Sáng hôm sau,

Những tia nắng vàng của mùa thu chiếu sáng trong căn phòng. Hạ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Trung. Cô mỉm cười, lấy tay sờ nhẹ lên gương mặt cậu. Trung mở mắt

- Em tỉnh rồi à ?- Trung cười hiền- cuối cùng em cũng chiến thắng

- Chiến thắng ?- Hạ ngẩn người

- Hôm qua, anh Thiên bảo em đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc – Trung kể. Nghe xong, Hạ cười lớn

- Ngốc- Hạ cốc vào đầu Trung- Anh Thiên lừa đấy

- Bị lừa ?- Trung ngạc nhiên

- 4 năm trước đã bị anh ấy lừa mà bây giờ vẫn còn bị lừa- Hạ trêu chọc. Trung đỏ mặt rồi nhìn Hạ cười gian xảo

- Dám trêu anh ư ?- Trung nhìn Hạ

- Sao lại không chứ ?- Hạ nhướn mày

- Anh sẽ cho em biết tay- Trung nói rồi đè lên người cô nhưng đột nhiên cậu khựng lại- Em nói 4 năm trước sao ? – Hạ gật đầu

- Em nhớ lại rồi- Trung hét lên. Hạ mỉm cười.

- Cậu, cậu đang làm gì vậy ?- Đúng lúc đó, Bun dụi mắt đi vào – Dì ơi con đói

- Ừ, được rồi- Hạ nói, liếc xéo Trung rồi đẩy cậu ra- Đợi dì một chút nha

- Cậu ơi, lần sau nhớ khóa cửa phòng đó- Bi nhắc nhở

- Ừ, cậu biết rồi- Trung cười trừ. Hạ bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thay đồ

- Anh thay đồ đi. Mà nhớ chuyện này không được nói cho ai biết, ok ?- Hạ nhắc

- Anh biết rồi, vợ yêu của anh à – trung cười, hôn nhẹ vào má Hạ rồi bước vào nhà vệ sinh

- Máy tính của dì đâu ?- Hạ hỏi Bi

- Dạ…dạ- Bi ấp úng

- Trưa mang qua phòng di- Hạ ra lệnh- Hai đứa lại giở trò gì không phải không?

- Tụi con chỉ thay trời hành đạo thôi- Bun nói

- Là Kenvin ?- Hạ hỏi

- Hắn đã nhập viện. Công ty thì càng thê thảm hơn- Bi nói rồi cười

- Hai đứa này đúng là... – Hạ lắc đầu, cười khổ

- Chúng ta đi thôi- Trung từ nhà vệ sinh bước ra.

Bữa sáng của tất cả mọi người diễn ra bình yên thêm nữa lại có tin vui là cuộc thi đối kháng lùi một ngày nên cả bọn tha hồ chơi nhưng tin vui đến thì tin buồn cũng tới. Mấy người bọn họ phải làm người mẫu cho công ty chụp hình vào buổi sáng nay. Công ty tuy là nổi tiếng toàn cầu nhưng lại có chủ trương tiết kiệm tối đa. Vì vậy tận dụng dàn trai tài gái sắc trong công ty làm người mẫu luôn. Như thế vừa quảng bá cho hình ảnh công ti thêm nữa là nhân viên nên khi chụp hình lương nhận được là lương làm thêm. Và cái đó còn rẻ gấp mấy lần tiền thuê người mẫu ngoài.

- Như thế này gọi là bóc lột đó- Nam vừa xoay đi xoay lại cho nhà thiết kế chỉnh đồ vừa làu bàu

- Tui thì có hơn gì đâu mà kêu- Trung cau mày

- Mấy người tập trung vào việc đi- Hạ nói như ra lệnh. Cô và hai đứa trẻ đang thản nhiên ngồi trên ghế uống nước xem mọi người chụp hình. Cô là nhân viên trong công ti nhưng rất ít người biết nên cô không bị lôi vào trò này

- Vợ à, sao em có thể nhàn hạ thế chứ ?- Trung cau có

- Cậu một mình chịu khổ đi, lôi dì con vào làm gì- Bun nói

- Cậu chịu khó đi- Bi cười

- Hai cái đứa này không thương cậu gì hết- Trung giả voừ mếu

- Mấy người thôi nói chuyện được không ?- Người thiết kế lên tiếng. Chị vốn là người khó tính nhất công ti, chỉ nhẹ nhàng với mỗi nhà thiết kế B.S thôi còn đâu mọi người kể cả ba Trung đều bị chị mắng cả

- Vâng ạ- Trung ngoan ngoãn như một chú cún con..

Đúng lúc đó nhỏ Hoàng Phương đi ra, cô ta cũng là người mẫu cho công ti. Hạ nhìn cô ta với ánh mắt khó chịu khiến Trung bật cười Trung tưởng cô đang ghen. Nhưng đó không phải lí do chính, cái chính là mẫu thiết kế của cô đã bị cô ta tự ý thay đổi. Nhìn sơ qua, có lẽ vẫn ổn nhưng thực sự lại không phải vậy. Nếu cô ta cứ mặc nguyên như thế thì chưa đầy mười bước chân bộ váy sẽ rơi xuống. Đúng là cái đồ tự tiện mà.

Bi và Bun nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hạ rồi lại thấy cô đi ra ngoài gọi điện thoại. Hai đứa hướng mắt về phía Hoàng Phương, cười đểu

- Bun, em có muốn chơi trò gì đó để bớt chán không ?- Bi đề nghị

- Ý anh là cô ta- Bun nói rồi chỉ tay vào Hoàng Phương

- Em rất thông minh- Bi cười rồi nhanh chóng rồi nhanh chóng tụt xuống ghế đi về phía nhỏ Phương. Bun cũng làm tương tự

- Cô ơi- Hai đứa gọi. Phương cúi mặt xuống. Đây là hai đứa đã quậy cô ở nhà hàng mà

- Có chuyện gì ?- Phương gằn giọng

- Chuyện ở nhà hàng hôm qua, cô cho tụi con xin lỗi. Tụi con không có ý đâ- Bi nói

- thật đấy, cô tin tụi con đi- Bun làm vẻ hối lối. nhỏ Phương chần chừ

- Đi mà cô, đi mà- Bi níu váy cô ta, giật giật. Bun cũng làm theo. Mọi người đổ dồn ánh mắt vầ phía cô ta. Mấy giây sau, nhỏ Phương đồng ý

- Không có gì đâu- Cô ta cười - Tụi con là trẻ con biết lõi như thế là tốt. Cô là người lớn lại chấp nhặt ư – Cô ta giở giọng

- Cám ơn cô- Hai đứa nói rồi chạy vụt đi. Đúng lúc đó, chiếc váy trên người cô ta rơi xuống trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Hạ vừa gọi điện, quay lại đã thấy cảnh tượng đáng xấu hổ đó của nhỏ Phương. Cô ta sững người

- Hai đứa kia…- cô ta lắp bắp

- Em mau vào trong thay đồ đi- Người quản lí nói

- Nhưng…nhưng- Cô ta ấp úng và chỉ vào hai đứa nhỏ. Bi và Bun ngây thơ, dả nai như không biết chuyện gì vừa xảy ra

- Có vào trong thay đồ ngay cho tôi không hả ?- Chị thiết kế hét lên- Đã mặc đồ sai bây giờ còn lí sự là sao ?- Cô ta co rúm người lại, sợ sệt

- Trợ li đâu- Chị quát- Sao không mặc đồ cho cô ta ?

- Dạ, cô ấy bảo tự mặc ạ- Người quản lí sợ sệt

- Đã ngu dốt còn tỏ ra mình nguy hiểm. Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần là không được tự ý mặc đồ theo ý mình hả ?- chị quát Hoàng Phương- Còn đứng đó mà khóc hả ? Vào thay đồ ngay cho tôi- Chị nói lớn. Cô ta nước mắt ngắn, nước mắt dài, thút thít chạy vào trong. Mọi người đều bật cười

- Còn đứng đó mà cười- Chị quát- Đi làm việc ngay cho tôi- Mọi ngưởi trở về công việc của mình

- Trò này do hai đứa bầy ra đúng không ?- Hạ hỏi

- Tụi con có làm gì đâu – Bun ngây thơ

- Tụi con chỉ là đẩy nhanh tiến độ một chút- Bi cười khì.

Hoàng Phương trở lại trên người đã thay bộ trang phục khác. Hạ nhìn thoáng qua, sững người mất mấy giây rồi trở nên lạnh lùng. Hạ tiến về phía cô ta. Bi và Bun đoán được chuyện chẳng lành nên cũng đi theo cô.

- Đây là thiết kế của ai ?- Hạ hỏi, nhìn thẳng vào cô ta

- Loại người nghèo kiết xác như cô có nói cũng chẳng biết đâu – Hoàng Phương cười khẩy

- Nói, đây là thiết kế của ai ?- hạ nói, lạnh lùng, tức giận. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của tất cả mọi người có mặt tại đây

- Là…là…B.S- Cô ta vừa dứt lời thì Hạ vung tay tát cô ta một cái khiến mọi người sững sờ

- Đừng có nói dối trắng trợn thế chứ- Hạ nói- Tôi hỏi lại một lần nữa. Đây là thiết kế của ai ?- Sắc mặt của cô ta tái nhợt

- Tôi nói rồi- Phương kiên quyết- là của B,S- Cô ta một mực khẳng định. ‘ chát’, một cái tát nữa giáng vào mặt cô ta

- Quả này cô ta tiêu rồi dám làm giả thiết kế của dì – Bi thì thầm nhưng thực chất là nói đủ to để tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy

- Em chống mắt lên xem dì sẽ cử lí cô ta như thế nào- Bun cười

- Tôi hỏi lại. Đây là thiết kế của ai ?- Hạ giận dữ. Đôi mắt cô chuyển sang màu tím bạc

- Là của B.S- cô ta một mực khẳng định dù người cô ta đang run lên như cầy sấy. hạ định vung tay kên tát cô ta thì bị Trung giữ lại. Trung nhìn cô ái ngại.

- Bi, nước- hạ ra lệnh. Bi đi lấy một cốc nước rồi đổ thẳng lên người cô ta. Lập tức chiếc váy mất màu. hạ cúi xuống xé toạc chiếc váy ra. Bây giờ chiếc váy dài không quá đùi cô ta

- Cô đừng tưởng có thể lừa tôi- Hạ lạnh lùng- Đây không phải thiết kế của tôi. Nó là đồ dả. Cô và Hoàng Yến đã ra trò này. Đừng tưởng tôi hông biết những việc các người làm- Hạ nói rồi ném thẳng mảnh vải đó vào mặt cô ta

- Em nói sao?- chị thiết kế chạy đến

- Chị rất muốn biết tại sao em có thể phân biệt được trang phục mình thiết kế với những trang phục khác đúng không ?- Hạ hỏi. Chị gật đầu- Đó chính là do một dòng chữ B.S và bông tuyết thêu nổi. Mỗi trang phục em đều được đánh dấu bằng biểu tượng đó, một biểu tượng với kĩ thuật thêu mà không ai có thể bắt chước – Hạ nói một lèo

- Hóa ra là vậy- Chị trầm trồ

- Còn cô, đừng bao giờ động vào thiết kế của tôi. Cô chỉ làm nhơ bẩn những bộ trang phục đó thôi- Hạ nói rồi thì thầm vào tai cô ta- Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Cả cô và Hoàng Yến sẽ sụp đổ dưới tay tôi- hạ nói rồi cười khinh bỉ, giật tay ra khỏi tay Trung rồi đi ra ngoài

- Cô có thể làm gì được tôi chứ ?- Hoàng Phương hét lên- cô chẳng qua cũng chỉ là một nhà thiết kế mà thôi – hạ quay lại mỉm cười

- Đúng tôi chỉ là một nhà thiết kế- Hạ nói- Nhưng tôi có thể hủy hoại sự nghiệp của cô bằng mộ cái click chuột, chắc chỉ mất vài giây thôi

- Cô dám ?- cô ta hét lên

- Cô có biết đùa với lửa sẽ bị bỏng không ?- Hạ nhếch mép- Đó là cái giá cô phải trả khi dám động vào tôi- Hạ nói rồi bỏ đi. Một câu nói lạnh lùng, đe dọa, cảnh báo, khiến người khác lạnh hết cả sống lưng thật không tầm thường. Trung đuổi theo cô.

chap 97 (tiếp):

Đến bên bờ biển, cô dừng lại, thở dài. Đôi mắt cô giờ đã trở lại như cũ.

- Em việc gì phải hơn thua với cô ta như thế ?- Trung hỏi. Cậu đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào

- Em thích thế- Hạ đáp

- Vì ghen ư ?- trung hỏi

- May be- Hạ nhún vai

- Thế thì từ giờ, anh phải tránh xa các cô gái ra- Trung cười. Hạ cũng cười

- Đó cũng là một cái cớ- Hạ nói rồi nhìn những con sóng- để em có đủ quyết tâm phá hủy Hoàng Yến và sự nghiệp của cô ta

- Giống như Kenvin ? – trung hỏi. Hạ hơi nhướn mày

- Em đã điều tra hắn lẩu rồi chỉ có điều chưa có đủ lí do, nguyên cớ để nhúng tay vào - Hạ đáp

- Nguyên cớ ?- trung hơi nhướn mày

- Anh có biết con giun xéo lắm cũng quẳn không ?- Hạ hỏi- Với em, mọi thứ đều có giới hạn. Vượt ra khỏi giới hạn đó em sẽ tự tay hủy hoại nó

- Thế tình yêu của em dành cho anh có giới hạn không ?- trung hỏi và quay sang nhìn cô. Hạ nhún vai

- Không biết- Cô quay lại nhìn cậu- Anh tự tìm hiểu đi- Cô cười. Trung cuời khổ, lấy chân đạp vào bãi cát

- Nhưng ..- Trung bỏ lửng câu

- Nhưng sự khoan dung của em thì có hạn- Hạ nói tiếp- nếu một ngày nào đó, anh có người khác, ngoài em. Đến lúc em không chịu được nữa, em sẽ khiến hai người đau khổ, sống không bằng chết - hạ cười

- Nghe có vẻ ghê nhỉ ?- trung hỏi – nhưng biết làm sao bây giờ, anh đã yêu một cô gái khác mất rồi- trung dứt lời thì Hạ hơi chau mày, nhìn ra biển và hỏi

- Ai vậy ? - Cùng lúc đó, một vòng tay ôm ngang qua eo cô, siết chặt

- Một cô gái có cái tên Lam Hạ- Trung thì thầm vào tai cô rồi cười

- Nhiều chuyện- hạ trách

- Có nhiều chuyện đâu, mỗi một chuyện à- Trung phản lại- Mà tên Kenvin đó đã làm gì quá giới hạn vậy ?- Trung tò mò

- cưỡng hôn- hạ thẩn nhiên đáp

- Và ….

- Thành công

- Em để yên sao ?- Trung tức giận

- Không đủ sức phản kháng - Hạ trả lời

- lần sau, cấm- trung ra lệnh

- Có lần sau ư ?- Hạ hơi nhướn mày- tên đó vào viện tâm thần rồi - hạ cười. Trung quay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô

- Anh cấm em đó nghe chưa – trung có vẻ giận dữ

- Cấm nổi sao ?- Hạ trêu

- Em chỉ thuộc về mình anh thôi, hiểu chưa ? một mình anh – Trung nói

- Đồ ngốc- Hạ cười. Cùng lúc đó, Trung đặt lên môi cô một nụ hôn.

Biển đẹp. Những con sống nối tiếp nhau xô vào bờ. Trên bãi biển có một đôi tình nhân đang tận hưởng sự ngọt ngào, hạnh phúc.

chap 97 (tiếp):

hơn 10h sáng, ba Trung gọi điện. Chiều nay, cả bọn phải có mặt ở thành phố. thế là đi tong cả một ngày mai được chơi xả láng.

Khi cả bọn đi ngang qua Phương trong quầy rượu, Hạ bị cô ta kéo tay lại

- Muốn gì ?- Hạ nhướn mày

- Muốn thi đấu với cô – Phương nói

- Thi gì ?- Hạ hỏi lại

- Uống rượu- Nhỏ Phương cười đắc chí. Sắc mặt của mọi người thay đổi trừ ba cậu cháu nhà họ Đặng- Sao sợ à ? Ban nãy còn lớn giọng lắm cơ mà?

- Thi thì thi – Hạ trả lời. Mọi người đều lấy làm bất an.

Cuộc thi bắt đầu. Và đương nhiên, sau khi uống xong hai ly đầu Hạ nôn tất cả mọi thứ có trong bụng mình ra. Sắc mặt cô tái nhợt. Cơ thể dường như trở nên yếu đi rất nhiều.

- Không ngờ trình độ của cô kém thế - Nhỏ Phương cười khinh bỉ. Hạ với lấy giấy ăn lau miệng rồi nhếch mép

- Cô nghĩ chỉ đơn giản thế sao ?

- Bà thôi đi. Chúng ta không thi nữa- Jen xen vào

- Đúng đó- Mai và Lin đồng thanh

- Trung, mau ngăn vợ mày lại đi – Nam khuyên. Trung mỉm cười nhìn Hạ

- Anh biết rồi ?- Hạ hơi nhướn mày hỏi Trung. Trung gật đầu – Có phải là hai đứa không ?

- Tụi con có làm gì đâu – Hai đứa lảng tránh.

Bấy giờ, Hạ không rót rượu ra li nữa mà cầm hẳn chai uống như nước lã. Cô uống hết chai này đến chai khác trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Khi cô dừng lại thì nhỏ Phương đã say từ bao giờ.

- Đừng dại gì mà động vào tôi – Hạ nói rồi bỏ đi. Trung và hai đứa trẻ cũng đi theo cô.

Về đến phòng, cô sắp đồ đạc để chuẩn bị ra về thì Bi và Bun chạy vào.

- Dì ơi, còn hơn mấy tiếng nữa mới về dì dạy tụi con nha – Bi nhõng nhẽo

- Đúng đó dì – Bun cũng hùa theo

- Hai đứa còn ở đây lâu mà. Việc gì phải vội – Hạ hỏi lại

- Nhưng tụi con muốn học bây giờ cơ – Bi nói- Tí nữa về, tụi con sang nhà chú Khoa chơi với em bé mới sinh ( Khoa đã lấy vợ và có một cậu nhóc 4 tháng tuổi )

- Rồi, được rồi- Hạ đáp.

Mười phút sau, trong phòng xuất hiện hai kết giới. Một cái cho Bi học phá kết giới ra ngoài còn một cái là kết giới vô hình của Hạ. Cái này để Bun học chiến đấu với đối phương và chữa trị vết thương.

Hạ ngồi thản nhiên, dán mắt vào quyển sách, thi thoảng ngẩng đầu lên

- Bi, con thấy kế giới thế nào ?- Hạ hỏi- Đánh mạnh lên – Hạ quay ra Bun nhắc nhở

- Con biết rồi- Bun ngoan ngoãn

- Dì ơi, sao cái này khó thế ?- Bi chau mày

- Cái này chỉ đổi một chút so với cái mà con vừa phá được thôi mà- Hạ đáp- Lần trước là 16 ngày, còn lần này để xem con phá được trong bao lâu – Hạ cười

- Nhưng kết giới này chỉ một mình dì tạo được thôi mà – Bi cau mày

- Tất nhiên- Hạ cười gian xảo- Mấy cái mà người ta hay dùng con phá xong từ lúc một tuổi rồi. bây giờ con 4 tuổi, phải học cái khó chứ

- Vâng, con biết rồi – Bi xị mặt

- Các con nên nhớ mỗi kết giới có một đặc điểm riêng cùa người tạo nó nên phải biết điểm yếu của đối phương để tìm ra lỗ hổng của kết giới- Hạ nói

- Thế dì ơi, điểm yếu của dì là gì vậy ?- Bi hỏi vẻ ngây thơ

- Rất tiếc cho con là kết giới này không được phá bằng cách đó- Hạ cười nửa miệng. Nghe xong, Bi tiu ngỉu

- Xem anh hai làm sao ra được đây – Bun cười

- Lực của con chưa sắc đối phương có thể dễ dàng tránh được- Hạ nhắc- Tập trung đi- Bun cười trừ. Đúng lúc đó, Trung đi vào phòng và suýt chút nữa dính lực của Bun. May mà cậu né kịp.

- Con định ám sát cậu à – Trung nói

- Con nhỡ tay thôi mà cậu – Bun cười

- Mà hai đứa đang làm gì đây ?- Trung hỏi

- Dạ đang học ạ- Hai đứa đồng thanh

- Con đang học phá kết giới- Bi đáp

- Còn con học cách chiến đấu và trị thương- Bun nhe răng cười

- Cũng hay đấy nhỉ- Trung cười – mà hai đứa dọn hành lí đi, chú Khoa đến đón rồi đó

- Dạ ? – Hai đứa ngẩn người

- Chú Khoa có việc qua đây nên đi đón hai đứa luôn- Trung cười. Đâu phải Khoa rảnh rỗi đến thế mà là có ai đó gọi điện, năn nỉ, ỉ ôi, kể lể hơn mấy chục phút thế là Khoa phải miễn cưỡng, thân chinh đến đây đón hai đứa trẻ

- Anh Khoa rảnh đến thế ư ?- Hạ nghi ngờ, liếc xéo Trung. Cậu tránh ánh mắt của cô. Lập tức cả 2 kết giới biến mất- Bi, Bun, cái này của tụi con nè. Nhớ là chỉ cho mỗi chú Khoa biết nghe chưa- Hạ dặn rồi đưa cho hai đứa hai quả cầu nhỏ

- Vâng ạ- Hai đứa đồng thanh

- Gì vậy ?- Trung hỏi

- Kết giới- Hạ đáp rồi đi vào trong nhà vệ sinh

- Cậu, cậu- Bi và Bun gọi. Trung quay lại

- Uống rượu xong dì sẽ ngủ đấy. Cậu nhớ \\\chăm sóc\\\ dì nha- Bun nháy mắt tinh nghịch

- Cậu biết rồi- Trung cười

- Tụi con đi đây- Bi nói rồi nắm tay em gái phóng ra cửa. Hạ bước ra khỏi nhà vệ sinh, hỏi

- Có chuyện gì vậy ?

- Không có gì- Trung cười trừ.

Mười phút sau, khi hai người trên xe về nhà, Hạ đã thiếp đi từ lúc nào. Trung vừa lái xe, vừa mỉm cười, thi thoảng lại liếc sang nhìn cô với ánh mắt yêu thương, hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play