Thế mà nhoáng một cái, thời gian thấm thoát như thoi đưa, Kiều Vy đã lại chuẩn bị hết năm ba. Còn nhớ giờ này cách đấy một năm, Tử Du và cô vẫn chỉ là những người xa lạ. Nhiều khi Kiều Vy thường tự hỏi, anh và cô đến với nhau là do duyên phận chăng? Chính vì có duyên nên anh mới gặp cô ở trường, rồi lại qua đám cưới của Hạ Vũ, để cho cô có một màn rơi xuống ao ngoạn mục như thế, để cho anh ra tay giúp đỡ cô, để cho họ quen biết nhau, để cho họ yêu nhau.

Khi mới bắt đầu yêu anh, cô luôn không dám suy nghĩ nhiều, cũng không muốn tự vẽ ra cho mình một tương lai gì xa vời cả. Cô vẫn luôn cho rằng, tình yêu phải có nền tảng dựa trên một mối quan hệ lâu năm nào đó mới bền vững. Định mệnh là thứ cô tin tưởng nhưng còn có cái cô tin tưởng mạnh mẽ hơn đó là một thứ may mắn xa xỉ như định mệnh chắc chắn sẽ không xảy đến với cô đâu. Chính vì thế, cô luôn cho rằng, tình cảm của mình và Tử Du có vẻ quá không chắc chắn, không có nền tảng không?

Sự thật là Tử Du cũng chưa từng kể cho cô nghe nhiều về gia đình anh. Cô chỉ biết gia đình anh đang ở nước ngoài nên ở đây, anh chỉ có một mình. Cô không muốn hỏi anh nhiều về vấn đề này. Cô cho rằng, đến lúc cảm thấy cần thiết, anh sẽ tự mình nói cho cô nghe. Bây giờ không nói, có lẽ, bản thân anh cũng chưa chắc chắn chăng? Rồi cô lại tự an ủi bản thân, thôi cứ như bây giờ là tốt rồi. Cả hai cứ vui vẻ ở bên nhau, chăm sóc lẫn nhau, như thế chẳng phải cũng rất tốt sao? Tương lai cứ để sau đi, cứ sống cho hiện tại trước đã. Nhưng điều mà cô không thể chối bỏ là, trong sâu thẳm trái tim cô, vẫn có một sự khúc mắc, chính sự khúc mắc này sẽ trở thành điểm yếu của cô.

- Đông Kì, chào mừng ngài được tại ngoại.

Trong một căn phòng khách sạn ở Thượng Hải, một người phụ nữ trung niên đang ngồi đối mặt với một người đàn ông, trên mặt người này có một vết sẹo cho thấy, hẳn là người đàn ông này cũng đã trải qua không ít sóng gió trong cuộc đời.

- Cô là?

- Trước khi giới thiệu tôi là ai, tôi muốn kể cho ngài nghe một chút về tình hình cháu trai ngài trong thời gian ngài ở tù.

Khi hai từ “cháu trai” được cất lên, người ta không có nhận ra trên nét mặt của người đàn ông có tên Đông Kì kia có sự méo mó đến đáng sợ. Trên khuôn mặt đó là một sự kinh hoàng nhưng trên hết vẫn là một sự thù hận không cách nào che giấu. Cháu trai, người cháu trai này, cả đời ông thà không có. Khác với người anh trai hiền lành đến ngu ngốc của ông, thằng cháu trai này lại là một người vô cùng đáng sợ. Nếu như không có nó cũng sẽ không có những tháng năm ngồi tù của ông, cũng sẽ không có vết sẹo này trên mặt ông. Ông cũng sẽ không đến nỗi thân bại danh liệt như ngày hôm nay, nếu nó không xuất hiện, tập đoàn Trấn Phong đã sớm đổi chủ vĩnh viễn rồi.

Vì nó mà mọi kế hoạch thôn tính tập đoàn ông mất nửa cuộc đời mưu toan đều đổ sông đổ bể, ông còn mang theo cái án mấy năm tù. Nhưng cũng tốt thôi, mấy năm ngồi trong tù, thứ ông không thiếu nhất chính là thời gian. Thời gian để nuôi lớn mối thù hận khắc cốt ghi tâm với đứa cháu trai, thời gian để lập kế hoạch trả thù.

- Hàn Kiều Vy? Tôi không có hứng thú gây thêm thù với người không quen biết.

- Đông Kì, ngài nên hiểu là không ai có hứng thú muốn gây thêm thù oán. Ngài có thù muốn báo, chúng tôi thì có người muốn hủy hoại. Tình cờ hai người đấy lại không có điểm yếu nào trừ đối phương. Ngài thử nghĩ xem, ngoài lợi dụng Kiều Vy thì ngài có thể nghĩ được điểm yếu nào của cháu trai ngài mà hiện giờ ngài có thể lợi dụng không?

Tìm tới Đông Kì cũng là giải pháp cuối cùng của người phụ nữ này. Bản thân bà ta cũng không muốn hủy hoại Tử Du. Chàng trai này, bà ta vẫn rất có hứng thú, vẫn luôn muốn tìm cách lợi dụng tiền tài, gia thế của cậu ta. Nhưng đứng trước mối nguy mang tên Kiều Vy, nhất là mối nguy này có thể trỗi dậy lại là nhờ vào sự giúp đỡ, ra mặt của Tử Du, bà ta không còn cách nào khác là phải nhờ đến Đông Kì. Vốn là không muốn đụng đến Trấn Phong nhưng không ngờ, giờ đây hai cái tên Hàn Kiều Vy và tập đoàn Trấn Phong lại đứng cạnh nhau.

- Nếu tôi đồng ý hợp tác với các người, tôi sẽ được lợi gì?

- Đông Kì, ngài cũng không nên quá tham lam. Loại bỏ được Tử Du, ngài không những lấy lại được Trấn Phong mà còn trả được mối thù lâu năm trong lòng ngài. Nếu như không có Kiều Vy, liệu ngài có thể không? Chúng tôi cũng có sự hi sinh nhất định, nói gì thì nói, Kiều Vy vẫn là cháu gái chúng tôi. Người cô này cũng không muốn dồn nó đến chân tường nếu không phải là không còn cách nào khác.

Người phụ nữ này thật ra còn tàn nhẫn và độc ác hơn ông. Tử Du và ông có mối thù không thể tha thứ, ông muốn trả thù là điều không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ngược lại, nghe câu chuyện, có thể thấy cô gái có tên Kiều Vy này dù sao cũng còn quá nhân nhượng so với Tử Du năm đó. Vậy mà vẫn không tránh khỏi mưu kế của họ, nhổ cỏ nhổ tận gốc. Đã thế, cô ta lại vẫn còn có thể ngang nhiên nói giọng giả nhân giả nghĩa ở đây. Loại người này, đúng là còn cặn bã hơn ông.

Nhưng những gì cô ta nói cũng không phải là không có lí, quả là nếu một mình ông thì khả năng thành công là không cao. Mà đúng là theo tình hình bây giờ thì cô gái có tên Kiều Vy kia thực sự là điểm yếu dễ đánh trúng nhất của Tử Du. Cô bé, chú đây cũng không biết hại cô, chỉ trách cô yêu nhầm người thôi. Không có mắt nhìn người, yêu phải một người như Tử Du, coi như cô chịu thiệt thòi rồi, không thể trách tôi được.

- Được, vụ hợp tác này, cứ coi như thế đi.

- Rất vui được hợp tác với ngài. Hi vọng, sau này có thể nhìn thấy ngài là chủ tịch tập đoàn Trấn Phong.

- Hi vọng chúng ta không phải gặp nhau trong tù.

- Ồ, tất nhiên rồi. Đầu tiên, chúng ta có nên bắt đầu từ việc ngài quay về không?

Bản thân người cô này của Kiều Vy cũng không biết kế hoạch này rồi sẽ đi về đâu. Chính bọn họ cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể. Trước mắt, nhờ thăm dò tin tức, họ chỉ biết là Kiều Vy dường như chưa biết gì về thân phận của Tử Du. Nhưng kể cả thế cũng chẳng thay đổi được điều gì. Cùng lắm việc này cũng chỉ gây được hiểu lầm giữa hai người, mà đó lại không phải là mục đích của họ.

Nhưng có lẽ, gây mâu thuẫn giữa hai người cũng tốt, có mâu thuẫn ắt sẽ có khe hở cho họ hành động. Mục tiêu của họ chính là phải bằng mọi giá, không để sự việc năm ấy được điều tra lại. Lần đó, họ đã tốn kém không ít mới có thể hối lộ, đút lót cảnh sát để cho qua, không điều tra vụ bắt cóc đó. Giờ nếu như vụ án được điều tra lại, khui ra tội lỗi của họ trước đây, chắc chắn sẽ khui ra luôn cả vụ hối lộ năm đó nữa. Với những tội lỗi như thế, chắc chắn án tù vài năm là vẫn còn nhẹ. Không được, chắc chắn bằng mọi giá, kế hoạch lần này không thể thất bại được.

Trong căn phòng xa hoa đó, không ai ngờ lại đang diễn ra những hành động, mưu tính bẩn thỉu của những con người sẵn sàng vì bản thân, vì tiền tài, danh lợi mà bất chấp mọi thứ, kể cả tình thân, máu mủ.

Có những vết rạn nứt, không phải chỉ cần người ta giả vờ nó không tồn tại thì một ngày nào đó nó sẽ biến mất. Ngược lại, nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ con người ta mạnh tay một chút là vết rạn sẽ ngay lập tức nứt toắc ra, vỡ tan tành.

*****************

Cuối cùng cũng đến tối thứ sáu. Tối thứ sáu luôn là ngày yêu thích nhất của Kiều Vy vì đó chính là bắt đầu của kì nghỉ cuối tuần vui vẻ. Hôm nay, Tử Du lại đang đi công tác, tối nay mới về nhưng sẽ về rất muộn nên cô đành đi về một mình. Thời tiết hôm nay cũng rất mát mẻ nên tâm trạng Kiều Vy trở nên vô cùng vui vẻ. Hết giờ học trên lớp, cô lững thững đi về nhà, ngồi trên xe buýt, cô còn không quên nhắn tin cho Krystal hẹn cô tối nay đi chơi. Sau sáu tháng thực tập, cô không đến làm ở Trấn Phong nữa, nhưng là bạn gái của Tử Du, cô lại hay đến đó chơi hơn.

Lần nào đến cũng toàn vào lúc Tử Du đang bận thế là cô lại ngồi chơi với Krystal. Nhiều lần Tử Du còn ghen tị nói “rút cục là em đến thăm anh hay đến chơi với Krystal vậy?”, đổi lại là nụ cười khoái trá của cô “ai bảo anh lúc nào cũng bận rộn, không có thời gian chơi với em?” Krystal và cô tính cách cũng rất hợp nhau nên hai người càng ngày càng trở nên thân thiết. Thỉnh thoảng mới có một buổi tối không bị Tử Du làm phiền, cô phải tranh thủ “hẹn hò” với Krystal mới được.

Bảy giờ ba mươi phút tối, Krystal đúng giờ hẹn đứng ở cửa quán cà phê mà Kiều Vy đã hẹn chờ cô. Nửa tiếng trôi qua, Kiều Vy vẫn chưa xuất hiện. Kì lạ, Kiều Vy cũng không phải là người thích để người khác phải chờ đợi. Một tiếng sau, Kiều Vy vẫn không thấy đâu, điện thoại thì không gọi được. Bỗng lúc này, điện thoại của Krystal lại vang lên, tưởng Kiều Vy gọi, cô vội vội vàng vàng nghe máy mà không thèm xem ai gọi.

- Kiều Vy, em đang ở đâu vậy?

- … Krystal, Kiều Vy không đi cùng em à?

- … sếp… sếp… em không biết, bọn em hẹn tối sẽ đi chơi với nhau, mà giờ một tiếng sau giờ hẹn rồi mà vẫn không thấy Kiều Vy đâu, điện thoại thì không nghe máy.

- Được rồi, lúc nãy tôi cũng có gọi cho cô ấy mà không ai nghe máy, gọi về nhà thì bảo là cô ấy đã ra ngoài từ tối rồi. Giờ em cứ về đi, tôi sẽ đi tìm cô ấy thử xem.

Nói rồi, Tử Du liền cúp máy mà không chờ Krystal nói gì. Kiều Vy, em đang ở đâu vậy?

Khi Tử Du đang đi qua một quán bar thì bất giác nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi ra từ một quán bar. Cả hai người hình như đều khá tỉnh táo nhưng cô gái lại không ngừng dựa dẫm vào người chàng trai. Kì lạ là người con gái ấy lại nhìn giống Kiều Vy đến kì lạ. Trời tồi khiến Tử Du không nhìn rõ mặt cô gái nhưng nhìn bên cạnh và đằng sau lưng, anh lại có cảm giác người đó chính là Kiều Vy. Khi anh kịp nhận ra thì người con trai đã mở cửa để người con gái ngồi lên xe rồi phóng đi mất. Chiếc xe vụt qua xe của Tử Du, lần này không bỏ lỡ cơ hội, anh liền quay xe, đuổi theo chiếc xe khả nghi đó.

Kết quả là chiếc xe đó lại đỗ lại trước cửa khách sạn. Khi anh còn đang bận tìm nơi đỗ xe thì đôi trai gái kia đã đi vào khách sạn. Lúc này, trong lòng Tử Du bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, anh không biết mình phải làm gì hay nên làm gì nữa. Một nỗi sợ hãi vô hình bỗng dâng lên trong lòng. Anh có một linh cảm sâu sắc người con gái đó chính là Kiều Vy nhưng tại sao cô lại ở đây, cùng một người con trai khác. Anh biết rằng bản thân không nên nghi ngờ cô nhưng trong đầu anh lúc này lại hiện lên hình ảnh của Vũ, người con trai kia có phải là Vũ không? Có phải sau khi mọi hiểu lầm của năm xưa đã được giải quyết thì bọn họ đã gương vỡ lại lành không?

Khi anh bước vào khách sạn thì thấy người con gái kia đang đứng một mình ở một mình ở một góc khuất, chàng trai kia đã không thấy đâu hết. Trong lòng Tử Du lúc này bỗng tràn lên một sự hoảng hốt. Anh muốn tiến lên để xem đó có phải là Kiều Vy hay không? Nếu đó là Kiều Vy thì anh lại muốn hỏi cô làm gì ở đây, người thanh niên kia là ai, sao không nghe điện thoại. Nhưng đồng thời anh lại sợ, sợ người đó chính là cô. Sợ cô sẽ nói với anh là “Tử Du, em và Vũ đã quay về với nhau rồi. Anh biết mà mối tình đầu bao giờ cũng rất đặc biệt sâu sắc. Em xin lỗi.” Lúc đó, anh không biết liệu mình có kìm được mà không có hành động gì ngu ngốc hay không. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tử Du mới quyết định chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, muốn trốn cũng không được. Đối diện với sự thật rồi tìm cách giải quyết sẽ tốt hơn là cứ trốn tránh.

Khi Tử Du tiến về phía cô gái kia, anh chưa bao giờ cảm thấy bước chân mình nặng nề đến vậy, nhưng trái tim anh còn nặng trĩu hơn. Khi anh cuối cùng cũng có thể đến trước mặt cô gái, nhìn rõ khuôn mặt mà anh đã quen thuộc suốt gần một năm trời thì… một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm xuất hiện báo hiệu cho anh đó không phải là Kiều Vy. Trong lòng như trút bỏ được gánh nặng, khi anh định nói xin lỗi đã làm phiền thì bất ngờ cô gái đó lại quay sang ôm chặt lấy anh. Nhìn họ lúc này chẳng khác gì như một đôi tình nhân đang quấn quít nhau vậy.

Sau giây phút bất ngờ, anh mới vội vàng đẩy cô gái kia ra, nhưng cô gái này lại cứ dứt khoát không chịu buông mà cứ bám chặt lấy anh, càng muốn gỡ tay cô ta ra, cô ta lại càng không buông. Tử Du lại không muốn ở nơi đông người mà xô ngã một cô gái, nhưng khi hai người giằng co một hồi, anh mới phát hiện ra, có người đứng đằng sau anh, và người đó mới là người mà anh đang tìm kiếm, Kiều Vy.

Nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của cô, khi cô quay người bỏ đi, thì lí trí của Tử Du đã bị đảo loạn rồi. Anh không còn quan tâm phải giữ hình tượng đàn ông hay gì nữa mà thẳng tay đẩy cô gái kia ngã xuống sàn rồi lập tức quay bước chạy theo Kiều Vy.

Khi Tử Du chạy ra ngoài thì Kiều Vy đã đi được một đoạn, hình bóng của cô đi trên đường có chút xiêu vẹo, cô đơn, lẻ loi càng khiến anh đau lòng. Vừa chạy theo sau, vừa gọi tên cô, nhưng anh càng gọi cô lại càng chạy nhanh. Cuối cùng khi anh đã đuổi kịp cô, vươn tay kéo cô lại thì lại bị cô hất tay ra. Lúc này thì anh cũng không kiềm chế được tức giận của mình.

- Hàn Kiều Vy, em đứng lại cho anh.

Anh biết là hình ảnh vừa rồi trong khách sạn của anh rất dễ gây hiểu lầm nhưng mà cô chẳng phải cũng nên có chút niềm tin ở anh sao. Tại sao chưa cho anh cơ hội để giải thích mà đã dứt khoát kết tội anh như thế. Quả nhiên, khi bị anh gọi cả họ cả tên, Kiều Vy đã dừng lại. Khi Tử Du có thể chạy lên đứng trước mặt cô thì đối mặt với anh là khuôn mặt lạnh băng, vô hồn của cô.

- Kiều Vy, em như thế là làm sao? Sao em không cho anh cơ hội giải thích?

- Anh muốn giải thích cái gì? Muốn giải thích từ đâu?

- Ý em là sao? Chẳng phải chuyện lúc nãy sao? Chuyện đó chẳng có từ đâu cả, anh thậm chí còn không biết cô ta, là cô ta không tỉnh táo cứ bám dính lấy anh. Anh ở đấy cũng chẳng phải là vì đi tìm em sao? Em biến mất từ chiều, gọi về nhà cũng không có, gọi di động thì không nghe, vì thấy cô ta khá giống em nên anh mới đi theo cô ta.

- Triệu Tử Du, CEO tập đoàn Trấn Phong, thiếu gia của tập đoàn, từng một tay lấy lại được tập đoàn từ tay cậu mình sau đó không thương tiếc tống người cậu xấu xa đó vào tù. Chẳng phải anh nên bắt đầu từ đấy sao?

- Em…

Quả thực những lời cô nói đã khiến Tử Du có chút choáng váng. Đúng là anh chưa bao giờ kể cho cô nghe về gia đình hay những truyện trước đây của mình, không phải vì anh không muốn kể, mà chỉ là cảm thấy không cần thiết, không muốn cô cảm thấy có bất kì áp lực nào cả. Cô mới đang học đại học, anh muốn cho cô một tình yêu bình thường chứ không phải một tình yêu với một đại gia nào đó. Anh định sau khi cô tốt nghiệp sẽ nói cho cô biết, lúc đó, cô đã trưởng thành hơn, sẽ có thể chấp nhận chuyện này một cách nhẹ nhàng. Nhưng không ngờ, cô lại nghe được sự thật trong hoàn cảnh này, điều này thực sự là anh không ngờ tới.

- Anh không có gì để nói sao? Anh có nhớ anh từng nói, anh là người yêu của em, quá khứ của em anh muốn biết, mọi thứ về em anh đều muốn quan tâm, vậy bây giờ để em hỏi lại anh, anh có coi em là bạn gái của anh không?

- Kiều Vy, em đang nói gì vậy? Em không thể chỉ vì chuyện này mà vơ đũa cả nắm như thế chứ. Anh chưa nói không có nghĩa là anh không nói. Chưa nói vì nghĩ em còn nhỏ, chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì gấp gáp, không muốn em cảm thấy bị áp lực khi yêu anh, tại sao em lại có thể vì chuyện đó mà nghi ngờ tình cảm của anh?

- Vì chuyện đó mà nghi ngờ tình cảm của anh? Triệu Tử Du, câu này anh nên hỏi lại chính mình mới đúng. Nếu anh thấy bạn trai mình ôm một cô gái khác ở khách sạn thì anh sẽ làm sao? Nếu anh thấy bạn trai mình thấy bạn gái bị người yêu cũ tặng hoa rồi hẹn đi uống cà phê mà vẫn bình thản, coi như không có chuyện gì thì anh sẽ nghĩ sao? Tử Du, em vẫn luôn nghi ngờ, là do anh thấy Vũ không có khả năng hay với anh, em vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao? Có phải anh không kể với em về gia đình anh vì anh cho rằng chúng ta sẽ chia tay, nên nếu như sau này có thể chia tay thì giờ tốt nhất không cần biết quá nhiều về nhau không, anh nói đi?

- Hàn Kiều Vy, anh không cho phép em nói đến hai chữ chia tay. Em dám chia tay anh…

- Thế thì anh nói đi.

Câu cuối cùng gần như là Kiều Vy gào lên trong nước mắt. Bao nhiêu điều nặng nề trong lòng tích tụ bấy lâu cô đã nói ra rồi. Đúng, thực ra gia đình anh thế nào, cô vốn không quan tâm. Nhất là khi, cô cũng chỉ nói về gia đình mình cho anh nghe khi anh hỏi, nếu anh không hỏi cô cũng sẽ không nói. Nhưng điều khiến cô đau lòng ở đây là nếu chuyện gia đình của cô đối với anh là quan trọng như vậy, vậy thì tại sao anh lại không nói với cô chuyện của anh. Rồi chuyện anh chưa từng ghen với Vũ nữa, có phải đối với anh, họ sẽ sớm chia tay không? Điều này mới khiến cô hết sức đau lòng.

Nhìn bộ dạng sắp quỵ xuống, nước mắt tí tách rơi của cô mà Tử Du vô cùng đau lòng. Thì ra sự tự do anh cho cô lại biến thành không quan tâm đến cô, lại khiến cô cảm thấy anh đối với cô không có một chút lo lắng nào. Trong khi anh cố gắng giấu đi sự lo lắng của mình vì sợ cô nói anh ghen bóng ghen gió, thì cô lại trách anh vì sao không ghen tuông chút nào. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương như thế của cô, anh lại tự trách mình rồi không kìm được mà ôm cô vào lòng.

- Anh buông ra, lúc nãy anh vừa ôm người phụ nữ khác, giờ còn dám ôm em.

- Bé ngốc, là cô ta ôm anh, anh hoàn toàn từ đầu đến cuối luôn đẩy cô ta ra mà. Còn nữa, em nhầm rồi, không phải anh không ghen với Vũ, anh ghen với cậu ta chết đi được. Nhưng mà anh đã lớn tuổi rồi, anh không thể cứ nay ghen mai ghen như hồi còn hai mươi được. Anh có sĩ diện của mình, cũng có sự tự tin nhất định với người con gái anh yêu. Anh tin vào tình cảm của chúng ta, khi anh ôm em và vẫn cảm thấy tim mình ấm áp, anh biết trái tim em vẫn có anh, nên anh bỏ qua, anh không chấp nhặt. Không muốn khiến em nghĩ anh không tin em, không muốn khiến em cảm thấy mệt mỏi vì anh cứ ghen bóng ghen gió. Còn chuyện vì sao anh không nói cho em về gia đình anh, đó là vì như anh đã nói rồi, em thấy đấy, gia đình anh cũng phức tạp như thế, cũng rắc rối như thế, anh không muốn làm em cảm thấy không thoải mái. Anh không phải là người tùy tiện trong chuyện tình cảm, đối với anh, yêu đương không phải nhất thời, mà là chuyện lâu dài. Chúng ta còn có cả một tương lai dài ở phía trước, khi em thực sự trưởng thành, lúc đó, anh sẽ nói với em. Còn giờ, chuyện này, anh chỉ nghĩ là chưa cần khiến em bận tâm. Dù là Tử Du, tổng giám đốc khách sạn Trấn Phong hay là Triệu Tử Du, CEO rồi thiếu gia gì gì đấy thì cũng vẫn chỉ là anh, người yêu em, đơn giản thế thôi.

Trong lòng vốn bị những chuyện xảy ra đêm nay làm cho lạnh giá nhưng khi nghe những lời này của Tử Du, Kiều Vy bỗng cảm thấy tim mình ấm áp trở lại. Không cần chứng cứ gì để chứng minh những lời anh nói là sự thật, đối với những người đang yêu chỉ cần cảm thấy trái tim ấm nóng là đủ rồi phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play