Hạ ngáp dài một cái rồi mở mắt gương mặt Trung đang mỉm cười đập vào mắt cô. Cô cũng cười rồi gỡ tay Trung ra ngồi dậy.

- Em định đi đâu vậy ?- Trung nói mắt vẫn nhắm nghiền và kéo cô xuống giường, ôm cô thật chặt

- Đi ăn- Hạ đáp tỉnh bơ- Mà ai thay quần áo cho em vậy ?- Hạ nói rồi chỉ tay vào chiếc áo sơ mi đang mặc. Nó là của Trung mà

- Anh chứ ai vào đây – Trung cười gian xảo

- Cái gì ?- hạ hét lên. Trung nhanh như cắt, ngồi đè lên người cô, một tay bịt miệng cô lại

- Em làm gì mà phản ứng dữ vậy ?- Trung dả nai hỏi- Chồng thay đồ cho vợ có gì phải ngạc nhiên – Hạ gỡ tay Trung ra khỏi mồm mình

- Vợ cái đầu anh ý – Cô tức giận- Ai cho anh cái quyền làm vậy hả ?

- Anh chứ còn ai. Hỏi thừa– Trung cười gian xảo- Hay chúng ta động phòng luôn nha

- Động đầu anh ý. Thả em ra- Hạ nói rồi phản kháng lại

- Không bỏ- Trung cười ranh mãnh rồi nắm chặt hai tay của cô, tiến sát vào gương mặt cô

- Thưa thiếu gia, ông chủ gọi hai người xuống dưới ạ- Người quản gia gõ vào cửa và nói

- Tôi biết rồi- Trung càu nhàu- Đang vui thì…- Nhân cơ hội đó, Hạ đẩy Trung ra khiến cậu ngã xuống đất

- Đáng đời- Hạ lè lưỡi trêu chọc, nhanh chóng mặc quần bò vào rồi chạy ra khỏi cửa

- Em không thoát nổi anh đâu- Trung cười, phủi quần áo đứng dậy.

Ở dưới phòng khách, mọi người đã tập trung đông đủ. Tất cả mọi người đều được gọi đến trừ anh Khoa.

Hạ bước xuống cầu thang, nhanh chóng đến ngồi cạnh ông Mạnh. Kiên nhìn cô, buột miệng

- Chị - Kiên nói. Cái tiếng ấy vang lên đầy yêu thương. Hạ quay ra nhìn Kiên cười

- Em biết rồi à ?- Cô hỏi

- Sao chị biết ?- Kiên hỏi lại

- Đoán thôi- Hạ nhún vai rồi cười- Chuyện công ti ngoại đã nói với chị rồi. Em cứ quản lí đằng nào em cũng là cháu đích tôn, chị sẽ giúp. Còn bây giờ không ý kiến ý cò gì nữa tập trung vào quản lí. Ok ?- Hạ nói

- Vâng ạ- Kiên đáp. Mọi người trừ Mai và ông Mạnh ra đều nhìn hai người khó hiểu

- Vợ à, đi mà không đợi anh- Trung nói rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô

- Hai người tình tứ quá đấy- Mai lên tiếng châm chọc.

- Còn hơn những người đóng cửa làm chuyện mờ ám- Hạ cười nửa miệng. Jen và Lin đều bất ngờ. Su hôm nay rất khác.

- Mấy đứa coi ta là không khí à ?- Ông mạnh xin vào

- Con xin lỗi bác- Hạ nói

- Lại còn bác nữa à?- Ông nghiêm mặt. Hạ ngẩn ra không hiểu gì

- Là ba- Trung thì thầm vào tai cô

- Con xin lỗi ba – hạ nói lại

- Thế mới là con ngoan của ta- Ông cười lớn. Mọi người cũng cười theo – Hôm nay ta gọi các con đến đây là để giao cho các con một nhiệm vụ rất quan trọng

- Thế còn vụ Hoàng Yến ạ ?- Hùng hỏi

- Ta đã giao cho người khác rồi. Họ làm việc rất chuyên nghiệp- Ông nhâm nhi tách trà

- Ai vậy ạ ?- Ken hỏi

- Bi và Bun- Ông dứt lời thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên trừ Hạ

- Nhưng hai đứa đó là trẻ con mà bác ?- Phong hỏi

- Nhóc biết vụ Kenvin không ?- Hạ hỏi

- Em biết- Phong đáp rồi ngẩn tò te ra không hiểu gì

- Nhóc nghĩ mất bao lâu để hoàn thành việc đó?- Hạ hỏi tiếp

- Nhanh nhất thì là 3-4 ngày còn lâu thì một tuần- Phong đáp

- Một buổi tối- Hạ trả lời- chắc khoảng 2-3 tiếng

- Là Bi và Bun làm ?- Phong ngạc nhiên. Hạ gật đầu

- Không ngờ, hai đứa trẻ đó kinh thiệt- Hùng nói

- Đúng là không thể coi thường bọn trẻ con bây giờ được- Ken nói vẻ thán phục

- Đó là cháu ta mà- Ông Mạnh cười tự hào

- Và cũng nhờ dự dạy dỗ của ai đó- Trung nói rồi liếc sang Hạ

- Thế nhiệm vụ lần này là gì ạ ?- Tường Vi hỏi

- Chuẩn bị lễ cưới- Ông Mạnh đáp. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên- Cho Yến và Minh

- Hai người đó là vợ chồng rồi mà- Mai nói, không giấu nổi sự ngạc nhiên

- Nhưng chưa có một lễ cưới đàng hoàng- Ông nói- Mấy đứa ở đây sẽ làm phù dâu, phù rể hết cho ta. Hạ, con lo khoản thiết kế váy cưới. Như vậy là sẽ có 3 bộ váy của cô dâu và 5 bộ váy phù dâu. Con phải hoàn thành xong trước 8h tối mai. Còn mấy đứa tản ra, mỗi người lo một việc từ việc đặt lễ đường, mời khách, đặt tiệc cưới.... Tất cả phải xong trước 8h tối mai. Chiều ngày kia, lễ cưới sẽ diễn ra

- Trời ạ - mấy người đồng thanh

- À, mà sao bác gọi chị Su là Hạ. Chẳng lẽ...- tường Vi thốt lên

- Xin giới thiệu với mọi người- Trung đứng dậy- Đây là Lê Lam Hạ, là nhà thiết kế nổi tiếng B.S, cháu gái của dòng họ Lê và là vợ của tôi

- Anh nhiều chuyện quá đấy- Hạ đứng dậy- Con lên phòng đây. Tý bảo họ mang đồ ăn lên phòng cho em nha- Hạ nói rồi đi lên cầu thang trước sự ngạc nhiên của mọi người

- Là Hàn Băng – Jen và Lin đồng thanh

- Chị- tường Vi gọi. Hạ quay lại, mỉm cười

- Em gái ngốc- Nói rồi, cô bỏ đi

- Trung, anh giải thích cho rõ ràng coi- Jen nói

- Anh phải đi lấy đồ ăn cho vợ đây- trung cười- Có gì cứ hỏi ba anh. ông ấy biết tất cả đấy – Trung cười rồi chạy thẳng vào bếp. Ông Mạnh đứng đó cười khổ

- Trung , sao con dám để lại ba giữa một bầy sói thế hả ?- Ông Mạnh lẩm bẩm rồi quay lại phía mấy đứa. Mặt đứa nào đứa nấy như chuẩn bị ăn thịt ông đến nơi rồi.

Trên phòng Trung,

Hạ đang ngồi trên giường đọc báo

‘ Vị hôn thê bí ẩn của giám đốc Đặng Minh Trung’ Cái tiêu đề rõ là to đập ngay vào mắt Hạ. Cô lướt qua bài báo. Toàn viết những cái trên trời dưới biển như đây là một cô gái xinh đẹp, hoàn hảo, thân thế giàu có. Cuộc hôn này không chỉ vì tình yêu mà còn vì tiền và quyền… bla…bla…. Còn tỉ ti thứ nữa được cánh nhà báo vẽ nên.

- Vợ à, em đọc cái gì đấy- Trung thì thầm vào tai Hạ khiến cô giật mình, suýt chút nữa là té luôn

- Anh làm gì thế hả ?- Hạ quay lại tức giận thì bắt gặp cái mặt nhe nhởn không chịu được của Trung. Cô ném thẳng tờ báo vào mặt cậu – Nhìn cái mặt ghét chết đi được- Cô nói rồi đứng dậy, cởi quần dài ra. Trung cầm tờ báo lên lướt qua những dòng chữ trên báo. Cậu đã hiểu cô đang giận vì việc gì

- Vợ à – Trung ôm cô từ sau lưng- Em giận à ?- Trung thì thầm

- Đồ ăn của em đâu ?- Hạ hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với điều Trung đang hỏi cả. Trung buông cô ra rồi kéo cô đến bên bàn

- Đồ ăn của vợ nè- Trung chỉ vào đống đồ ăn. Hạ đang định ngồi xuống thì bị Trung kéo vào lòng. Bây giờ, cô đang ngồi trên đùi cậu

- Nè, buông ra - Hạ nói- Như thế này làm sao ăn nổi – Trung cười

- Ăn được mà – Trung đáp. Hạ bó tay với Trung. Cô đành chịu chứ biết làm sao nữa. Trung nhìn gường mặt miễn cưỡng của Hạ mà phì cười. Mấy phút sau, Hạ ăn xong

- Vợ à, anh đói – Trung nũng nịu như trẻ con

- Anh muốn ăn gì ?- Hạ hỏi

- Anh muốn ăn gì em cũng chiều đúng không ?- Trung nói rồi cười gian xảo. Hạ gật đầu. Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cô biết mình đã bị sập bẫy

- Anh muốn ăn gì cũng được trừ em ra- Hạ cố nặn ra một nụ cười

- Quá muộn rồi vợ à- Trung nói rồi cười- Anh muốn ăn em…..

Ông Mạnh ở ngoài cửa đang định gõ cửa thì nghe thấy những tiếng động lạ. Ông áp tai vào cánh cửa gỗ. Rồi mỉm cười, đi xuống nhà. ‘ Kiểu này lại sắp có cháu bế rồi’ Ông nghĩ.

Ngày hôm đó và cả ngày hôm sau kế thúc trong tiếng cười, niềm vui, hạnh phúc của tất cả mọi người.

chap 98 (tiếp)

Buổi sáng hôm diễn ra lễ cưới.

Sau một ngày mất ăn mất ngủ để hoàn thành mấy bộ váy, Hạ mệt nhoài. Đã thế, sáng nay còn đối kháng vớ vẫn nữa chứ. Mệt chết đi được. Buổi chiều lại tham gia lễ cưới nữa. Không biết cô có đủ sức không

- Vờ à, trông em mệt mỏi quá đấy- Trung véo vào má cô. Hạ nhìn Trung đầy oán trách. Chẳng là hôm qua khi cô đang tập trung vào mấy cái mẫu thiết kế Trung liên tục làm phiền cô về mấy món ăn trong lễ cưới. Vì Trung là người hiểu rõ khẩu vị của chị Yến nhất nên là người chuẩn bị tiệc cưới

- Anh còn hỏi nữa hả ?- Hạ cau mày. Cô liếc xeo Trung rồi quay đi chỗ khác. Mọi người trong trường cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô- Bộ người em dính gì hả ?- Cô hỏi

- Không dính gì đâu- Trung ghé sát miệng vào tai cô- Chỉ là, hôm nay em không đeo mặt nạ thôi- Hạ bất giác sờ lên mặt mình. Chết rồi, sáng nay đi vội quá thế là cô quên mất. Thảo nào, mọi người cứ chú ý đến cô mãi. Lại còn được cái bài báo chết tiệt hôm qua nữa chú. Trung thấy biểu hiện khác thường của Hạ cười gian xảo rồi cắn nhẹ vào tai cô

- Á – Hạ hét lên, quay sang nhìn Trung. Trung tỉnh bơ như không biết gì, thản nhiên ôm eo cô tiếp tục đi về lớp.

Trận đối kháng.

Hạ ngáp dài ngáp ngắn bước vào kế giới vì thiếu ngủ

- Anh Khoa, em phải đấu bao nhiêu trận ?- Hạ hỏi

- 5 trận – Anh Khoa đứng cạnh đó đáp

- Có tất cả bao nhiêu người ?- Hạ hỏi

- 10 người

- Cho tất cả vào một lúc đi- Cô ra lệnh

- Như vậy có được không ?- Anh lo lắng

- Ổn mà- Hạ quay ra cười với anh. Cùng lúc đó, cả mười người bước vào trong đó có cả nhỏ Hoàng Phương

- Rất vui được gặp lại- Hạ cười nửa miệng. Trên khán đài, tuy ngồi ở hàng ghế vip, điểm nhìn thuận lợi nhất nhưng chỉ có Jen và Lin theo dõi trận đấu thôi. Còn lại mỗi người một việc

- Sao mọi người không xem trận đấu vậy ?- Jen thắc mắc

- Biết trước kết quả rồi, xem làm gì – Hùng trả lời

- Dì nhất định sẽ thắng – Bi nói

- Hay chúng ta cá xem dì sẽ hạ được họ trong bao lâu đi ?- Bun hỏi

- Ý kiến được đấy- trung đáp

- Vậy thế đi- Mọi người dồng thanh

- Tụi con đoán trong vòng bốn phút – Bi nói

- Năm phút – Trung nói

- Tôi theo phe Trung- Hùng, Ken, Phong và Long đồng thanh

- Em không tham gia- Kiên đáp

- Em cũng vậy- Tường Vi lơ đãng

- Mười phút- Jen và Lin đồng thanh

- Em theo phe hai đứa trẻ- Mai đáp

- 8 phút- nam và Hoàng dự đoán. Jen quay sang hỏi Phong

- Tại sao chắc chắn cô ấy sẽ thắng vậy ?- Jen hỏi lại

- Chị thấy 10 người kia có thể so được với em, Ken, anh Hùng và anh Long không ?- phong hỏi

- Tất nhiên là không

- Chị ấy hạ được 4 người bọn em cùng một lúc – phong kể

- Không tin được.

Hạ ở dưới đã nghe thấy hết những điều đó. Cô nghĩ không biết mình nên kéo dài trận đấu hay đánh nhanh thắng nhanh nhỉ. Nên cho ai thắng đây ta .

Nhân lúc Hạ không để ý, 10 người bọn họ đã xông vào cô mà người hùng hổ nhất chính là nhỏ Phương. Nhưng tất nhiên những đòn đánh đó không thể chạm đến cô rồi. Mất một phút suy nghĩ, Hạ nhếch mép rồi mới lao vào cuộc hiến.

Những quả cầu nhỏ bằng không khí lao thẳng vào đối phương. Với tốc độ, đáng sợ, những quả cầu đó găm thẳng vào điểm yếu trên cơ thể họ trước khi họ kịp nhận thức ra vấn đề. Hai phút sau, tất cả họ đều ngã xuống.

- Chẳng phải tôi đã cảnh báo cô rồi sao đừng động vào tôi- Hạ nhướn mày nhìn về phía Hoàng Phương rồi quay lưng bỏ đi

- Cô nghĩ tôi chấp nhận thế ư ?- Hoàng Phương nói. Lập tức một quả cầu lửa bay về phía cô.

- Cẩn thận- Mọi người trên khán đài hét lên. Cùng lúc đó, quả cầu được xé tan bằng một lưỡi kiếm vô hình

- Cô còn non lắm- Hạ cười nửa miệng rồi bước ra khỏi kết giới. Đúng bốn phút, cuộc chiến kết thúc. Hạ đi đến hàng ghế vip, với tay lấy chai nước rồi nói

- Bi, Bun, hành động đi- Hạ vừa dứt lời thì Bi đánh vào máy tính cái gì đó, còn Bun nhìn lên trời rồi mỉm cười. Mọi người nhìn hai đứa khó hiểu

- Xong rồi dì ạ - Hai đứa đáp

- Hai đứa là giỏi nhất- Hạ cười

- Em cố tình phải không ?- Trung hỏi. Hạ nhún vai

- Cho anh chừa- Hạ cười

Bây giờ, Bi và Bun đang được dẫn đi thăm quan trường học. Khi đi qua khu kết giới, Bi mắt tròn mắt dẹp nhìn có vẻ sung sướng. Bi không ngờ ở trường mà cũng dạy cái này

- Con thích à ?- anh Khoa hỏi. Bi gật đầu

- Chú cho con vào thử nha- Bi nói

- Ừ - Anh cười. Lập tức, Bi ba chân bốn cẳng chạy vào trong

- Liệu như thế có được không ?- Phong hỏi- Mấy cái kết giới đó khó lắm- Phong nói vì chính cậu là người tạo ra chúng.

- Yên tâm – Anh nói. Mấy phút sau, Bi chạy ra vẻ mặt tiu ngỉu

- Con sao vậy ?- jen hỏi

- Mấy cái đó chán òm- Bi hồn nhiên- Chú ơi không có cái nào khó hơn ạ ?- Bi hỏi Khoa

- Con thử hỏi chú Phong xem ?-Anh nói rồi cười. Còn Hạ, Trung và Bun cứ đứng đó ôm bụng cười suốt từ nãy đến giờ

- Chú Phong ơi, ở đây cái nào khó nhất chú cho con thử được không ạ ?- Bi hỏi

- Cái khó nhất ư ?- Phong ngạc nhiên. Mọi người cũng thế trừ ba con người đang cười như nắc nẻ kia và Khoa.

- Mấy cái kia con phá được rồi à ?- Phong ngạc nhiên hỏi lại. Bi gật đầu

- Mấy cái đó Bun còn phá được nữa là con – Bi nói xong thì mọi người mắt tròn mắt dẹp nhìn hết nhìn Bi rồi quay sang nhìn Bun như sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống.

- Bi, lại đây dì bảo – Hạ cố nén cười rồi gọi Bi. Bi chạy đến rồi cô thì thầm vào tai thằng bé điều gì đó

- Chú là người tạo ra mấy cái kia ?- Bi hỏi

- Ừ - Phong trả lời

- Vậy chú có thể phá được chúng đúng không ạ ?- Bi lại hỏi. Phong gật đầu- Vậy chú thử cái này xem- Bi nói và đưa cho Phong một quả cầu nhỏ. Phong nhấn vào một cái nút trên quả cầu, lập tức một kết giới được tạo thành. Phong vật lộn với nó hơn chục phút nhưng vẫn không thể nào thoát ra được

- Kết giới này khó phá thật- Phong lau mồ hôi trên trán

- Cái này còn dễ chán- Bi cười rồi đi vào trong kết giới. Chỉ bằng vài động tác đơn giản, kết giới đã được phá

- Làm thế nào …?- Phong ấp úng

- Dì dạy con – Bi cười rồi nhặt lại quả cầu, cho vào túi- Cái này con phá được lúc 2 tuổi rồi trong vòng mấy phút thì phải

- Trời- Mọi người đồng thanh

- Có phải chị cố tình trêu em không ?- Phong tức giận

- Tại nhóc thôi- Hạ nhún vai- Máy cái kết giới đó em nên nâng cấp đi không thì lại tụt hậu đấy- nói xong thì Hạ mỉm cười

- Vợ đúng là thâm thúy đấy- trung cười. Và tất cả mọi người cũng cười theo

- Mấy nữa chị sẽ giúp em nâng cấp chúng . ok ?- Hạ cười- Còn bây giờ hạ hỏa đi cho chị nhờ.

chap 98 (tiếp)

Tại lễ cưới,

Quan khách, cánh nhà báo, những công ti lớn, cảnh sát, người mẫu…tất cả dều có mặt. Với họ, đây không chỉ là một cơ hội lớn để làm ăn, tạo mối quan hệ mà còn là để chứng kiến giây phút thiêng liêng của một cặp vợ chồng đã quá nổi tiếng trên thế giới. Cô dâu là con gái cưng của tập đoàn MATS, thông minh, xinh đẹp, tài giỏi. Chú rể là một bác sĩ giỏi giang, đẹp trai, hiện là viện trưởng của một bệnh viện lớn nhất nhì thế giới. Không chỉ vậy, lại còn dàn phù dâu, phù rể toàn trai tài, gái sắc, không chê vào đâu được đã thế thân phận của họ cũng không hề vừa. Nói chung đây là một đám cưới quy tụ được toàn những người nổi tiếng về cả tiền tài, quyền lực và nhan sắc.

Tại phòng của cô dâu

- Hôm nay chị là người đẹp nhất đó- Mọi người khen

- Mấy đứa cứ quá lời- Yến cười- Gái hai con còn đẹp cái nỗi gì hả em

- Nhưng ra đường vẫn đầy người bảo chị 20 mà – jen nói

- Cảm ơn em- Yến cười

- Thế này là anh em sướng nhất rồi- Hạ xen vào- Có một cô dâu đẹp như tiên thế này

- Chị đợi mãi mà sao không thấy hai đứa động tĩnh gì vậy ?- yến quay ra trêu Hạ. Cô đỏ mặt quay đi

- Con gái của ta xong chưa vậy ?- Ông Mạnh bước vào

- Con chào ba- Hạ nói

- Chào bác ạ- Mọi người đồng thanh

- Đã gọi là ba rồi cơ à ?- yến vừa đứng dậy, vừa trêu

- Tụi con ra ngoài trước- Hạ nói rồi nhanh chóng kéo tay mấy đứa ra ngoài

- Con có run không ?- Ông Mạnh cầm tay con gái

- Một chút ạ - Yến cười rồi thở thật sâu.

Bên ngoài lễ đường, tiếng nhạc vang lên. Phù dâu, phù rể bước vào. Mọi người đứng lên, trầm trồ khen ngợi. Quả là không có đám cưới nào tuyệt vời như đám cưới này. Phù dâu, phù rể trông như như những bức tượng điêu khắc hoàn hảo mà trang phục của họ cũng không chê vào đâu được

Phù dâu, phù rể đi về chỗ của mình thì hai đứa trẻ, một trai một gái xinh như thiên thần vừa đi vừa tung hoa bước vào. Theo sau là cô dâu sắc nước hương trời đang khoác tay bố mình tiến vào lễ đường. Anh Minh quay ra nhìn thấy vợ, mỉm cười hạnh phúc.

Mười lăm phút sau, thủ tục cuối cùng cũng đã hoàn tất. Bây giờ đến màn tung hoa. Dù không mấy hứng thú với trò này nhưng Hạ cũng phải tham gia. Và không biết vô tình hay cố ý mà bó hoa rơi trúng vào tay cô. Cô cười khổ. Còn Trung nhìn cô cười gian xảo.

Sau đó, mọi người khiêu vũ cùng nhau. Hạ và Trung cũng vậy. Trung nhìn Hạ âu yếm

- Em mà mặc váy cưới chắc đẹp lắm nhỉ ?- Trung thì thầm vào tai cô

- Anh đang cầu hôn ?- Hạ hỏi lại

- Lam Hạ, em có đồng ý làm cô dâu của anh suốt đời không ?- trung thì thầm vào tai Hạ. Cô im lặng, không trả lời. trái tim cô đập nhanh hết sức có thể. Và gương mặt cô đỏ bừng lên. Trung cắn nhẹ vào tai cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô

- Không nói gì tức là đồng ý – Trung cười gian xảo. Hạ cũng mỉm cười

- Nếu em nói không thì anh có chấp nhận không ?- Hạ nhướn mày

- Không

- Vậy anh hỏi em làm gì ?- Hạ hỏi

- Vì anh rất muốn nhìn thấy em xấu hổ và nghe trái tim em đập loạn xạ lên như lúc này- Trung cười rồi hôn cô.

Ngoại và ông Mạnh đứng cách đó không xa. Họ nhìn đôi trẻ âu yếm bên nhau thì mỉm cười

- Ta nghĩ sắp phải tổ chức lễ cưới nữa rồi – Ngoại cười

- Con cũng nghĩ vậy – ông Mạnh cũng cười.

Trung buông Hạ ra rồi mỉm cười.

- Vợ nghe thấy gì chưa ?- trung cười nửa miệng

- Chẳng nghe thấy gì cả - Hạ trêu chọc

- Em sẽ là của anh mãi mãi- Trung ôm Hạ vào lòng

- Đồ ngốc- Hạ đánh nhẹ vào vai Trung. Cậu mỉm cười. Hạ thì thầm

- Em yêu anh

- Anh cũng yêu em rất nhiều – Trung siết chặt vòng tay hơn.

Mùa đông năm nay mà không sẽ là từ nay về sau sẽ không lạnh nữa rồi. Trung nghĩ thầm.

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play