyện vì em gánh vác.
Hãy để tôi
chăm sóc em, tương lai của em hãy để tôi gánh vác.”
Đến ngày thứ tư, dường như nghe được lời cầu nguyện hàng
đêm của Tử Du, cuối cùng Kiều Vy đã tỉnh lại. Khi cô mơ màng mở mắt ra thì cảm
giác ngay bàn tay mình đang được một bàn tay khác nắm rất chặt. Là anh, anh vẫn
luôn ở bên cạnh cô. Khẽ cử động, Tử Du bỗng choàng tỉnh dậy. Nhìn thấy cô đang
hấp háy mắt nhìn anh, mọi cảm xúc trong anh giờ như chết lặng. Anh chỉ cảm thấy
mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, cả thế kỉ như vừa trôi qua, anh
vừa thoát ra khỏi cửa địa ngục của Diêm Vương vậy. Không kiềm chế được, anh chỉ
muốn ôm cô ngay lúc này, hận không thể mang cô dính liền lên người anh.
- Kiều Vy, ơn trời, cuối cùng em đã tỉnh rồi, em có biết
anh lo lắng cho em đến thế nào không?
Đỡ cô ngồi dậy, lúc này, Tử Du đang ngồi đối diện với
cô. Mới có bốn ngày mà trông anh đã gầy đi hẳn, khuôn mặt lạnh lùng ngày nào
giờ lại có chút gì đó phong trần, mệt mỏi. Nhìn thấy vẻ lo lắng vẫn còn hiện rõ
trên khuôn mặt anh, cô chỉ cười.
- Du, em đã chết đâu mà anh lại lo lắng như vậy. Em chỉ
là cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức không thể mở mắt ra được. Những gì mọi
người nói ba ngày qua, em đều biết hết chỉ có điều là không thể đáp lại được.
Em chỉ thấy rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi thôi.
- Vy, lần này em quả là dọa anh sợ gần chết.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô chỉ khẽ mỉm cười.
Quả thực lúc đấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô cũng chẳng kịp nghĩ ngợi
nhiều. Mọi thứ chỉ như một cái chớp mắt, cô chỉ biết anh sắp gặp nguy hiểm. Đối
với cô mà nói, thà mình chết đi còn hơn là sống để rồi nhìn thấy người mình yêu
ra đi, cái chết vốn không đáng sợ, cái đáng sợ thực sự chính là nhìn những
người mình yêu thương lần lượt ra đi. Chính vì thế mà lúc đó cô mới lao ra
trước mặt anh. Nếu như lúc đó không phải là anh mà là bất kì một ai cô yêu
thương, chắc rằng cô cũng sẽ làm như thế với họ. Nhưng cô quyết định sự thật
phũ phàng này cô sẽ giữ lại mà không nói cho anh biết. Cứ để anh nghĩ cô vì anh
mới làm thế đi, hi hi, lừa anh một chút cũng vui mà.
Thấy nụ cười vui
vẻ của Kiều Vy, trong lòng Tử Du cũng thấy đỡ nặng nề hơn. Chắc là cô không sao
rồi nên mới có thể cười vui vẻ như thế, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ trách móc
cô.
- Em ý, còn cười được.
- Lúc em ngủ, còn nghe thấy anh hát cho em nghe đó, lời
bài hát rất hay đó.
- Không phải chỉ là lời bài hát. Là lời anh muốn nói.
Anh sẽ chăm sóc cho em. Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra lại xem sao.
Còn chưa kịp phản ứng với lời nói của anh, thì đã thấy
anh chạy ra ngoài gọi bác sĩ, hình như lúc anh đi ra ngoài, mặt anh…hơi đỏ.
Nghĩ đến việc anh đỏ mặt, Kiều Vy bỗng thấy vô cùng hứng thú.
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra lại cẩn thận liền kết luận
sức khỏe của Kiều Vy giờ đã khá ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ để
hồi phục lại cơ thể thì có thể ra viện. Nghe xong, mọi người ai nấy đều thở
phào nhẹ nhõm. Qua được cửa ai này rồi, chắc sẽ không còn vấn đề gì nữa rồi. Những
người gây tội ác cũng đã bị pháp luật trừng phạt, giờ đây những người họ hàng
của Kiều Vy và ông chú của Tử Du có thể tha hồ mà ngồi bàn mưu tính kế
trong…tù.
Tối hôm ấy, khi Kiều Vy đang ngồi chọc phá không cho Tử
Du xem báo thì có một vị khách bất ngờ đến.
- Vũ!
Nhìn thấy Vũ đầu tiên là Kiều Vy. Thấy Vũ đến, Tử Du
cũng biết ý, gấp tờ báo lại, nói cần phải ra ngoài một chút rồi để cho hai
người có khoảng thời gian riêng. Sau sự việc vừa rồi, nhìn thấy sự lo lắng của
Vũ cho Kiều Vy như vậy, bốn ngày anh ngồi túc trực bên giường bệnh, anh biết Vũ
vẫn luôn ở ngoài cửa phòng bệnh mà không vào, chỉ đến khi nghe tin Kiều Vy đã
tỉnh, cậu mới lặng lẽ quay trở về. Tình cảm của Vũ, có lẽ anh đã hiểu. Có lẽ,
đó là một sự cố chấp, nhưng cậu không hề muốn chiếm đoạt hay sở hữu, cậu không
buông tay, cố chấp giữ lấy mối tình này nhưng vẫn sẵn sàng tôn trọng tình cảm
và cảm nhận của cô. Chính điều này khiến Tử Du trân trọng tình yêu của cậu, từ
một tình địch, anh đã thay đổi coi cậu như một người em vậy. Sau khi xác định
như thế thì không ngần ngại mà để cho hai người nói chuyện riêng.
Trong phòng bệnh, Vũ đặt bó hoa hồng trắng lên bàn, có
lẽ sẽ rất lâu, rất lâu nữa, cậu mới có thể tiếp tục tặng hoa cho cô.
- Vũ…
Cả hai người bọn họ đều cảm thấy thật khó để mở lời với
đối phương. Có lẽ, đã từ rất lâu rồi, bọn họ không ở trong một không gian như
thế này với nhau. Phải rồi, cũng đã rất lâu rồi. Cuối cùng, Vũ vẫn là người lên
tiếng trước.
- Ừm, cậu đã thấy đỡ chưa?
- Tớ cũng ổn rồi, chắc vài ngày nữa là được xuất viện
rồi.
- Thế à? Chắc hôm cậu xuất viện tớ không đến được nên
hôm nay đến trước.
- Vì sao?
Tuy vẫn biết, giữa họ không thể trở về tình bạn đơn
thuần như ngày xưa được nữa, nhưng không thể nói, Kiều Vy không cảm thấy có một
cảm giác mất mát sâu sắc khi nghe Vũ nói vậy. Quả là để từ tình bạn đến tình
yêu, chỉ cần một bước chân, nhưng để từ tình yêu quay về tình bạn lại là cả một
quãng đường dài.
- Tớ… sẽ quay lại Pháp.
- … Ừ, điều đó sẽ tốt cho cậu.
- Cậu… không thể một lần bảo tớ đừng đi sao? Dù chỉ là
nói cho xã giao.
Nhìn nụ cười có phần mất mát khổ sở đến méo mó của Vũ,
Kiều Vy bỗng thấy lòng đau nhói. Khó khăn lắm, cô mới nhẹ nhàng nói.
- Vũ, tớ không có cái quyền đấy.
Có vẻ bất ngờ trước câu nói của Kiều Vy, Vũ bỗng bật
cười, nhưng Vũ càng cười rạng rỡ thì cô biết trong lòng cậu càng đau đớn.
- Vy Vy, quả là tớ không nhìn nhầm cậu. Cậu…từ xưa đến
nay, luôn có thể…tàn nhẫn hơn tớ. Vậy thì, chúc cậu hạnh phúc, Vy Vy.
Nói rồi, cũng không đợi xem Kiều Vy phản ứng thế nào, Vũ
đã quay người bỏ đi. Khi đi ra đến cửa, nhìn thấy Tử Du đang đứng chờ ở đó, Vũ
chỉ mỉm cười lướt qua anh. Lúc này, mọi thứ đối với cậu đều không quan trọng
nữa. Khi Tử Du bước vào phòng thì thấy Kiều Vy đang ngồi ngẩn ngơ nước mắt ngắn
nước mắt dài trên giường bệnh. Nhìn dáng vẻ này của cô thực có phần ngốc nghếch
không chịu được, người thất tình cũng đâu phải là cô mà nhìn cô đau khổ vậy.
Ngồi lên giường bệnh, kéo cô ôm vào lòng.
- Em khóc lóc cái gì chứ? Người bị em đá còn chưa khóc
lóc kêu oan thì thôi, em lại ngồi ở đây đau khổ như bị thất tình vậy?
Ngước đôi mắt vẫn còn long lanh nước mắt lên nhìn anh,
cô mới sụt sịt khẽ khàng.
- Em làm thế có phải là quá đáng với cậu ấy lắm không?
- Ngốc quá, đôi khi sự phũ phàng sẽ giúp người khác từ
bỏ một cách dễ dàng hơn. Chẳng nhẽ em muốn cậu ấy cứ cả đời vương vấn mãi không
thôi?
Lúc này, dường như tâm trạng của Kiều Vy cũng đã khá lên
không ít. Thực ra lúc trước, rơi nước mắt chỉ là vì đau lòng cho Vũ, hơn nữa cô
cũng rất luyến tiếc một người bạn. Dù sao, có một người bạn như Vũ cũng thực sự
rất tốt, nhưng giờ có lẽ bạn cũng chẳng thể làm được.
- Thực ra, như thế cũng có gì không tốt? Ít nhất thế anh
mới có tình địch ha ha…
Nhìn thấy nụ cười láu lỉnh của Kiều Vy, Tử Du bỗng cảm
thấy thật hết cách với cô gái này, vừa rồi còn khóc lóc thê thảm là thế, giờ đã
đổi sang bộ dạng trêu chọc người khác được ngay rồi. Không biết anh yêu cô cuối
cùng là phúc hay là họa đây, trong lòng Tử Du bỗng có thắc mắc.
- Em ý, anh không cần tình địch đâu. Cảm ơn!
Họ cùng cười thoải mái, có lẽ hạnh phúc chính là đây.
Nhưng sau khi Vũ đi Pháp, một người cũng chẳng mấy xa lạ lại đến tìm cô. Phải
nói là Kiều Vy thấy khá bất ngờ khi Duy - anh trai của Vũ xuất hiện ở phòng
bệnh. Lúc này, Tử Du vừa về nhà lấy mấy thứ cho cô nên chỉ có mình cô ở phòng
bệnh. Khi Duy đến, Kiều Vy đang ngồi đọc truyện chăm chú. Ngẩng đầu lên đã gặp
ngay nụ cười nham nhở của Duy, hai người này đúng là, anh em mà chả giống nhau
gì cả. Vũ thì quá ư trầm tính còn một người thì quá ư là… “nham nhở.”
- Ô ô, em gái, anh trai đến thăm em đây.
- … anh có cần nói khoa trương thế không a?
- Ha ha, thế nào? Khỏe hẳn chưa?
- Rồi ạ. Cảm ơn anh.
- Hazz em đó, anh còn chưa trách em, hôm đấy náo nhiệt
thế sao không gọi anh đến cùng góp vui chứ. Thật là không có nghĩa khí.
Con người này, đúng là chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn mà.
Trên đầu Kiều Vy bỗng có một đàn quạ bay qua, anh trai à, bao giờ thì anh mới
chịu trưởng thành, người lớn bằng một nửa em trai anh đây. Thấy khuôn mặt bí xị
của Kiều Vy, anh cũng không tiếp tục trêu đùa nữa.
- Em gái, hôm nay đến thăm em, thấy em vẫn nguyên lành
một mảnh, chưa thiếu bộ phận nào là anh an tâm rồi.
- Anh đang mong hay không mong em thiếu mảnh nào vậy????
- Đùa chút thôi, tất nhiên là anh mong em không thiếu
mảnh nào rồi. Ngoài ra, còn đến để đưa cho em cái này.
Một chiếc máy Mp3, Kiều Vy có chút ngạc nhiên khi nhìn
thấy nó.
- Thằng nhóc kia đi rồi, anh dọn dẹp lại góc bàn học của
nó mới phát hiện cái này, nghe qua thì có vẻ là ghi âm lại sau hôm đến bệnh viện
gặp em. Nghĩ là vẫn nên đưa cho em thì hơn.
Nhận chiếc máy Mp3 từ tay Duy, Kiều Vy có chút hoảng
hốt.
- Vũ đã đi rồi, chuyện của hai đứa có lẽ…cũng không thể
vãn hồi được nữa. Thôi thì anh cũng chẳng biết nói gì, chỉ làm trọn nghĩa vụ
đưa cái vốn thuộc về ai, trả cho người đấy thôi.
- …
- Thôi, anh có việc phải đi. Để anh ôm em gái của anh
cái rồi đi nào.
Vừa nói, Duy vừa vươn tay ra ôm lấy Kiều Vy còn đang hồn
bay nơi đâu. Cô cũng không phản kháng để anh ôm, nhưng cái ôm này của anh hình
như lâu hơn bình thường. Một lúc sau anh mới chịu buông ra rồi đi ra cửa. Lúc
này anh không quay đầu lại mà chỉ nói:
- Kiều Vy, nhớ bốn năm trước anh từng nói gì với em
không? Anh đã nói, dù em không làm em dâu anh nhưng anh vẫn coi em là em gái,
có chuyện gì đừng ngại đi tìm anh. Anh vẫn luôn ở sau bảo vệ em.
Nói rồi, còn không đợi Kiều Vy kịp phản ứng, anh đã đi
mất. Anh thừa nhận, tình cảm anh dành cho Kiều Vy đã vượt quá mức bình thường.
Nhưng anh biết thứ tình cảm này là không nên có, nếu có người khác biết chuyện
chỉ có thể làm tất cả mọi người đều bị tổn thương. Anh không muốn như vậy, hơn
nữa, anh biết, Kiều Vy vốn chưa bao giờ có thứ tình cảm đó với anh, vậy thì tại
sao phải miễn cưỡng làm gì? Đoạn tình cảm này, tốt nhất mãi mãi bị chôn vùi đi.
Hơn nữa, anh có thể nhìn ra người con trai hiện giờ bên cạnh Kiều Vy thực sự là
người có đủ năng lực để mang đến cho cô hạnh phúc. Vậy thì cứ thế đi, cô hạnh
phúc là được rồi.
Sau khi Duy đi, Kiều Vy mới cắm tai nghe vào chiếc máy
Mp3 của Vũ, giọng nói trầm ấm của Vũ vang lên khiến cô cảm giác như cậu đang ở
bên cạnh nói chuyện với cô vậy.
“Vy Vy, mai là tớ
lại sang Pháp rồi. Hì, chắc cậu đang nghĩ là tớ giận cậu phải không? Những lời
cậu nói ở bệnh viện, thực sự là rất tàn nhẫn đấy cậu có biết không? Dù biết là
cậu muốn tớ bỏ hi vọng nhưng cũng không cần dứt khoát thế chứ. Tớ giận rồi đấy.
Lần này quay về, vốn là có thể vãn hồi mọi chuyện nhưng không ngờ lại có nhiều
chuyện xảy ra như vậy?
Thực ra trước đó, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, có
phải là do tớ quay về quá muộn không? Nếu tớ trở về sớm một chút, có phải cậu
sẽ không yêu Tử Du không? Nhưng mà sau đó, khi nhìn thấy cậu đỡ một dao cho anh
ta, suýt mất mạng vì anh ta, tớ đã hiểu chuyện đó không còn quan trọng nữa. Còn
nữa, Vy Vy à, cậu có biết khi tớ hỏi Tử Du là tại sao anh ta thích cậu, anh ta
đã nói gì không? Anh ta nói, lần đầu tiên anh ta gặp đã bị cậu thu hút, nói
rằng không có lí do gì cả, có lẽ, là định mệnh. Anh ta tin vào định mệnh, giống
hệt những gì cậu từng nói với tớ. Khi anh ta nói như vậy, tớ thực sự rất đau
lòng, có lẽ ngay từ đầu định mệnh của cậu đã không phải là tớ, có lẽ, anh ta
mới là người có thể tặng cậu bó hoa hồng trắng.
Thôi không nói
nữa, chỉ biết là tớ sẽ luôn ủng hộ và chúc phúc cho cậu. Dù tớ ở đâu đi chăng
nữa thì tớ sẽ luôn… dõi theo cậu. Món quà cuối tớ tặng cậu để cậu không thể
quên tớ này.”
Ngay sau đó, là giọng hát của Vũ vang lên, từng giai
điệu quen thuộc một thời của bọn họ.
“Không thể mang đến cho em tương lai, anh trả lại em
hiện tại
Lặng lẽ rời xa cũng là một kết thúc đẹp
Khi nước mắt rơi xuống, đau thương đã quá nhiều
Xa nhau cũng là một cách hiểu khác
Anh dành cho em sự yêu thương cuối cùng chính là để em
ra đi…”
“Vết nhơ của tình cảm sẽ dần dần được thời gian xóa nhòa
Đem tình yêu ôm trọn vào lồng ngực nơi trái tim đang
thổn thức
Tình yêu cuối cùng đó là để em ra đi
Không muốn dùng lời nói để níu kéo em nên lựa chọn không
oán trách
Tình yêu tựa như chờ tàu ở sân ga có người đi người đến
Trái tim anh như tấm biển ở sân ga,
Trên đó viết hai chữ đợi chờ”
Bài hát ngày xưa vẫn như vậy, lời ca vẫn vô cùng quen
thuộc, nhưng có lẽ, tình cảm của hai con người khi đã thay đổi sẽ mãi mãi không
thể quay trở về khi xưa được nữa. Hiện giờ cô chỉ có thể hi vọng, cái gì nên từ
bỏ thì người đó có thể từ bỏ thôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT